Chương 8: Di chứng để lại

"Xin chào, cho hỏi tôi có thể mang chiếc đĩa này đi cho các bạn được không?" Anh ấy mỉm cười với Hứa Mi Quân, rất dịu dàng. Hứa Mi Quân ngẩn ngơ, nghĩ tới Hạ Huấn Triết."Gì thế? Người ta hỏi cậu kìa." Lý Tình dùng cùi chỏ huých cô.

"Ồ, được được, cảm ơn." Hứa Mi Quân tỉnh táo lại, thầm nghĩ. "Hứa Mi Quân, mày mất trí rồi à, tự dưng nhớ đến cậu ấy làm gì." Cô lắc lắc đầu, cố gắng ném ý nghĩ này ra khỏi đầu.

Bốn người chống eo bước ra khỏi Hải Đức Lầu, vốn dĩ trên bàn còn sót lại mấy đĩa hải sản lớn, nhưng Cố Cẩm Tâm nhìn thấy trên bàn viết, vượt quá 200 gram sẽ bị phạt tiền, bốn người họ lại cầm đũa lên.

" Không được rồi, no quá, tớ muốn nôn." Lý Tình sờ cái bụng to tròn của mình.

"Chúng mình đi qua bên kia đi, quán karaoke cách đây không xa, coi như tiêu hoá." Cố Cẩm Tâm nhìn dẫn đường.

Bốn người ôm bụng đi bộ một lúc thì dừng lại nghỉ ngơi, phải mất gần nửa tiếng mới đến nơi. Quán karaoke này có lối trang trí rất mới mẻ, có hai tầng, tầng một là sảnh lớn, quầy thu ngân ở bên trái cử lớn, bên phải là ghế sofa phủ vải lanh, gần đó có hai chiếc ghế dài, phía sau đặt một chiếc giá sách nhỏ, bên trên bày vài cuốn tạp chí thời trang.

"Xin chào, các bạn đặt phòng chưa?" Quản lý quán là một anh chàng đẹp trai trông như mới tốt nghiệp đại học, anh ta đang ngồi phía sau quầy thu ngân mỉm cười hỏi họ.

Không hiểu sao Hứa Mi Quân lại nhớ đến khuôn mặt của Hạ Huấn Triết, cùng với tiếng cười thoáng qua, lại ngây ngẩn.

"Đúng vậy, bọn em có bốn người, đã đặt phòng trước." Cố Cẩm Tâm lấy điện thoại ra đưa cho anh trai quản lý xem.

Mãi đến khi Cố Cẩm Phàn đi phía cuối đẩy Hứa Mi Quân, cô mới có phản ứng, đi cùng họ.

Phòng của họ ở tầng hai, tầng hai được chia làm hai phần, phía trước chia làm bốn phòng, ở giữa là gian nghỉ ngơi nhỏ, có máy bán hàng tự động, một chiếc sofa nhỏ và nhà vệ sinh.

Phần phía sau có cách bài trí giống phía trước, cũng bốn phòng. Phòng của bọn Hứa Mi Quân là phòng thứ ba của gian trước, vừa đẩy cửa ra liền được chiếu sáng bởi ánh đèn vàng ấm áp. Không gian bên trong không lớn, chỉ kê một dãy ghế sofa, một bàn trà nhỏ, đối diện với màn hình lớn.

Lý Tình nhìn thấy máy hát karaoke liền xông tới, ba người còn lại nhìn nhau cười.

Màn giải trí sau bữa ăn no nê thật là tràn đầy hứng thú, bốn cô gái cười đùa và hát hò cuồng nhiệt mà không lo bên ngoài nghe thấy hay nhìn thấy, đem giấu những gì đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân vào trong micro, lớn tiếng nói cho cả thế giới này, tôi đang ở đây, tôi đang tận hưởng thanh xuân.

Qua 9 giờ tối, bốn người cuối cùng cũng hát chán chê, chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà. Chủ đề chuyện trò của các cô gái luôn thao thao bất tuyệt, rõ ràng một giây trước còn im lặng, nhưng giây tiếp theo đã bắt đầu bàn luận chuyện phiếm, mua sắm.... Trên đường về họ đã nói rất nhiều, mối tình đầu của ai, minh tinh nào, chiếc túi muốn mua, thích ai.

"Này, Nhất Nhất, cậu có thích ai không?" Lý Tình dùng cùi chỏ chọc Hứa Mi Quân.

"A, thích ai à, tớ không rõ, tớ chưa từng yêu đương, cũng không rõ thích một người là thế nào." Cô nhìn ba người bên cạnh đều đang nhìn cô với vẻ mặt hóng chuyện.

"Nhất Nhất, tớ bảo cậu này, thích chính là, khi cậu nhìn thấy người ấy, sẽ căng thẳng, đỏ mặt, sẽ vô thức để ý xem bản thân hôm nay có đẹp không. Cậu sẽ quan sát mọi thứ, sẽ muốn biết mọi thứ về người ấy."

Cố Cẩm Tâm ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì đó.

"Muốn quan sát mọi thứ, muốn biết mọi thứ về người ấy ư? Thực sự có một người." Hứa Mi Quân âm thầm nghĩ.