Chương 12: Tứ

Công việc kết thúc muộn hơn so với cô dự kiến, may còn có thời gian nhắn tin giải thích tình huống cho Bùi Chuẩn.

Bùi chẩn không làm bộ làm tịch như cô, lập tức trả lời: :"Được"

Hôm nay Trần Tĩnh lăn lộn làm việc cho người chính là Thư ký thành phố tên Quách, chủ yếu phụ trách công việc tiếp khách đầu tư vào thành phố, khó tránh khỏi phải mở tiệc ăn uống linh đình.

Trần Tĩnh kéo cửa xe phía sau cho thư ký Qách ngồi lên, sau đó mình ngồi lên ghế phó lái nói với chú tài xế:"Đưa thư ký về đại viện của tỉnh ủy đi ạ".

Hôm nay công việc không đơn giản chỉ là:"Song chiêu song dẫn", vì là nền kinh tế trong sáu tháng cuối năm phải đầu tư nóng thêm nhiều hạng mục. Thư ký Quách không tránh khỏi uống nhiều hơn, Trần Tĩnh nhìn trạng thái của hắn qua kính chiếu hậu, nói với tài xế xong cũng không lên tiếng, tầm mắt đưa ra ngoài cửa sổ.

"Tiểu Trần, nghe nói cô tốt nghiệp đại học R?"

"Thư ký, đúng vậy ạ." Trần Tĩnh nghiêng người quay đầu nhìn thư ký Quách tiêp tục nói:

"Tôi học tài chính lớp 13 ơ đại học R".

"Tài chính học đại học R là Đại vương chuyên nghiệp, cả nước không có mấy trường."

Nghe được lời thư ký Quách khen ngợi, Trần Tĩnh hơi hơi cúi đầu, cười nhạt, không trực tiếp trả lời.

"Tôi nhớ rõ trên hồ sơ viết cô không phải người Diêm Thành?"

Trần Tĩnh hơi gật đầu, trả lời: "Đúng vậy."

"Đại học ở Bắc Kinh, lại không phải người Diêm Thành ", thư ký Quách xoa mắt kính, như quan tâm việc nhà hỏi: "Sao lại nghĩ đến Diêm Thành ở ?"

Trần Tĩnh không nhanh không chậm, tiếp tục nói: "Cha mẹ không còn, tôi cũng tự do. Khi nhỏ đã tới Diêm Thành vài lần, ấn tượng rất sâu, hiện tại mấy năm gần đây Diêm Thành phát triển khá tốt, liền thi về đây xem sao".

Thư ký Quách nghe vậy gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa, quay đầu nói với tài xế: "Về bên Đông tân, muộn rồi không muốn ầm ĩ đến lão gia".

Trần Tĩnh đứng hình vài giây, thấy ông không tiếp tục hỏi, mới xoay người ngồi thẳng.

Hai người nói chuyện như một hồi nói chuyện phiếm, không bắt đầu không kết thúc. Tiểu khu Đông Tân là một tiểu khu cao cấp mới xây xong, hôm nay Song chiêu song dẫn cũng triển khai ở khu mới, cách không xa lắm, đi tầm hai mươi phút.

"Dừng ở đây đi, Tiểu Trần xuống xe tâm sự cùng tôi một đoạn, tán rượu".

Xe dừng ở giao lộ, cách tiểu khu còn một đoạn. Thư ký Quách bỗng nhiên mở miệng nói như vậy. Cô ngăn chặn nghi ngờ lấy túi, ngó đồng hồ trên xe lãnh đạm cười nói:"Được".

Một đường này là thư ký Quách hỏi, Trần Tĩnh trả lời. Hỏi tới hỏi lui đều là công việc, sinh hoạt thường ngày. Trần Tĩnh đi bên người thư ký Quách cách một bước xa, trả lời cẩn thận, không mấy nhẹ nhàng.

Bất tri bất giác, hai người đã đi đến cổng tiểu khu. Thư ký Quách một tay gác lên cổng, miệng vẫn còn tiếp tục nói chuyện với cô. Trần Tĩnh không tiếp tục đi nữa, dừng trân ở trạm gác cổng, trả lời đơn giản một câu sau đó nói:"Thư ký Quách, ngài về nghỉ ngơi sớm một chút".

Cách cổng một đoạn thư ký Quách xoay người, không tiếp tục nói, ánh mắt tạm dừng vài giây đánh giá gương mặt Trần Tĩnh, sau đó cười nói:"Vất vả rồi, Tiểu Trần".

Trần Tĩnh lắc đầu, cười nói: "Lo cho sức khỏe của ngài thôi ạ"

Thư ký Quách nhẹ nhàng xua xua tay, liền xoay người đi vào.

Trần Tĩnh duy trì nguyên dạng, hai chân đứng thẳng, tay giao nhau dưới bụng, mắt mang ý cười nhìn chăm chú vào bóng dáng người rời đi. Đúng như dự đoán, đi trên đường người quay lại nhìn nhìn, thấy cô vẫn đứng yên tại chỗ, vẫy vẫy tay giục cô đi, thật là bình dị gần gũi.

Trần Tĩnh vẫy vẫy cánh tay, chào xong liền quay người rời đi.

Vẻ mặt tươi cười ôn hòa, thoáng chốc không còn.

Quả nhiên là như thế.

Giao lộ trống vắng, chiếc xe kia đã sớm rời đi.

Trần Tĩnh đứng ở ven đường, ánh mắt thâm trầm. Sau vài giây, một tiếng cười lạnh.

Tiếng cười vừa dứt, sắc mặt Trần Tĩnh càng căng cứng, chặn một chiếc taxi rồi ngồi lên.

Tân An tiểu khu cách tòa thị chính rất gần, mà tòa thị chính ở khu phố cũ, khoảng cách từ khu mới này tới đó gần 20km, Trần Tĩnh về đến nhà đã gần 11 giờ.

Hôm nay Bùi Chẩn không mở quán, đang ở nhà.

Trần Tĩnh mang bực bội trong người, vào cửa thay dép lê liền trở về phòng mình, cũng không đi nhìn Bùi Kính Dương một cái.

Âm thanh lưu lại chỉ là tiếng "Ầm ——", báo cho người biết cô đã trở về.