Chương15: Dục (1)

Trần Tĩnh ngủ ở bệnh viện một đêm, Bùi Chẩn dựa vào ghế trông cả một đêm.

Bệnh viện ồn ào người nhiều đi tới đi lui. Có thuốc nên cô cũng yên ổn, mê mang nhưng cũng đủ giấc. Bùi Chẩn thì khác, hàng năm đã rèn luyện được sự cảnh giác, gần như trắng đêm chưa ngủ.

Bảy giờ sáng, bệnh viện mở cửa đăng ký khám bệnh, tiếng đánh máy đăng ký lạch cạch, tiếng người chen chúc, âm thanh bên này giảm bên kia tăng. Lúc này Trần Tĩnh bị đánh thức. Bùi Chẩn thay cô xin nghỉ ở nhà một ngày, Trần Tĩnh không muốn. Cô được truyền nước ngủ cả một đêm, tuy vẫn còn chưa khỏe hẳn nhưng cũng đỡ hơn nhiều, ngồi ghế phụ mềm cứng không ăn, đi một mạch về nhà thay quần áo đi làm.

Cuộc họp thường kỳ, hôm qua đã đi công tác đến Song chiêu song dẫn, cần phải báo cáo vào thứ hai, Trần Tĩnh không thể không đi.

Tòa thị chính là tòa nhà cũ từ thập niên 90, mười năm trước đã sửa bức tường bên ngoài một lần, rộng hơn nhiều. Ngày thường đi làm thì tốt, nhưng vào mùa hè, điều hòa khi nóng khi lạnh làm ai cũng kêu than. May mà năm trước có chút vốn, đem những cái cũ thay đổi hoàn toàn, đã được giải quyết.

Lúc đó Trần Tĩnh nghe thấy có bao nhiêu vui vẻ, hiện tại đau khổ bấy nhiêu. Cô ngồi ở phía dưới đầu gió lạnh. Ôm nước ấm bọc áo khoác chịu đựng được qua một ngày.

Bùi Chẩn tiếp tục chăm.

Lúc này mới tốt lên chút, do truyền thuốc nước có tác dụng. Lâu lắm rồi Trần Tĩnh mới có giấc ngủ hoàn chỉnh. Đến ngày thứ tư, cô đã khỏi bảy tám phần, không cần truyền nước, uống thuốc là được. Bác sĩ kê là thuốc cảm pha nước, không có thành phần thuốc ngủ.

Hai mắt Trần Tĩnh trừng lớn, trở về nguyên trạng.

Cô cũng lười lấy dụng cụ tự an ủi.

Vô dụng.

Cô đeo bịt mắt hơi nước, cố gắng cưỡng ép bản thân đi vào giấc ngủ.

Hơi nước tràn vào mí mắt thật thoải mái, cô thả lỏng thân thể, gắng thử làm cho ý thức tan rã.

Vô dụng.

Hơi nước đã tan hết, lưu lại mí mắt chỉ còn một vài giọt. l

Trần Tĩnh phiền muộn tháo bịt mắt xuống, lăn qua lộn lại trên giường.

"Hừ ~"

Cô xoay trái xoay phải trên giường, áo ngủ và ga giường cọ sát đầṳ ѵú, không cẩn thận hừ ra tiếng. Mấy ngày không chơi, sức chịu đựng giảm?

Trần Tĩnh không nghĩ nhiều.

Cô hưng phấn tại giây phút mẫn cảm, thả nhẹ thân mình, chậm rãi vân vê đùa bỡn, chờ mong cao trào.

Đáy lòng chờ mong, mất hứng trở về.

Tiếp tục vân vê vài cái, cơn động tình lúc đầu biến mất gần như không còn. Trần Tĩnh bực tức véo mạnh đầṳ ѵú, giận nó không biết cố gắng.

Bỗng nhiên đau đớn làm đầṳ ѵú đau đau như có như không, tiếp tục xoa nắn như được ai đó chạm vào. Phát hiện biến hóa nên cô dốc sức làm lại, mong chờ muốn thử.

Nhưng thất bại như cũ.

Cô muốn vật sống, Trần Tĩnh nghĩ.

Ý thức của cô dần dần mơ hồ, chậm rãi thả lỏng thân mình.

Cô tưởng tượng, tưởng tượng thấy đôi tay kia, cảm giác thô ráp cọ xẻo qua, như có như không vuốt ve cần cổ, vai rồi đến cánh tay. Lúc này hắn sẽ cúi xuống hôn, cầm tay cô trong lòng bàn tay đưa lên môi, hôn lên mỗi một đầu ngón tay.

Hắn nói đừng sợ.

Âm thanh quá nhẹ, nghe không rõ lắm, chỉ cảm thấy thân mình nhẹ bẫng.

Hắn nhìn thấy cô thở hổn hển quay đầu đi, cười khẽ một tiếng, âm thanh không tỏ vẻ khinh khỉnh, là nịnh nọt ngọt như mật.

Hắn phủ xuống trước ngực cô, khuỷu tay chống lên nửa người trên của hắn. Khoảng cách cả hai chưa bằng nắm đấm, hai trái tim đập thình thịch.

Ngón tay hắn đi đến trước ngực cô, đầu ngón tay nắm vào cúc áo chuyển động, một chút lại một chút, cười nhẹ nói:"Để tôi nhìn, được không?".

Rõ ràng là dò hỏi, nhưng không chờ cô trả lời, đầu ngón tay đã động.

Động tác không hề dồn dập, mềm nhẹ vân vê, hạt đậu đỏ như một báu vật trân quý.

"Khụ khụ khụ ——"

Mặt Trần Tĩnh nhiễm sắc đỏ bỗng nhiên ho lên khù khụ, trở nên hoảng loạn.