Chương 2: Không

Người đàn ông nằm trên giường tên đầy đủ là Bùi Kính Dương, chồng của Trần Tĩnh, nằm như vậy đã hai năm.

Không phải bị liệt, bị liệt còn có ý thức, nhưng anh không có, là một người thực vật.

Trần Tĩnh và anh kết hôn chưa đến hai năm rưỡi, người đã nằm hai năm.

Tính qua thời gian, ở cùng anh cũng chưa chắc đã được ba tháng.

Nghĩ vậy, lại nghĩ đến người kia nói đã cắt dưa.

Ngày hôm nay khô nóng, Trần Tĩnh không muốn ăn uống, không ăn cơm chiều. Hiện tại hơi nóng đã lui dần, cũng thấy hơi đói. Cô cầm dưa đã cắt mang đến phòng ngủ phụ, ngồi ở mép giường Trần Kính Dương ăn.

Tuy không có ý thức, nhưng người vẫn không rời đi.

Mấy năm nay, Trần Tĩnh và ba của Bùi Kính Dương mỗi ngày như đua sức với sự tồn tại này.

Ngày ba anh chăm, lúc Trần Tĩnh tan tầm sẽ thay ca.

Hai năm trước, lúc Bùi Kính Dương được tuyên bố là người thực vật, đồng nghiệp không hề quấy rầy thời gian tan tầm của cô. Ví dụ như hôm nay, trong đơn vị tổ chức liên hoan, những người khác ăn ý không nói ở trên wechat, chỉ có Tiểu Khê với ánh mắt thương hại cô không hề che giấu.

Người đàn ông này rất tinh tế, những khối dưa được cắt ngay ngắn, lớn nhỏ vừa miếng, ngay ngắn như con người. Trần Tĩnh nhìn miếng dưa được xắp xếp như quân trang, đáy mắt nhiễm ý cười.

Trần Tĩnh cùng Bùi Kính Dương đều không phải người Diêm Thành, cho nên không có chuyện yêu nhau từ trước, cô và ba anh gặp nhau hai lần khi diễn ra lễ đính hôn. Hai con người tính tình đều lạnh, lúc có Bùi Kính Dương bên cạnh cũng không nói được mấy câu.

Nhưng hai con người gần như xa lạ bỗng nhiên bị buộc chặt sinh mệnh, sinh sống cùng nhau.

Trần Tĩnh tính tình không mấy thân thiện, cũng may ba của Bùi Kính Dương không để ý.

Trần Tĩnh rất ít khi gọi người đó là "Ba". nói chuyện lúc mở đầu đều không có chủ ngữ hay xưng hô gì, may mà ba anh cũng không thèm để ý.

Lúc cô nghĩ đến người, trong lòng đều gọi tên của người đó là "Bùi Chẩn", hoặc là"Người đàn ông kia", cũng may Bùi Chẩn không biết.

Bùi Chẩn cắt từng khối hoàn chỉnh, Trần Tĩnh ăn rất nhã nhặn, ăn gần một giờ.

Bụng hơi căng, Trần Tĩnh rửa sạch đĩa, sau đó bật một bài nhảy tập thể dục. Mồ hôi túa ra, lúc này cô không ngồi nữa, ngại bẩn, đứng hong khô thân thể cho ráo mồ hôi rồi đi vào phòng tắm.

Phía đông là phòng tân hôn của Trần Tĩnh và Bùi Kính Dương, hiện tại Trần Tĩnh ở một mình đã gần một năm, cô đã chịu đủ cảnh nửa đêm bừng tỉnh, bên người là một người mất đi tri giác, không hề phản ứng với xung quanh. Cô cũng chịu đủ cảnh nửa đêm Bùi Kính Dương tiểu tiện mất khống chế, mùi vị tanh tưởi.

Ngày đó Trần Tĩnh đưa ra yêu cầu chia phòng, Bùi Chẩn không nói gì, gật gật đầu, chờ tới khi Trần Tĩnh tan tầm trở về nhà, Bùi Kính Dương đã nằm bên phòng ngủ phụ ở phía nam.

Bùi Chẩn ở tại thư phòng bên cạnh phòng ngủ chính, thư phòng rất nhỏ, hắn chỉ đặt một chiếc giường xếp, buổi tối mới mở ra, ban ngày thì gấp gọn lại, chằng hề ngại phiền.

Đồ vật của Bùi Chẩn rất ít, lúc dọn vào có tận 30 thùng hành lý. Nhưng phòng ở gần 130 mét vuông, dường như không hề thấy dấu vết sinh hoạt của Bùi Chẩn.

Phòng Trần Tĩnh rất lớn, lớn đến mức có chỗ Bùi Kính Dương giúp cô thiết kế một phòng thay quần áo. Lức trước hai người muốn thiết kế như một phòng khách nhỏ và phòng ngủ.

Lúc có chìa khóa căn nhà này, Trần Tĩnh làm tổ trong ngực Bùi Kính Dương nghe anh tưởng tượng mỗi ngày ngồi ở ban công trong phòng ngủ chính xem mặt trời mọc phía đông,hoàng hôn buông xuống ở phía tây.

"Con gái chúng ta có thể đặt bàn học ở đây, lớn lên có thể ngồi đấy xếp gỗ, chơi lego".

Bùi Kính Dương chạy loạn dưới lớp bụi ở phòng khách, tay giơ rẻ lau lên làm Trần Tĩnh hắt xì đuổi theo muốn đánh. Bùi Kính Dương thích con gái, thường xuyên muốn Trần Tĩnh xem ảnh mấy cô bé đáng yêu. Trần Tĩnh nói, con gái hai người chưa chắc đã đẹp như vậy, Bùi Kính Dương lập tức phản bác:"Đôi ta quá đẹp, vợ của anh đẹp vậy, con gái sao có thể khó nhìn?".

Bề ngoài Bùi Kính Dương chính xác là rất xuất chúng, Trần Tĩnh cũng không kém một tấc.

Lúc đó hai người tham gia hoạt động giao lưu hữu nghị của các đơn vị, đều là các tinh anh hội tụ.

Sau đó đôi kim đồng ngọc nữ kết hợp lại, cũng do được mọi người gán ghép.

Phòng còn đây, Trần Tĩnh còn ở đây, Bùi Kính Dương cũng vẫn ở đây, nhưng cuối cùng cũng chẳng còn khả năng.