Chương 37:

Đèn đường chiếu vào thân xe tạo nên một vệt sáng như sao băng, Kinh Hoằng Hiên lái xe chầm chậm vào khúc quanh quen thuộc. Thời gian qua, số lần anh tới nơi này còn nhiều hơn mấy năm nay cộng lại. Anh nghiêng đầu người nhìn người con gái đang ngồi bên ghế phụ cạnh anh.

Số lần anh gặp cô cũng thường xuyên hơn.

Mễ Mị cúi đầu nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lại mím môi mỉm cười, lông mày lúc nào cũng mang dáng vẻ vui tươi, ánh mắt sáng ngời.

Tối hôm nay cô rất vui. Vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc Kinh Hoằng Hiên, vậy mà không ngờ lại gặp Kinh Hồng Phỉ.

Cô vẫn nhớ cảnh Kinh Hồng Phỉ đứng ngay bậc thềm nhìn hình bóng hai người họ, trong tâm trí cứ tưởng tượng vẻ mặt Kinh Hồng Phỉ bị chọc cho tức sôi máu. Không nhịn được lần nữa bật cười.

Xe dừng trước cửa biệt thự nhà họ Mễ, Mễ Mị quay đầu nhìn thấy vòm cửa quen thuộc bên ngoài, mở cửa xe ra, chuẩn bị chào tạm biệt Kinh Hoằng Hiên.

Cạch. Cửa xe đột nhiên bị khóa lại.

Mễ Mị kinh ngạc mở to mắt quay đầu lại nhìn đôi mắt sâu thẳm của Kinh Hoằng Hiên.

Có chút sợ hãi.

“Làm, làm sao vậy?” Mễ Mị do dự nói. Đôi mắt đen sâu sáng quắc của Kinh Hoằng Hiên, vừa nhìn liền biết đang giấu giếm thủ đoạn nào.

Anh muốn làm gì?

Kinh Hoằng Hiên không nói, nhìn Mễ Mị lâm vào trầm tư, trên người dường như tản ra khí thế tổng tài theo thói quen, trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe dường như sắp áp chế Mễ Mị thành dáng vẻ của một con chim cút.

Mễ Mị bị ánh mắt của anh làm cho bất an, chớp mắt liên tục, suy ngẫm xem hôm nay có làm gì chọc đến anh không.

Lẽ nào chuyện tối nay làm quá trớn, khiến anh tức giận rồi?

Còn không đợi Mễ Mị nghĩ ra đã làm gì, đột nhiên Kinh Hoằng Hiên vươn người khỏi ghế lái, lấn qua ghế phụ dựa sát vào người cô...

Mễ Mị nhìn vào khuôn mặt ngày càng tiến gần mình, cả người cô không ngừng lùi về sau, cho đến khi toàn thân dính chặt vào cửa xe, không còn đường lui nữa.

“ Này! Anh muốn làm gì vậy!?

Ánh mắt Kinh Hoằng Hiên nhìn chằm chằm vào cô, khuôn mặt hai người cách nhau chưa đầy một lòng bàn tay, Mễ Mị dường như có thể cảm nhận được hơi thở của Kinh Hoằng Hiên. Khoảng cách nguy hiểm này khiến cô nhắm mắt lại, hàng lông mi run rẩy thể hiện sự bất an tột độ của cô.

Mễ Mị nhịn không được đặt tay lên vai người đàn ông đối diện, căng thẳng nhắm chặt đôi mắt.

Theo đó, tay của cô bị Kinh Hoằng Hiên nắm lấy.

Không phải bàn tay cô để lên vai của Kinh Hoằng Hiên, mà là tay đang cầm điện thoại.

Cô nghe thấy bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ.

Mễ Mị mở mắt ra, thấy Kinh Hoằng Hiên gần sát mình đang cúi đầu cười, một tay phủ lên tay phải của cô, dùng chính vân tay của cô mở khóa điện thoại, đăng nhập vào vòng bạn bè của cô.

“Ò, anh tự hỏi tại sao mọi người lại liên tục gửi tin nhắn hỏi anh. Hóa ra là em trộm đăng trạng thái.” Kinh Hoằng Hiên cảm khái, sau đó ngẩng đầu hỏi: “ Tại sao anh không nhìn thấy?”

Hơi thở ấm áp phả lên khuôn mặt cô.

Bởi, bởi vì tôi chặn anh rồi chứ sao!!! Mễ Mị thoát khỏi vòng tay của Kinh Hoằng Hiên và đẩy anh về chỗ ngồi.

“Anh mau mở cửa, em muốn về nhà.”

Kinh Hoằng Hiên vẫn không lay động, chỉ cười nhìn cô.

Mễ Mị thực sự nhịn khổng nổi nữa: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

“ Nói đi, hôm nay tại sao cứ liên tục kiếm chuyện với anh?”

“Đâu có đâu.”

“ Không nói anh sẽ không thả em đi.”

“Em muốn gọi điện cho anh em!”

Kinh Hoằng Hiên khởi động xe chuẩn bị lái đi.

Mễ Mị vội vàng nắm lấy cổ tay anh, giọng nói mang theo sự lo lắng cùng quở trách: “Em thật sự không có kiếm chuyện với anh mà, sao anh lại cố chấp như vậy!”

“Anh nhắc em một chút nhé, đầu tiên nói một chút Kinh Hồng Phỉ lại trêu chọc gì em rồi?” Kinh Hoằng Hiên giữ chặt Mễ Mị, như thể anh thực sự sẽ mang cô đi ngay lập tức.

“Quan hệ chúng em trước nay đều không tốt. Cô ta mỗi ngày đều chọc tức em.” Mễ Mị dời tầm mắt về phía bên ngoài cửa xe, cau mày bướng bỉnh không mở lời. Cô không thể nào nói là bị một kẻ ngốc nào đó cùng với dòng trạng thái trên vòng bạn bè của người đó kí©h thí©ɧ, đặc biệt là người đăng trạng thái còn ở trước mặt cô.

Mễ Mị không trả lời, nhưng mà cô đã quên tay của cô đang bị Kinh Hoằng Hiên khống chế, Kinh Hoằng Hiên thấy cô có vẻ không định nói, ánh mắt dừng lại trên điện thoại của cô.

Anh lướt tìm vòng bạn bè của Kinh Hồng Phỉ, sau đó nhìn thấy dòng trạng thái kia...

“Hử? Trạng thái này anh cũng không thấy.”

Mễ Mị không chịu được khi nhắm mắt lại. Anh đương nhiên không thấy rồi, cái này chỉ có tôi thấy được thôi!

Cô tắt điện thoại cất vào túi xách, một mặt tố cáo chỉ trích anh: “Kinh Hoằng Hiên! Làm sao anh có thể tùy tiện xem điện của em! Em phát hiện anh là người có du͙© vọиɠ kiểm soát cực mạnh! Đáng đời anh độc thân từ trong bụng mẹ!”

Hửm? Kinh Hoằng Hiên nghe không hiểu cô có ý gì. Nhưng thông qua phân tích biểu cảm và từ ngữ của Mễ Mị, thật không khó đoán ra từ đó chắc chắn không phải tốt đẹp gì.

Kinh Hoằng Hiên hỏi ngược lại cô: “Vậy em thì sao?”

Tôi! ...

Kinh Hoằng Hiên không chút lúng túng lên baidu tìm kiếm trợ giúp, sau khi hiểu rõ thì gật đầu: “Không sao cả, có em là đủ rồi.”

Nụ cười dường như có hơi khác thường.

Mễ Mị bị anh chọc tức nửa ngày không nói nên lời, tự mình vươn người qua ấn nút mở khóa xe, sau đó không thèm nhìn lại đi thẳng vào nhà. Kinh Hoằng Hiên ở phía sau nhìn cô vào cửa.

Mễ Mị tức giận đùng đùng đóng sập cửa, xoay người nhìn qua cửa kính, thấy người đứng bên ngoài trên mặt vẫn mang theo nụ cười, thong thả xoay người rời đi.

Mễ Mị nhắm mắt lại hít sâu, trong lòng cảm thấy cực kì mất thể diện. Bị anh nhìn thấy dòng trạng thái như thật như không kia của Kinh Hồng Phỉ, cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội mà. Nhìn bộ dáng đắc ý của anh vừa rồi xem!

“Mị Mị, hôm nay chắc chơi vui lắm đúng không?” Tần Dĩnh đang ở phòng khách, nhìn thấy Mễ Mị về liền cười rồi nói chuyện với cô. Bà nhìn thấy bài đăng hôm nay của con gái, thấy tình cảm hai người họ hòa hợp như vậy, tất nhiên rất vui.

Mễ Mị bây giờ có chút hối hận tại sao lại đăng trạng thái, đúng là tự đào hố chôn mình mà, cô đỏ mặt xấu hổ chạy về phòng.

Thế giới bây giờ đều cho rằng cô và tổng tài đang yêu đương ngọt ngào, chỉ có cô biết anh là người nham hiểm xấu xa cỡ nào...

Hơi thở càng ngày càng ấm, khuôn mặt càng ngày càng gần, tầm nhìn càng ngày càng không rõ ràng...

“A!”

Mễ Mị mở mắt ra thở hổn hển nhìn căn phòng tối đen tĩnh mịch. Điều hòa mở 27 độ, cánh tay để bên ngoài chăn của cô nổi lên một tầng da gà.

Hóa ra chỉ là mơ...

Nhưng mà, cô vậy mà lại gặp Kinh Hoằng Hiên trong mơ, còn mơ thấy...!!!

Mễ Mị hổ thẹn vùi mặt vào chăn.

Nhất định là do ảnh hưởng từ ký ức của nguyên chủ! Nhất định là do bệnh nhan khống của cô tái phát! Nhất định là do hôm nay bị kí©h thí©ɧ! Nhất định là như vậy...QAQ

Mễ Mị không ngừng tự trấn an bản thân. Sắc đẹp không có tội, sắc đẹp là của chung, là của toàn nhân loại.

Kinh Hoằng Hiên lớn lên với bộ dáng như vậy, lại cộng thêm thân thế, toàn thân đều là tiêu chuẩn của idol. Cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, mơ đến cũng chẳng sao.

Mễ Mị, mày có nhiệm vụ, còn có cuộc sống của mày, mày không phải “Mễ Mị” thật.

Thế giới này dù có chân thật đến đâu, cũng không phải quê hương lúc đầu của mày. Bản thân trong sạch đến đây thì không nên mang theo vướng bận vào thân.

...

Tùy tiện tự an ủi bản thân một hồi Mễ Mị mới dần dần bình tĩnh lại.

Màn đêm tĩnh mịch, đột nhiên tỉnh giấc nên không còn buồn ngủ nữa. Nằm trên giường, Mễ Mị nhắm mắt nhìn thấy hệ thống xuất hiện trong đầu.

Vẫn là tình trạng treo máy như cũ. Xung quanh không có nút khởi động hay bất kỳ thứ gì khác.

Mễ Mị thở dài một hơi, tâm sinh buồn bực. Hệ thống khi nào mới hoạt động, giống như quả bom vậy. Tác dụng duy nhất là cập nhật cốt truyện của nó cũng không còn nữa.

Trước khi hệ thống bị treo máy, cốt truyện cô nhận được chỉ là cuộc gặp gỡ giữa Ninh Tuấn Thần và Nghê Nhất Lâm. Còn phía sau đều là một màn hình tối đen.

Trước hết tạm gác mối quan hệ máu chó giữa một nữ hai nam.

Trước đây, có thể Nghê Nhất Lâm cố gắng dụ dỗ câu dẫn Kinh Hoằng Hiên. Nhờ vào “trò chơi” mà thành công thâm nhập sâu hơn.

Dòng chữ phạm quy khóa chương đỏ rực kia đã chứng tỏ mối quan hệ giữa hai người họ trong khoảng thời gian này cực kỳ không trong sáng

Trong màn đêm yên tĩnh, Mễ Mị càng nghĩ càng lo lắng. Theo sự thúc đầy của thời gian, hiện tại là lúc Nghê Nhất Lâm đang tiến hành quyến rũ Kinh Hoằng Hiên. Hai người bọn họ bắt đầu thu hút lẫn nhau, sau đó phát ra tia lửa kí©ɧ ŧìиɧ.

Không cần biết là từ thiết lập nhân vật của bản thân cô, hay là những rắc rối đan xen trong thực tế. Cô đều không thể để Kinh Hoằng Hiên yêu Nghê Nhất Lâm.

Khi bọn họ thành công lên sàn thì chính là thời khắc cô phải lĩnh cơm hộp*.

(*ý chỉ hết đất diễn)

Bây giờ chỉ có một người mới có thể ngăn chặn Nghê Nhất Lâm và Kinh Hoằng Hiên ở bên nhau, chính là Ninh Tuấn Thần.

Cô quyết định, nhất định phải lôi Ninh Tuấn Thần về nước, quấn chặt Kinh Hoằng Hiên. Không để cho hai người kia có thể nảy sinh tình cảm gì.

“ Hoan nghênh Mễ tiểu thư.” Lưu Khải Truyền đứng thẳng lên, mỉm cười với Mễ Mị đang thong thả ung dung xuất hiện tại tập đoàn Tung Thế.

Mễ Mị chào hỏi anh ta. Cách có mấy tháng, Mễ Mị lại lần nữa đến tập đoàn Tung Thế. Cô trầm tư suy nghĩ, cuối cùng cũng quyết định vẫn nên dán chặt Kinh Hoằng Hiên tương đối an toàn. Chung quy anh và nữ chính mỗi ngày đều nhìn thấy nhau. Theo sức hấp dẫn mạnh mẽ của hào quang nữ chính, khó có thể đảm bảo bọn họ không có cơ hội gian díu với nhau.

Mễ Mị nhìn xung quanh, phát hiện Nghê Nhất Lâm không còn ở vị trí trước đây nữa. Mễ Mị không nhịn được hỏi Lưu Khải Truyền: “Thư ký Lưu, tôi nhớ chỗ này từng có một thực tập sinh, người đi đâu rồi?”

Lưu Khải Truyền lập tức hiểu ý: “Người cô nói đến là Nghê Nhất Lâm? Cô ấy đã trở thành nhân viên chính thức. Chỗ làm việc đã di chuyển qua đó. Hiện tại chủ yếu xử lý công việc hành chính ở tầng này. Bây giờ chắc cô ấy đang ở phòng hội nghị S-Mate để ghi chép nội dung cuộc họp.”

Mễ Mị theo hướng Lưu Khải Truyền chỉ mà đi, phát hiện vị trí của Nghê Nhất Lâm cách phòng làm việc tổng giám đốc rất gần! Kinh Hoằng Hiên chỉ cần đi ra ngoài có thể nhìn thấy Nghê Nhất Lâm!

Chuông cảnh báo trong lòng Mễ Mị lập tức rung lên.

Cô vốn cho rằng, thời gian này tất cả những gì cô làm ít nhiều kiểm soát một chút, vậy mà không ngờ hai người này vẫn bí mật tiếp xúc với nhau.

Lưu Khải Truyền như thường lệ báo với Kinh Hoằng Hiên, sau khi nhận được sự chấp thuận thì nói với cô: “Mễ tiểu thư, hiện tại tổng giám đốc đang ở văn phòng, cô có thể đến đó.”

“Tổng giám đốc nói rồi, sau này cô có thể trực tiếp đến tầng 36.”

Mễ Mị gật đầu, nhưng không có lên lầu, ngược lại lấy điện thoại ra, nhìn Lưu Khải Truyền rồi mỉm cười: “Thư ký Lưu, chúng ta add wechat đi.”

Lưu Khải Truyền...???