Chương 43

Lúc Chung Tư Viễn tìm thấy Phương Tri Hành trong khu vực nướng thịt thì người này đang cho miếng thăn đã tẩm dầu lên vỉ nướng.

Khi rót nước sốt, Phương Tri Hành bị dính một ít lên tay, cậu không hề giữ hình tượng mà bỏ ngón tay vào miệng mυ"ŧ luôn.

Chung Tư Viễn rút giấy lau tay cho cậu, không nói nên lời: “Em thèm đến vậy à?”

Phương Tri Hành liếc anh một cái: “Ba tháng rồi em không được ăn thịt, em cũng có phải Đường Tăng đâu. Với lại, không phải anh bảo quay xong muốn em ăn nhiều hơn chút sao, lúc thì kêu ăn lúc lại cấm không cho ăn, tâm thần phân liệt hay gì.”

“Tôi sợ dầu mỡ và thịt sẽ kí©h thí©ɧ viêm amiđan của em!”

Phương Tri Hành thờ ơ cắn một miếng thịt lớn: “Kí©h thí©ɧ gì đó nói sau đi, em ăn cho thoải mái trước đã,”

Chung Tư Viễn cũng đành chịu lắc đầu, anh rót chút đồ uống nóng để làm dịu cổ họng: “Hình như tôi vừa nhìn thấy em ở cùng Tô Mạt Nhĩ, cô ấy lại tìm em nói gì à?”

“Không có gì, đã bị em dọa lui rồi.”

Tốt xấu gì cũng là diễn viên nam, sao lại ăn đến mất hết hình tượng như thế chứ. Chung Tư Viễn hơi chắn giúp cậu một chút, anh rót một ly sữa đứng bên cạnh hầu hạ.

Phương Tri Hành ăn uống no nê, no đến mức ợ lên một cái.

Cậu lau miệng, nhìn về sân khấu trong phòng tiệc, Trần Hoa và nhà sản xuất lên bục phát biểu, kể ra từng chi tiết trong cuộc sống, vẻ mặt Phương Tri Hành hơi đổi, trong lòng cảm thấy có chút thất vọng.

Chung Tư Viễn chú ý đến phản ứng của cậu, đứng bên hỏi: “Không nỡ à?”

“Một xíu.” Phương Tri Hành nói, “Con người em có chút hoài niệm.”

Nếu không thì đã chẳng yêu một người đến sáu năm chưa quên được.

Phương Tri Hành chọt Chung Tư Viễn một cái: “Này, lúc tiệc khai máy anh đã lên hát một bài, giờ có hát không?”

Chung Tư Viễn từ chối vô cùng dứt khoát: “Không hát.”

“Đạo diễn Trần gọi anh cũng không hát à!”

“Không.”

Sao vẫn kiêu ngạo thế chứ.

Lúc này Chung Tư Viễn cúi đầu, ghé sát bên tai cậu nhẹ giọng thì thầm: “Chỉ hát cho em nghe thôi.”

Sau bữa tiệc liên hoan đóng máy, Phương Tri Hành hoàn toàn rảnh rỗi.

Buổi tổng kết cuối năm sắp đến, thời gian không chờ đợi một ai.

Cậu dũng cảm phản kháng cường quyền của Chung Tư Viễn, mỗi ngày trời chưa sáng đã rời giường, đêm hôm khuya khoắt mới mò về đến nhà, luyện công bận đến mức chân không chạm đất, nếu không phải do Chung Tư Viễn không đồng ý, cậu còn dự định cả tháng này ở luôn tại Thất Hạm.

Chung Tư Viễn sợ cậu sẽ nhảy không màng sống chết nên mỗi tối sắp ngủ đều phải bắt người lại thả lỏng gân cốt, ép giúp Phương Tri Hành đến vô cùng thoải mái.

Anh có thể cảm nhận được Phương Tri Hành hơi chán ghét giới giải trí, cũng nhìn ra cậu không có hứng thú gì với đóng phim hay làm diễn viên, người này từ nhỏ đến giờ chỉ có một ước mơ là nhảy múa, mọi thứ cậu làm chỉ để phục vụ cho mục tiêu này.

Phương Tri Hành cũng nói rõ với anh lý do nhận đóng bộ phim này chính là vì tiền, và tiền nhận được sẽ đi thu hút đầu tư cho Thất Hạm.

Há miệng ngậm miệng đều là Thất Hạm, rõ ràng coi đây là công việc của mình.

Chung Tư Viễn vừa bóp chân cho Phương Tri Hành vừa hỏi: “Em thu hút đầu tư có mục tiêu không?”

“Không có.” Phương Tri Hành nhắm mắt lại lắc đầu, “Em cũng không biết nhà đầu tư nào, em chỉ đoán sẽ có người đến tìm em sau khi màn biểu diễn tổng kết cuối năm kết thúc thôi.”

Chung Tư Viễn không nói gì thêm, gần đây anh đang bận làm nhạc cho bộ phim, cũng toàn đi sớm về trễ.

Anh nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của Phương Tri Hành, thương tiếc hôn nhẹ một cái lên khóe môi cậu, ôm người vào l*иg ngực rồi chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Phương Tri Hành như thường lệ đến Thất Hạm để luyện tập.

Chung Tư Viễn lái xe đưa cậu đến tận cửa rạp hát, nói: “Nếu hôm nay tôi kết thúc sớm sẽ đến đón em, em cứ ở đây chờ tôi.”

Phương Tri Hành tháo dây an toàn, hôn lên mặt Chung Tư Viễn, vui vẻ hớn hở phun ra một câu tiếng anh: “Kiss goodbye.”

Sau đó giống như chim nhạn nhẹ nhàng bay mất.

Chung Tư Viễn nhìn theo đến tận khi cậu vào cửa, trong mắt tràn đầy yêu thương.

Buổi biểu diễn tổng kết cuối năm định nhảy 12 điệu, kéo dài từ sáng sớm đến tối muộn tính ra là cả một ngày trời, không ai trong đoàn kịch có thể trốn thoát cả.

Phương Tri Hành một ngụm nước cũng không uống luyện tập đến tận trưa, sau khi ăn xong nghỉ ngơi nửa tiếng lại tập hợp mọi người tiếp tục nhảy, cậu nhóc Đồng Hân sau khi đi vệ sinh về mật báo: “Buổi diễn tập Mẫu Đơn Đình kết thúc, chúng ta sẽ đi cướp sân khấu ạ?”

Một vở kịch kéo dài tầm 1 đến 2 giờ, sân khấu cũng chỉ có một, muốn lên sân khấu diễn tập chỉ có thể dựa vào cướp thôi.

Phương Tri Hành nhanh chóng quyết định mang người đánh tới, dọc theo đường đi vây đuổi chặn đường, còn cản hai đội lại: “Các cậu đều diễn tập mấy lần rồi! Chúng tôi còn chưa được một lần nữa, nói đạo lý chút đi!”

Mười mấy người ngồi xổm dưới đài ngủ đông chờ sẵn, chặn cho phía sau gió thổi không lọt, gần hai mươi phút sau, Mẫu Đơn Đình rốt cục nhảy xong, Phương Tri Hành là người nhảy lên sân khấu đầu tiên, có người muốn đi xuống lại có người muốn trèo lên, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Cuối cùng nhóm Khổng Tước thành công chiếm đất, giành được hai giờ dàn dựng và luyện tập.

Trước khi bắt đầu tập nhảy, Phương Tri Hành đã thay đổi hoàn toàn tác phong vui vẻ thường ngày, trở nên nghiêm túc hiếm thấy: “Đây là lần đầu tiên tôi mang 《 Công chúa Khổng Tước》 lên sân khấu diễn tập, nó khác với khi luyện tập ở phòng tập thường ngày, tôi hy vọng mọi người có thể tìm ra vấn đề và thiếu sót của bản thân mình trong quá trình này, động tác, biểu cảm, nhịp điệu, địa điểm, vị trí bây giờ có thể cho phép mọi người mắc sai lầm, nhưng lúc xuống sân khấu hãy điều chỉnh lại cho phù hợp nhất, đợi đến khi biểu diễn tổng kết cuối năm, ngày hôm ấy, yêu cầu của tôi là 100% hoàn mỹ.”

Nói xong, Phương Tri Hành vỗ tay hai lần ra hiệu, tất cả mọi người về vị trí của mình sẵn sàng.

Sau khi chuẩn bị xong, âm nhạc sân khấu vang lên, mọi người đều mặc trang phục luyện tập thông thường nhất, không có quần áo hoa lệ, dưới sân khấu cũng chẳng có khán giả, nhưng biểu cảm trên mặt mỗi người đều vô cùng sinh động, tựa như đã hòa làm một cùng với âm nhạc.

Nhóm nhảy Khổng Tước do Phương Tri Hành dẫn dắt, thành lập vào năm ngoái sau khi buổi biểu diễn tổng kết cuối năm diễn ra, trước khi cậu đi quay phim, đã diễn 《 Thập Diện Mai Phục 》trên sân khấu, nhưng vẫn kiên trì luyện tập《 Công chúa Khổng Tước》, lúc ấy không hề nghĩ đến tương lai sẽ ra sao, những ý nghĩ mông lung còn chưa thành hình, nhưng giờ khắc này đã hoàn toàn xác định được mục tiêu.

Ánh đèn trên sân khấu lóa mắt, Phương Tri Hành vươn người hòa theo giai điệu, cậu đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của vở nhạc kịch, không chút nào chú ý đến phía ghế khán giả tối tăm kia xuất hiện thêm một người.

《Công chúa Khổng Tước》kéo dài 90 phút, buổi tổng duyệt cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Sau khi nhảy xong động tác cuối cùng, Phương Tri Hành chống đầu gối thở mạnh, mồ hôi từ ngọn tóc cậu nhỏ xuống như mưa.

Các diễn viên đều mệt đến kiệt sức, không có hình tượng ngã đầy ra đất, Phương Tri Hành đứng nghỉ hai phút, sau đó gọi mọi người quay lại phòng tập nhường sân khấu cho đội khác diễn tập.

Lục tục kéo nhau xuống sân khấu, Phương Tri Hành là người đi cuối cùng, lúc về lại phòng tập thì hỏi trước một câu: “Cảm giác nhảy như thế nào?”

Trên sân khấu mọi người không được nằm nên về đến phòng tập đều ngả rạp hết xuống, từng người từng người nói ra cảm thụ của mình.

Phương Tri Hành vặn một chai nước khoáng ra, tựa vào tay cầm yên lặng lắng nghe, vừa định mở miệng tổng kết lại thì phòng luyện tập bị gõ cửa rồi mở ra: “Tri Hành, bên ngoài có một người đàn ông tìm anh.”

Đàn ông? Bây giờ mới có mấy giờ? Chung Tư Viễn xong việc rồi à?

Cậu xoay người nói: “Hôm nay vất vả rồi, mọi người nghỉ ngơi nửa tiếng đi.”

Sau khi ra cửa, Phương Tri Hành hỏi: “Người ở đâu?”

“Ở phòng tiếp khách.”

Phương Tri Hành đi về hướng phòng tiếp khách, cảm thấy vô cùng khó hiểu, Chung Tư Viễn đi thẳng đến phòng tập tìm cậu là được rồi, sao còn phải nhờ người nhắn giúp.

Cậu thắc mắc không tự giải thích nổi, thế nên lúc cửa còn chưa mở ra hết đã nói: “Sao không đến tìm em luôn…”

Nhưng chờ đến khi Phương Tri Hành thấy rõ người trong phòng tiếp khách là ai, cơ bắp toàn thân đột nhiên căng cứng, hơi thở khựng luôn lại.

Đó là phản ứng tự vệ bản năng của cơ thể khi gặp phải nguy hiểm.

Trước cửa sổ phòng tiếp khách, một người đàn ông cao to mặc âu phục giày da đứng quay lưng lại, mành chớp cửa được hạ xuống, ngón tay thon dài mạnh mẽ của người đàn ông kia vạch ra một khe nhỏ, ánh sáng ngoài cửa sổ xẹt qua đôi mắt màu khói của ông ta tạo nên một tầng sương mù. Nghe thấy tiếng động, người đàn ông kia buông tay, ánh sáng trong nháy mắt biến mất, ông ta chậm rãi quay người lại.

Đó là một khuôn mặt có thể được miêu tả là nho nhã khiêm tốn, với đôi mắt từng trải, nhìn ra được là người đã có tuổi, nếp nhăn ở đuôi mắt hằn rõ từng vân nhỏ, nhưng vẫn không toát ra vẻ già nua, những dấu vết tuổi tác ấy lại càng khắc họa sâu hơn sự đẹp trai rắn rỏi của ông ta.

Người đó nhìn thấy Phương Tri Hành, mỉm cười nhẹ nhàng, hé miệng khẽ gọi: “Tri Hành.”

Đó là một câu tiếng Hàn.

Tay nắm cửa lạnh lẽo trở thành ngọn cỏ cứu mạng Phương Tri Hành, cậu nắm thật chặt, cảm giác âm thanh truyền vào từng lỗ chân lông trên lưng bò thẳng đến màng nhĩ muốn nổ tung, từng cơn run rẩy lan khắp da dẻ, cậu bị hoảng hốt không thể khống chế được.

Cậu đang sợ.

“Hơn bốn năm không gặp rồi, em vẫn khỏe chứ?” Người đàn ông dịu dàng hỏi han, “Tôi được mời đến Trung Quốc ghi hình một chương trình, nghĩ tới em nên muốn ghé qua thăm một chút.”

Nói xong ông ta tiến về phía trước thêm một bước.

“Đừng tới đây!”

Phương Tri Hành lùi về sau một bước đứng ra ngoài hành lang: “Ông đứng yên ở chỗ đó đừng nhúc nhích!”

Hành lang của rạp hát không có người, nhưng trái phải đều là phòng luyện tập, thỉnh thoảng sẽ có người đi qua đi lại. Câu này cậu hét hơi lớn, phòng tập sát vách có người thò đầu ra hỏi: “Tri Hành, anh hét gì thế?”

Phương Tri Hành đột nhiên giật mình, ý thức được câu ban nãy cậu hét lên cũng là tiếng Hàn.

Cậu khẽ nhếch khóe miệng mỉm cười, che giấu nói: “Không có chuyện gì đâu, mọi người tập tiếp đi.”

Sau đó cậu hít sâu một hơi, như thể chuẩn bị đi vào một nơi không còn đường quay về, giống như sẵn sàng chịu chết bước vào phòng tiếp khách, đồng thời xoay cổ tay đóng cửa lại.

Người tới không ai khác, chính là người mà mấy hôm trước blogger mới đưa tin, Kim Yoo Hee chủ tịch của công ty đào tạo ngôi sao Hàn Quốc – GPO.

Kim Yoo Hee nở nụ cười nhìn Phương Tri Hành, để thể hiện rằng mình sẽ không bước qua đó, ông ta kéo chiếc ghế trước mặt ra ngồi xuống.

Phương Tri Hành dán chặt lưng vào tấm ván cửa, cảm giác được lòng bàn tay mình đang đổ đầy mồ hôi, sợ hãi khiến yết hầu run run, lúc nói chuyện giọng cũng lẫn một chút run rẩy: “Ông tới đây làm gì?”

Kim Yoo Hee dịu dàng nhìn Phương Tri Hành, giống như bậc cha chú đang nhìn đứa trẻ mà mình yêu thích: “Tôi đến được một lúc rồi, lúc ấy em đang trên sân khấu biểu diễn. Chắc là em không chú ý tới, tôi ngồi dưới hàng ghế khán giả đó.” Ông ta dừng lại một chút, đôi mắt quyến rũ khẽ nheo lại, như đang hồi tưởng lại một chú Khổng Tước trắng đong đưa trên sân khấu, sau đó nói tiếp: “Vũ đạo của em vẫn đẹp như xưa.”

Một trận ghê tởm ập thẳng tới, thậm chí Phương Tri Hành còn rất muốn nôn ra, mới xuống khỏi sân khấu một lúc, khuôn mặt vẫn còn ửng hồng đầy mồ hôi giờ khắc này đã xám ngoét, cậu còn không dám nhìn thẳng mặt Kim Yoo Hee.

Những hình ảnh vụn vặt lướt qua trước mắt, vẻ mặt của Kim Yoo Hee đột nhiên tràn ngập hoài niệm: “Tri Hành, em từng nói sẽ không nhảy một điệu nhảy nào vì tôi nữa, vừa nãy coi như là nuốt lời rồi sao?”

“Cút mẹ mày đi.”

Phương Tri Hành dùng tiếng Trung Quốc chửi thề một câu, sau đó lại đổi qua tiếng Hàn, cậu vừa sợ vừa bất mãn nói: “Tôi không nhảy vì ông.”

Kim Yoo Hee nghe xong, lại dùng ánh mắt yêu chiều như người lớn trong nhà nhìn cậu, cười vô cùng ấm áp, tựa như đang nói chuyện với đứa trẻ đến thời kỳ phản nghịch nhà mình: “Chỗ này mở cửa đón khách, tôi bước vào thì chính là khán giả, điệu nhảy của em không phải là nhảy vì khán giả sao?”

Giọng điệu của ông ta vừa ôn hòa vừa tao nhã, nhưng Phương Tri Hành cảm thấy rất chói tai, thậm chí huyệt thái dương của cậu còn giật dữ dội. Cậu không muốn nhiều lời vô nghĩa nữa, mất kiên nhẫn nói: “Rốt cục ông tới đây làm gì?”

Trong mắt Kim Yoo Hee dường như có tia sáng vụt qua, không biết là ông ta vừa nhớ ra cái gì, hoàn toàn phớt lờ sự chống cự và ghét bỏ của Phương Tri Hành, ông ta ngả người ra sau thoải mái nói: “Tôi muốn ở Trung Quốc ghi hình chương trình, chọn thực tập sinh, nơi này tôi lại không quen, trong tổ chương trình cũng không có bạn bè gì, hơi nhàm chán. Hay là em đi cùng tôi đi? Để tôi bảo bọn họ đổi giáo viên hướng dẫn vũ đạo, em thay vào.”

Lời mời này đối với bất kỳ người mới nổi tiếng nào mà nói, tràn đầy hấp dẫn không cần nghi ngờ.

Nhưng Phương Tri Hành chỉ mở cửa ra, không một chút do dự nào nói: “Không đi, ông đi giùm.”

Không khí giằng co vô hình ngập tràn phòng tiếp khách, bầu không khí lẽ ra rất gượng gạo nhưng bởi vì vẻ mặt Kim Yoo Hee quá mức tự nhiên, đem bầu không khí giương cung bạt kiếm giảm xuống mức gần như là hài hòa.

Khóe môi Kim Yoo Hee nhếch lên một nụ cười khó hiểu, như kiểu lời từ chối này đã nằm trong dự đoán, im lặng một lát, ông ta chậm rãi đứng lên, ngẩng cao đầu bước ra khỏi cửa.

Phương Tri Hành giấu nửa người sau cánh cửa, nhìn Kim Yoo Hee bước từng bước lại gần chỉ cảm thấy đầu gối đau âm ỉ.

Đột nhiên, Kim Yoo Hee bước đến bên cạnh cậu thì dừng lại.

Nếu như trái tim có chế độ tự động cảnh báo, thế thì còi báo động của Phương Tri Hành giờ khắc này đã kêu lên inh ỏi rồi, cậu nắm chặt cánh cửa, lại càng lùi về sau nhiều hơn.

Người đàn ông kia không nhúc nhích, hơi nghiêng đầu, nếp nhăn bên khóe mắt theo chuyển động cũng hướng về phía Phương Tri Hành, những nếp nhăn kia như tô điểm cho ông ta thêm phần lịch sự nho nhã.

“À, còn một việc quên chưa nói cho em biết.” Kim Yoo Hee từ tốn mở miệng, hoàn toàn không giống như mình quên, càng giống như đã tính toán kỹ càng, không hề báo trước mà đến đây, chỉ vì giây phút này. Ông ta hạ giọng vô cùng nhẹ, chậm rãi nói: “Cậu của em tìm tôi, hỏi xin tôi 50 vạn.”- Bàn tay đặt trên khung cửa của Phương Tri Hành đột nhiên siết chặt, đốt ngón tay trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Hai mắt cậu trừng lớn, cảm giác nhục nhã khiến cả mặt và cổ cậu lập tức đỏ bừng lên. Hàm răng cắn chặt không nói ra lời.Kim Yoo Hee nhìn cậu nở nụ cười dịu dàng, thoải mái giơ hai ngón tay lên vẫy vẫy, đó là động tác quen thuộc mỗi lần ông ta chào tạm biệt: “Tiền đã chuyển vào tài khoản rồi.”

Ông ta nhàn nhã rời đi trong vẻ mặt dần chết lặng của Phương Tri Hành, thời tiết thành phố này vẫn đang mưa, người trợ lý chờ ở cổng Thất Hạm khoác cho Kim Yoo Hee một chiếc khoác áo len màu đen, ông ta bật một chiếc dù cũng màu đen lên rồi ưu nhã bước xuống bậc thang.

Poster Ngu Cơ của Phương Tri Hành dán ở cửa Thất Hạm, được trang điểm vô cùng sặc sỡ, trang phục biểu diễn màu đỏ, sắc màu bí ẩn mà quyến rũ, có thể nhìn thấy làn da lộ ra bên ngoài với cơ ngực săn chắc.

Kim Yoo Hee ngoái lại, khẽ nâng ô lên liếc nhìn rồi mỉm cười ngồi vào chiếc xe đang đậu ven đường.

Cách ông ta một chiếc xe, Chung Tư Viễn đang định bước xuống xe thì khựng lại, ánh mắt di chuyển chậm rãi từ trên người ông ta đến tấm poster dán trước cổng, nhìn chằm chằm tựa như đang vô cùng tập trung.