Chương 13

Địch Lệ Nhiệt Ba và Dương Dương ẩn cưới nhiều năm, những năm nay cũng một mực yên lặng không có công khai việc này. Đối với Địch Lệ Nhiệt Ba mà nói, ẩn cưới có lợi nhiều hơn hại.

Dù sao một nữ nhân đã kết hôn, ở bên trong Ngu Nhạc Quyển, là sờ không đến được tiểu thịt tươi.

“Chị Nhiệt Ba, chị ở Ngu Nhạc Quyển lâu như vậy, có nghe nói qua cái tin đồn này không, tổng giám đốc Dương thị ẩn cưới minh tinh?”

“Đương nhiên nghe nói qua, “ An Nhã cười nói: “Chúng ta thậm chí còn gặp qua.”

“Gặp qua? Việc trên Weibo nói là sự thật? Dương Dương thật sự đã kết hôn?”

“Chị An Nhã, chị mau nói, cái nữ minh tinh nào may mắn như vậy có thể gả cho tổng giám đốc Dương thị?”

“May mắn?” Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn tiểu thịt tươi kia một chút, khịt mũi coi thường.

“Đương nhiên!” Tiểu thịt tươi tràn đầy phấn khởi, “Dương thị ở thành phố A, cơ hồ không có đối thủ. Vô luận là bất động sản hay ngành nghề khác đều dẫn trước, Dương thị ở thành phố giá trị cùng tiền cảnh không thể đo lường. Chủ tịch Dương thị tuổi còn trẻ đã có thể quản lý công ty ngay ngắn rõ ràng, năng lực tất nhiên không cần phải nói nữa. Mà ngoại hình của anh ta còn đặc biệt đẹp trai, có thể gả cho anh ta, đương nhiên là may mắn.”

Nhưng mà Địch Lệ Nhiệt Ba lại không có cảm giác được mấy phần may mắn, ngược lại sau khi mấy cái tiểu thịt tươi nói chuyện về Dương Dương, hứng thú đối bọn họ giảm xuống rất nhiều.

Nông cạn!

Cùng lúc đó, một nhóm người đi đến, lúc đi qua cửa căn phòng bên ngoài, bước chân ngừng.

Hai tên nhân viên bảo vệ đứng ở cửa tiến lên hỏi: “Dương tiên sinh, có chuyện gì sao?”

Dương Dương rủ xuống lông mày trầm mặc một lát, sau đó vẫy tay, ra hiệu cho bọn họ nên rời đi trước.

Ngay cả hai nhân viên bảo an cũng bị đuổi đi.

 “Dương Dương đẹp trai có thể làm cơm ăn không? Một tên Dương Dương làm sao so được với một trăm cái tiểu thịt tươi?”

 “Nông cạn! Quá nông cạn!”

 “Vẫn còn nhiều nữ nhân như vậy mà muốn gả cho Dương Dương, mấy người ấy là bị điên rồi sao? Tính tình của cẩu Dương Dương này ai chịu nổi?”

 “Tặng không cho tôi cũng không cần.”

Tiểu thịt tươi tiếp tục truy vấn: “Chị Nhiệt Ba, chị An Nhã nói các chị đã gặp qua, cái nữ minh tinh may mắn kia là ai vậy?”

“Đúng a đúng a, chị Nhiệt Ba, chị biết là ai sao?”

“Xin lỗi, tôi đi toilet chút.” Nhiệt Ba thực sự không muốn ở lại nghe chuyện của mấy người này, vẫn là khen ngợi Dương Dương.

Dương Dương cái cẩu nam nhân này có gì tốt? May mắn sao? Phi! Vận rủi mới đúng!

Mở cửa phòng, dưới chân Nhiệt Ba bỗng nhiên đình trệ, sắc mặt đột biến, bốn phía tràn ngập khí tức quen thuộc, tựa như một bàn tay vô hình, chăm chú bóp lấy cổ họng của cô.

Ngoài cửa, Dương Dương áo sơ mi đen cẩn thận tỉ mỉ không mang một nếp gấp, cà vạt chỉnh tề thắt ở giữa cổ, bây giờ lười biếng dựa lưng vào tường.

Ánh đèn hành lang u ám, ánh đèn cùng hắc ám giao hòa trong bóng tối, Nhiệt Ba không thấy rõ sắc mặt Dương Dương, chỉ có thể nhìn thấy một đôi con mắt thâm thúy lạnh buốt.

Trái tim Nhiệt Ba bỗng nhiên treo lên.

Dương Dương!

 “Cái cẩu nam nhân này làm sao lại ở đây?”

 “Anh ta sẽ không phải là cố ý tới bắt gian a?”

Cô liếc mắt nhìn trong phòng.

 “Bình tĩnh! Địch Lệ Nhiệt Ba, đừng hốt hoảng, vấn đề không lớn.”

Dương Dương đầu lông mày chau lên, ánh mắt không rõ cảm xúc nhìn về phía Nhiệt Ba.

“Thật là đúng dịp a.”

Trùng hợp, thật là trùng hợp.

Kết hôn hai năm, Địch Lệ Nhiệt Ba và Dương Dương số lần gặp mặt chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, bây giờ ra đến ra cửa cũng có thể gặp được.

Trời đất chứng giám, câu lạc bộ tư nhân này là Địch Lệ Nhiệt Ba lần đầu tiên đến, mấy cái nam sinh bên trong căn phòng kia càng là lần đầu tiên trong hai năm qua cô tiếp xúc. Làm sao lại trùng hợp như vậy, không nhanh không chậm, đúng thời điểm cô đi toilet vừa vặn bị Dương Dương ngăn ở cửa chính?

Dương Dương cái cẩu nam nhân này sẽ không phải là đang giám sát cô đi?

Nhiệt Ba trong lòng hoảng loạn.

 “Chờ một chút, mình tại sao phải hoảng? Mình cũng không làm sai cái gì! Mấy cái nam nhân kia ngay cả tay mình cũng không được sờ, cây ngay không sợ chết đứng, thanh bạch!”

 “Huống chi, hiểu lầm không phải càng tốt sao? Dương Dương cái cẩu nam nhân này nổi tiếng bên ngoài, chẳng lẽ còn có thể khoan nhượng cho vợ của mình ở bên ngoài càn rỡ?”

Nghĩ như vậy, Địch Lệ Nhiệt Ba rộng mở trong sáng.

“Là thật là đúng dịp a lão công, anh làm sao cũng ở đây?”

Dương Dương ánh mắt nặng nề nhìn qua cô, “Tôi ở đây bàn bạc chuyện công việc, còn cô?”

“Em...” Địch Lệ Nhiệt Ba chột dạ trầm mặc.

Một chữ vừa dứt, cửa từ bên trong mở ra.

Tiểu thịt tươi ngồi ở bên trái Địch Lệ Nhiệt Ba cười đi ra, nhìn thấy trước cửa là Dương Dương và Địch Lệ Nhiệt Ba, đứng nguyên tại chỗ.

Cái này rất xấu hổ.

“Chị Nhiệt Ba, đây là...”

Tiểu thịt tươi kia tất nhiên biết Dương Dương, lúc này con mắt đều tròn, nhìn Dương Dương, lại nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, phảng phất đã hiểu ra điều gì, miệng há rộng, kinh ngạc nói không ra một câu, “Dương... Dương Tổng!”

Nhiệt Ba bối rối nói: “Em đi vào trước đi, chúng tôi có việc riêng cần nói.”

Tiểu thịt tươi phản ứng thần tốc, vội vàng chạy vào phòng.

 “Nhanh nhanh nhanh! Mau hỏi tôi nam nhân này là ai! Sau đó giận tôi, hoài nghi tôi nɠɵạı ŧìиɦ, chỉ vào cái mũi của tôi nói “Cô dám ở bên ngoài tìm nam nhân khác, để cho tôi đội nón xanh? Ly hôn!”.”

 “Tiếp đến một lòng muốn cùng tôi ly hôn, vô luận ai khuyên đều vô dụng.”

“Lão công, anh nghe em giải thích...” Địch Lệ Nhiệt Ba im miệng, chờ Dương Dương mở lời.

 “ “Tôi tận mắt nhìn thấy, cô còn cái gì để nói nữa! Ly hôn!”.”

Dương Dương muốn nói lại thôi, vuốt vuốt gân xanh hằn lên huyệt Thái Dương, “Cô tại sao lại ở chỗ này?”

“Em chỉ là đến cùng mấy người bạn chơi... Mà thôi.” Địch Lệ Nhiệt Ba ánh mắt lơ lửng không cố định, không dám cùng Dương Dương đối mặt. Bộ dáng che che lấp lấp, ấp a ấp úng giống như có ẩn tình, mười phần khả nghi.

“Chơi?”

“An Nhã và mấy người bạn của cô ấy, Dương Dương anh đừng nóng giận, “

 “Nhanh! Giận tôi!”

Dương Dương biểu lộ đạm mạc tựa hồ không thèm để ý chút nào, “Tôi không có giận, tôi còn có việc xã giao. Tôi đối với sinh hoạt cá nhân của cô không có hứng thú, càng sẽ không can thiệp.”

 “... Cái cẩu nam nhân này tại sao không theo lẽ thường hành xử?”

 “Nhìn thấy vợ mình xuất hiện ở bên trong câu lạc bộ tư nhân mà hỏi cũng không hỏi một câu, liền không tức giận? Đơn giản như vậy coi như xong? Tin tưởng tôi như vậy?”

 “Đội nón xanh cũng không đáng kể?”

Dương Dương một tay giật giật chỉnh chỉnh cà vạt, ngũ quan lạnh lùng như là phủ lên một tầng băng sương, lạnh lùng nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba một chút, “Không có việc gì tôi đi trước.”

Nói xong, thật đúng là chuẩn bị rời đi.

Địch Lệ Nhiệt Ba muốn nói lại thôi.

Nếu là cùng Dương Dương mặt đối mặt ở chung hay ở lại nghe mấy cái tiểu thịt tươi kia trắng trợn tán dương Dương Dương, cô lựa chọn cái trước, cái sau làm cô quá đau lòng!

“Chờ một chút...” Địch Lệ Nhiệt Ba gọi lại hắn, “Em và anh cùng đường đi về, anh đợi em một lúc, em lập tức liền ra.”

Đẩy cửa vào phòng.

“An Nhã, tôi có việc trước tiên cần phải đi.”

An Nhã bị ba tên tiểu thịt tươi vây quanh cười đến nhánh hoa run rẩy, nghe được lời này của Địch Lệ Nhiệt Ba chậm rãi thu lại nụ cười, “Sao vậy? Hiện tại mới có mấy giờ đã đi?”

“Tôi có chút việc gấp, các ngươi ở lại chơi đi.”

An Nhã đứng dậy, đi đến bên cạnh Địch Lệ Nhiệt Ba thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”

Địch Lệ Nhiệt Ba mắt nhìn tiểu thịt tươi vừa rồi gặp được ở ngoài cửa, “Lúc nãy tôi ở bên ngoài gặp Dương Dương, hắn cũng thấy, cô đừng để hắn nói ra.”

An Nhã biến sắc, “Cô yên tâm, tôi biết nên làm cái gì.”

“Được, vậy mọi người chậm rãi chơi đi, tôi đi trước.”

 ——

Dương Dương xe dừng ở cổng, thấy Địch Lệ Nhiệt Ba đi ra ngoài, người giữ cửa liền thay cô mở cửa.

“Lái xe.” Dương Dương thanh âm lạnh buốt.

Chiếc xe chậm rãi tiến lên.

Nhưng không ai chú ý chính là, ở một cái quảng trường đối diện đó, có người nấp bên một tảng đá lớn

Cách một con đường, chụp lại hình ảnh Địch Lệ Nhiệt Ba lên xe.

Bên trong xe tràn ngập không khí khiến người ta ngột ngạt.

“Dương Dương, vừa rồi anh đừng hiểu lầm, thật sự là chỉ là mấy người bạn mà thôi.”

“Tôi không có hiểu lầm.” Dương Dương lời nói lạnh nhạt, gọn gàng. Nói xong đem đầu chuyển hướng ngoài cửa sổ xe, thần sắc che lấp không rõ, tựa hồ hoàn toàn không muốn nói nhiều với cô.

Nhiệt Ba thanh tĩnh.

 “Ai, hôm nay thật mất hứng.”

 “Được rồi, ngày mai đi công ty một chuyến, làm quen một chút nhóm nam nghệ sĩ công ty mới tuyển. Thuận tiện nói một chút việc « hoàng đồ », hỏi xem có thể hay không mau mau kết bạn Wechat với Hàn Kiêu.”

Dương Dương liếc tới, “Gần đây cô rất nhàn sao?”

“Cũng đường được, “ Địch Lệ Nhiệt Ba nói tiếp đánh vỡ xấu hổ, “Một bộ phim vừa đóng máy xong, cho nên muốn nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày nữa đi công ty một chuyến...”

“Hai ngày nữa đừng đi đến công ty, theo tôi tham gia một buổi yến hội.”

“Yến hội? Cái yến hội gì?”

Cái yến hội này là sinh nhật của cháu gái Tần gia, mời Dương gia đi. Dương lão tiên sinh thân thể không tốt, cho nên đem nhiệm vụ này giao cho Dương Dương.

Vừa vặn, cái người cháu gái này Nhiệt Ba cũng quen biết, Tần Nghiên.

Liên quan đến Tần Nghiên này, Địch Lệ Nhiệt Ba thật sự có quá nhiều điều muốn nói.

 “Giá trị của Dương Dương lên tới chục tỷ, tốt nghiệp thạc sĩ nghiên cứu sinh. Tần Nghiên là nhà thiết kế nổi danh, người mẫu nổi tiếng, cũng tốt nghiệp thạc sĩ nghiên cứu sinh. Hai người thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, trai tài gái sắc một đôi trời sinh, Dương Dương là mù sao? Cô nương tốt như vậy mà không thấy, cứ sống sờ sờ như vậy mà bỏ lỡ.”

Bất quá cũng chính là bởi vì trai tài gái sắc một đôi trời sinh, cho nên “Địch Lệ Nhiệt Ba” ghen tị ghen ghét, chỉ cần nơi nào có Tần Nghiên, nhất định không cam lòng yếu thế, nhiều lần phát sinh xung đột. Mà Tần Nghiên thông minh xinh đẹp, tâm tư cẩn thận có tâm cơ, mỗi lần đều có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, bất động thanh sắc phản kích.

 “Từ chuyện lần trước đưa cho mình cái vòng tay liền nhìn ra được, cô ta đối với vị trí Dễ phu nhân này rất có dã tâm. Dương Dương kết hôn rồi vẫn đối với anh ta nhớ mãi không quên. Đối với cái người si tình này, mình ngược lại phải châm thêm một mồi lửa.”

 “Nếu như Tần Nghiên và Dương Dương thành đôi, hai người kết hôn mình nhất định sẽ tặng cái hồng bao thật to cho Tần Nghiên, cảm ơn cô ta đã giúp đỡ!”

Dương Dương ánh mắt lạnh lùng quét tới, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba không ngừng giương lên khóe miệng, bỗng nhiên có chút hối hận.

Địch Lệ Nhiệt Ba này sợ là một cái tai họa.