Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Dương Ba] Nữ Phụ Nhà Giàu Không Muốn Yêu (1188)

Chương 33

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bởi vì Lý Hàn Tinh rời khỏi mà tiến độ quay của đoàn phim《 hoàng đồ 》 nhanh hơn ngày thường.

Tuy rằng đạo diễn Từ ngoài miệng chưa nói, nhưng nét tươi cười trên mặt nhiều không ít, có chút ý tứ cảm thấy hối hận phía trước không sớm thay đổi người, làm đoàn phim chậm trễ tiến độ quay.

"Nhiệt Ba, đợi lát nữa cô và Hàn Kiêu diễn cảnh võ thuật, màn cuối cho thế thân lên, cô không diễn."

"Thế thân?" Nhiệt Ba nhìn kỹ kịch bản, trừ bỏ cảnh cuối ôm nhau lăn mặt cỏ với Hàn Kiêu, mấy phân đoạn khác còn tính bình thường, bổng nhớ tới lời nói hai ngày trước, trước khi Dương Dương đi nói với mình, Nhiệt Ba thật là hận đến ngứa răng.

Một ngày nào đó, tên chó Dương Dương này phải chết ở trong tay bà!!!

"Đạo diễn, màn cuối tôi đã tập diễn với thầy chỉ đạo võ thuật từ trước, an toàn thi thố bảo hộ khá thích đáng, chắc là không có vấn đề gì, không cần dùng tới thế thân."

Địch Lệ Nhiệt Ba cảm thấy muốn tồn tại ở đoàn phim, cần thiết mượn sức đạo diễn Từ, sau đó dời đến địa bàn của mình: "Đạo diễn, tôi biết điều ông băn khoăn là cái gì, thật ra ông không cần tích cực như vậy, dù là diễn cảnh đánh nhau hay là cảnh thân thiết, là suất diễn không thể tránh được"

"Chúng ta là diễn viên chuyên nghiệp, đây là công việc của chúng ta. Nếu việc tìm thế thân bị người xem nhìn ra tới, người bị cười nhạo chính là diễn viên, sẽ bị mắng là không chuyên nghiệp. Huống chi chỉ là diễn kịch, sao có thể là thật được? Người nào nhìn ra đó là sự thật, chỉ có thể nói, anh ta quá không độ lượng."

Đúng, người không độ lượng chính là nói con chó bự Dương Dương kia!

Đạo diễn Từ cũng cho rằng Địch Lệ Nhiệt Ba nói lời này rất có đạo lý, nhưng mà......

"Hơn nữa, ông rất vất vả mới mời ảnh đế Hàn Kiêu đến đây đóng phim, nếu danh tiếng không tốt, sau này còn có diễn viên hạng nhất nào dám chủ động tìm ông đóng phim nữa?"

Đạo diễn Từ như đang suy nghĩ gì đó.

"Ông không cần lo lắng chuyện khác, bên phía Dương Dương... Tôi sẽ giải thích rõ ràng."

Nhiệt Ba thốt ra lời này, xem như chủ động thừa nhận mối quan hệ với Dương Dương.

Chuyện riêng của hai vợ chồng, một đạo diễn quèn như ông cũng lười đi trộn lẫn vào đó. Nếu Địch Lệ Nhiệt Ba đã đồng ý giải quyết vấn đề về người kia, vậy ông chỉ cần chuyên tâm làm đạo diễn của mình là được.

"Ok, vậy cảnh diễn tiếp của cô và Hàn Kiêu... Lại tìm đạo diễn võ thuật luyện thêm hai ba lần đi, đừng để bị thương."

"Ok, tôi đã biết."

Kéo đạo diễn Từ đến phía mình coi như thành công, lúc này Nhiệt Ba mới nhẹ nhàng thở ra.

Dương Dương thật đúng là ngây thơ, một đạo diễn tiền đồ vô hạn lại có chút thanh danh ở giới giải trí, sẽ vì mấy đồng tiền dơ bẩn của anh ta mà làm hỏng danh tiếng của bản thân?

Một đạo diễn không hết mình vì nghệ thuật, sẽ làm người ngoài hoài nghi về sự chuyên nghiệp của ông ta.

Bất quá nói trở về, phía đạo diễn Từ đã giải quyết, không biết phía Hàn Kiêu ra sao nữa?

Cảnh trước đó, đoạn thân mật cô muốn cho thế thân lên, nhưng Hàn Kiêu lại cự tuyệt, kiên trì tự mình lên sân khấu. Nói cách khác, Hàn Kiêu và quản lý của nha ta đã nói rõ ràng với nhau, sẽ không lại kháng cự diễn cảnh thân mật với diễn viên nữ nữa.

Nhiệt Ba nhìn về phía Hàn Kiêu, Lạc Kiệt, quản lý của Hàn Kiêu mỗi ngày đều một tấc cũng không rời cứ đi theo giữ anh ta chằm chằm. Hai trợ lý, một chuyên viên trang điểm, hôm nay so với ngày thường còn nhiều ra thêm một người phụ nữ đeo mắt kính, nhìn qua rất có hương vị học thức, không giống người trong giới giải trí.

Nghĩ nghĩ, cô lặng lẽ chụp bức ảnh, chia An Nhã.

Ở xa trăm cây số, An Nhã nhận được ảnh của Địch Lệ Nhiệt Ba gửi tới.

"Mỗi ngày đều có thể thấy Hàn Kiêu, ở trước mặt chị khoe ra hả cưng?"

"Đừng giỡn, có chuyện hỏi chị nè, người phụ nữ đeo mắt kinh kia là ai? Chị từng gặp qua chưa?"

An Nhã phóng đại ảnh chụp.

"Từng gặp qua, là bác sĩ tâm lý, rất nổi tiếng, em cũng biết đó, làm việc trong giới giải trí này áp lực rất lớn, rất nhiều minh tinh nghệ sĩ chịu không được, có nhiều người mắc bệnh về tinh thần. Chị biết người này, vì phần lớn minh tinh đều tìm bác sĩ này trị bệnh tâm lý."

Bác sĩ tâm lý?

Nhiệt Ba nghĩ nghĩ, nhìn về phía người phụ nữ đeo kính đầy học thức kia.

Hàn Kiêu có bệnh tâm lý?

Nghĩ lại cũng thấy có chút giống.

Công việc ngày nào cũng áp lực, còn là cường độ lớn hơn bình thường, bí mật xu hướng giới tính giấy kín ở trong lòng vài thập niên còn không thể nói ra, mỗi ngày bị những fan cuồng khác nhau vây quanh quấy rầy, không có một chút không gian cá nhân, mắc phải bệnh tâm lý cũng là chuyện bình thường.

Như vậy nghĩ lại, Hàn Kiêu còn rất đáng thương.

Tuy rằng lớn lên đẹp trai, kỹ thuật diễn tốt, giải thưởng cầm gãy tay, nổi tiếng khi còn rất trẻ, hiện giờ vẫn đứng sừng sững trên đài cao không ngã, được giới nữ bình chọn là tình nhân trong mộng, có tiền có thế, mắt cũng không chớp đã mua một bộ phòng tại Nhất Phẩm Lan Đình, nhưng......

Đáng thương? Đáng thương chỗ nào hả?!

Không có đối lập thì không có tổn thương.

Có đáng thương hơn mình sao?

Mỗi ngày đều bị con chó khổng lồ Dương Dương kia tàn phá tinh thần!!

Địch Lệ Nhiệt Ba thật lo lắng cho bản thân mình, nếu Dương Dương cứ bám riết không buông tha mình, thì một ngày nào đó mình cũng sẽ già đi, đến mức trai trẻ đều chướng mắt mình... Lúc đó, mình phải làm sao bây giờ?!

Lấy gương ra đặt dựa vào quyển kịch bản, nhìn gương mặt tràn đầy colagen, căng mịn của mình.

Hạ quyết tâm, chờ chụp xong bộ phim này, nghỉ ngơi một đoạn thời gian, phải bảo dưỡng lại nhan sắc trời cho của mình.

Trong lúc Địch Lệ Nhiệt Ba ngắm nhìn, đánh giá nhan sắc trời cho của mình, thì cùng lúc đó, người phụ nữ đeo mắt kinh đứng cạnh Hàn Kiêu kia cũng đang đánh giá cô.

Lạc Kiệt làm như không có việc gì, liếc Địch Lệ Nhiệt Ba, hỏi cô: "Thế nào?"

Người phụ nữ lắc đầu "Bệnh của Hàn Kiêu rõ ràng có chút chuyển biến tốt đẹp, cũng đã kiến nghị anh ta thử diễn cảnh thân mật chung với nữ diễn viên, nhìn xem có thể khắc phục chướng ngại tâm lý hay không?"

"Nhưng, theo lời nói của anh tới xem, hình như tâm lý của anh ta vẫn luôn không tốt, lại về tới quay trở lại điểm xuất phát... Hàn Kiêu, anh chỉ đối với một mình Địch tiểu thư như vậy, hay là những người khác đều như vậy?"

Hàn Kiêu ngồi ở một bên xem kịch bản, híp mắt, không nói gì.

Người phụ nữ đeo mắt kính thấy biểu tình của anh, biết anh không muốn nói, suy nghĩ một lát, nói: "Như vậy đi, buổi tối quay trở lại khách sạn, chúng ta nói về chuyện này sau."

Hàn Kiêu xoa ấn đường đầy mỏi mệt "Ok."

Vừa dứt lời, thì thấy Địch Lệ Nhiệt Ba mang theo nụ cười trên mặt, đi tới phía Hàn Kiêu.

"Thầy Hàn, cảnh này hơi khó nhằn, phiền thầy giúp đỡ nhiều hơn, đoạn cuối này, nếu thầy thấy bất tiện, tôi có thể tìm đạo diễn cho thế thân lên, thầy không cần cảm thấy khó xử."

Hàn Kiêu có chút không biết nghe theo ai, uốn lượn năm ngón tay nắm kịch bản, cứng đờ nhảy ra một chữ: "Ừ."

"Thầy Hàn, Nhiệt Ba, lại đây một chút." Đạo diễn Từ đang đứng ở dưới chân tường thành bàn bạc cảnh đánh nhau với đạo diễn, kêu hai người lại.

Hàn Kiêu đứng dậy, đi cùng Địch Lệ Nhiệt Ba đến phía đạo diễn Từ.

Người phụ nữ đeo mắt kính nhìn bóng dáng hai người, kỳ quái hỏi Lạc Kiệt "Sao lại...... Cô nàng Địch tiểu thư này... Biết Hàn Kiêu mắc bệnh...?!"

Lạc Kiệt vẻ mặt mờ mịt "Không có khả năng? Tôi cũng không biết nữa?"

Dưới chân tường thành, đạo diễn Từ đang hội họp bàn bạc động tác diễn với đạo diễn chỉ đạo võ thuật, thấy Nhiệt Ba và Hàn Kiêu lại đây, nói:

"Nhiệt Ba, Hàn Kiêu, động tác ở cảnh cuối của hai người phải vô cùng cẩn thận, đặc biệt là Hàn Kiêu, khi Nhiệt Ba từ trên tường thành rơi xuống, cậu phải ôm lấy cô ấy sau đó lăn một vòng ở trên mặt cỏ. Nếu hai ngươi không thể một lần hoàn thành, chúng tôi sẽ chia cảnh ra chụp riêng cho hai người. Thứ nhất, chúng tôi cần sự bảo đảm an toàn, Hàn Kiêu, cảnh cuối này, không thành vấn đề đi?"

Hàn Kiêu trước tiên không có trả lời.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn ra anh đang do dự "Đạo diễn Từ, cảnh cuối rất nguy hiểm, ông cho thế thân lên đi, hậu kỳ ghép mặt của thầy Hàn là được."

Đạo diễn Từ nhìn về phía Hàn Kiêu.

Hàn Kiêu nói: "Không cần thế thân."

"Ok, chúng ta sẽ test màn hình, hai người hãy diễn thử cảnh cuối, cậu nhất định phải tiếp được Nhiệt Ba đó."

Hàn Kiêu chính là học qua võ thuật, từng đóng những cảnh nguy hiểm hơn trong những bộ phim điện ảnh, Nhiệt Ba đương nhiên yên tâm.

"Thầy Hàn diễn không ít phim cổ trang, khẳng định có thể tiếp tôi được mà, đạo diễn Từ cứ yên tâm đi."

Đợi đạo diễn Từ đi rồi, Địch Lệ Nhiệt Ba lại lần nữa hỏi anh "Thầy Hàn, thật sự không thành vấn đề sao? Nếu thầy không thích tiếp xúc với tôi có thể nói thẳng, không sao hết, tôi có thể thông cảm."

Hàn Kiêu ngẩn ra "Cô biết......"

"Tôi đoán được một chút, cho nên không sao, tôi thật sự có thể thông cảm, thầy không cần lo lắng về cảm xúc của tôi, tôi không sao hết, tôi đều OK tất nha."

Một thoáng yên lặng trôi qua.

"Không cần" Hàn Kiêu nói "Cô yên tâm, tôi khẳng định có thể tiếp cô được."

Trên người Nhiệt Ba và Hàn Kiêu đều được treo lên dây cáp, đứng ở trên tường thành, dưới tường thành đã được sắp xếp một tầng đệm mềm bảo vệ thật dày, toàn bộ nhân viên ai vào chỗ nấy.

Như những gì Nhiệt Ba đã suy nghĩ, Hàn Kiêu diễn không ít phim cổ trang, không cảm thấy xa lạ đối với dây thép, nhưng giờ phút này, khi Hàn Kiêu đối mặt với tường thành cao ngất ngưỡng, nghĩ đến động tác đợi lát nữa sắp sửa tiến hành, bổng lòng bàn tay trào ra mồ hôi như mưa

Phùn.

Gió không biết là từ đâu thổi tới, đưa tới một mùi hương dịu dàng dễ ngửi.

Hàn Kiêu thở sâu, mồ hôi cũng biến mất, cũng không biết là bởi vì này cơn gió này, hay là bởi vì này mùi hương dễ ngửi này.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn phía người đại diện của Hàn Kiêu, người kia không ngăn cản cũng không tức giận đến đỏ mặt, độ lượng chắc là lớn một chút so với con chó khổng lồ Dương Dương kia.

"Mọi người chuẩn bị, nhất định phải chú ý an toàn!!!" Đạo diễn Từ cao giọng hét lên một tiếng action, Nhiệt Ba từ tường thành cao cao ngã xuống, tiếng gió từ bên tai gào thét, lúc rơi xuống không cảm nhận được trọng lực, làm cô hoảng sợ thất thần.

Dựa theo kịch bản, hẳn là Hàn Kiêu phải nhảy từ trên tường thành xuống dưới, một tay ôm lấy cô, sau đó thuận thế lăn vào trên đệm mềm, lăn hai vòng ở trên mặt cỏ.

Hàn Kiêu nhìn Nhiệt Ba mặt đối mặt với anh, không chút do dự nhảy xuống ngay, một chút cũng không lo lắng anh có thể tiếp được hay không, tín nhiệm tuyệt đối, giao phó mạng sống vào trong tay anh, anh như thấy được một con quái vật có tướng mạo dữ tợn, đột nhiên nổ mạnh ở trước mặt anh, bốc cháy thành tro bụi, được một làn gió không biết từ đâu ra thổi tan trong không khí.

Anh nhìn làn tro bụi biến mất dần dần, nhìn thấy Địch Lệ Nhiệt Ba xuất hiện sau làn tro đó, anh thấy gương mặt cô đang rất kinh hoảng thất thố.

Hàn Kiêu nhanh chóng nhảy từ tường thành xuống.

Đạo diễn chỉ đạo võ thuật đứng trước màn hình hét lớn: "Chú ý an toàn ――"

Tốc độ rơi xuống của Hàn Kiêu rất nhanh, giữa không trung đuổi kịp Địch Lệ Nhiệt Ba, trong ánh mắt kinh hoảng thất thố của cô ấy, anh bình tĩnh không chút hoang mang, một tay có thể ôm hết eo Địch Lệ Nhiệt Ba.

Tiếng gió vẫn thổi ù ù bên tai, mùi hương kia càng đậm.

Lúc Địch Lệ Nhiệt Ba nhảy xuống, nhìn thấy Hàn Kiêu đứng ở đầu tường một lúc lâu cũng không động đậy, trong lòng rét lạnh.

Lúc ấy, trong lòng suy nghĩ, có phải Hàn Kiêu đột ngột đổi ý hay không? Phải bảo vệ " trinh khiết "vì người trong lòng.

Cũng may, cuối cùng vẫn nhảy xuống.

Địch Lệ Nhiệt Ba không phải lần đầu tiên treo dây thép, nhưng trong tình trạng không trọng lực, cô vẫn rất hoảng sợ, theo bản năng ôm chặt lấy Hàn Kiêu, như rơm rạ cứu mạng, thẳng cho đến khi hai người bọn họ thuận thế lăn đến trên đệm mềm, lăn hai vòng ở trên mặt cỏ. Lúc này, trái tim nhỏ be của Địch Lệ Nhiệt Ba mới phục hồi lại sức sống.

"Không có việc gì đi!!!!" Nhân viên bốn phía đồng thời nhào lên.

Địch Lệ Nhiệt Ba hoàn hồn, biểu tình hoảng sợ trên mặt đã bị cô thu dọn sạch sẽ, nhìn Hàn Kiêu đang ôm mình, hơi hơi mỉm cười, nhanh chóng thoát khỏi lòng ngực anh, nói "Cảm ơn thầy Hàn rất nhiều."

Hàn Kiêu im lặng buông tay ra, dưới sự giúp đỡ của mọi người, nâng người đứng dậy.

Đứng ở chỗ xa xa kia, bác sĩ tâm lý như đang suy nghĩ gì đó, gật gật đầu, nhìn Lạc Kiệt "Không phải khá tốt sao?"

Lạc Kiệt muốn nói lại thôi.

Tập luyện khá ok, nên kế tiếp sẽ quay chính thức, Địch Lệ Nhiệt Ba và Hàn Kiêu cũng có chút ăn ý, Địch Lệ Nhiệt Ba nhảy, Hàn Kiêu nhảy theo, giữa không trung, chặt chẽ ôm Địch Lệ Nhiệt Ba vào trong ngực, lăn vài vòng ở trên mặt cỏ.

Toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.

Đạo diễn Từ hưng phấn hét lên "Ok! Qua!"

Nói xong, lại hỏi: "Không bị thương đi?"

"Không sao."

"Ok, người phụ trách đâu, nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, những người khác chuẩn bị cảnh quay tiếp theo!"

Đoạn Địch Lệ Nhiệt Ba và Hàn Kiêu nhảy xuống tường thành, là màn cuối cùng có cảnh quay tại tường thành, quay xong, đoàn phim nhanh chóng di chuyển đến phim trường khác để quay tiếp.

Nhân viên đoàn phim và công nhân phim trường nhanh nhẹn dọn dẹp sạch sẽ, để đoàn phim sau còn sử dụng.

"Tên kia, tay chân có thể nhanh nhẹn chút được hay không? Ngày hôm qua mày xin nghỉ bệnh không có tới làm, tao thấy sắc mặt hiện tại của mày không phải khá tốt sao? Nhanh nhanh, đừng cọ xát, còn muốn lãnh lương hay không?"

Người công nhân bị mắng đội nón, nhìn không rõ gương mặt, khom muốn dọn tảng đá bằng gỗ cồng kềnh sang một bên, nhưng không biết có phải tảng đá bằng gỗ quá nặng hay thân thể không có sức lực hay không? Di chuyển vài lần đều không được.

"Được rồi được rồi, làm xong hôm nay mày đừng làm nữa, hai người đằng kia, lại đây, dọn thứ này nhanh nhanh dùm tôi"

Người công nhân kia không biết nghe theo ai, đứng ở tại chỗ, trơ mắt nhìn hai người công nhân khác dọn tảng đá bằng gỗ trước mặt mình, bước lên, muốn cầu tình với người đang la hét kia.

"Thực xin lỗi, hai ngày này thân thể tôi không tốt lắm, cho nên......"

"Thân thể không tốt thì ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng chậm trễ mọi người làm việc!"

"Anh cho tôi thêm một cơ hội nữa đi, tôi hứa sẽ làm việc thật tốt"

"Được rồi đừng chặn đường!"

Địch Lệ Nhiệt Ba kết thúc công việc, chuẩn bị đi theo đoàn phim rời khỏi nơi này, nghe âm tranh chấp thanh, là một giọng nói khá quen thuộc.

Nhưng trong lúc nhất thời không nghe ra tới là ai.

Hơn nữa nhìn thân hình kia, cao cao gầy gầy, có chút quen mắt.

"Chị Nhiệt Ba, không đi sao? Bộ chị bỏ quên thứ gì sao?"

"Từ từ" Lòng hiếu kỳ của Địch Lệ Nhiệt Ba rất nặng, chậm rãi bước lại gần vị trí mấy công nhân kia.

Chỉ liếc mắt một cái, người công nhân có thân hình cao cao gầy gầy kia vội vàng kéo nón xuống, bước nhanh về phía cửa ra phim trường.

"Đứng lại." Địch Lệ Nhiệt Ba la to một tiếng.

Người nọ thật đúng là đứng yên tại chỗ.

"Xoay người."

Người nọ không nhúc nhích.

"Tôi kêu xoay người."

Xem bóng dáng, người nọ là muốn chạy, đứng yên thật lâu, sau đó vẫn chậm rãi xoay người lại.

Mặc đồng phục công nhân to rộng của phim trường, cúi đầu, đè đè vành nón, thấy không rõ bộ dáng.

"Ngẩng đầu lên."

Nhưng người này không những không nghe, dưới chân còn lui ra phía sau mấy bước.

Địch Lệ Nhiệt Ba nào có kiên nhẫn, bước lên một bước, giật nón của người công nhân đó ra.

"Giang Niệm? Sao lại là cậu?" Địch Lệ Nhiệt Ba ánh mắt sáng ngời "Cậu làm gì ở đây?"

Giang Niệm cử động môi, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, chột dạ, nhanh chóng cúi mặt xuống.

"Nói thử xem" Địch Lệ Nhiệt Ba đánh giá thằng nhóc xui xẻo này, so với phía trước nhìn thấy Giang Niệm, hiện tại cậu nhóc gầy ốm hơn nhiều, trên mặt trên người tất cả đều là mồ hôi, sắc mặt cũng khó coi, xương gò má và khóe mắt mơ hồ có mấy chỗ xanh xnah tím tím, có thể thấy được.

Lúc này mới bao lâu, sao lại tàn tạ như vậy? Nhưng vẫn rất đẹp trai.

"Em ở chỗ này làm công."

"Chị gửi tin nhắn cho em, sao em không trả lời?"

"Em......" Giang Niệm có chút khẩn trương, đôi mắt là nơi duy nhất có sức sống trên người cậu, đang hoảng loạn thất thố, Địch Lệ Nhiệt Ba bắt gặp biểu tình của cậu nhóc, còn thấy rất đáng yêu.

Nhiệt Ba vỗ vỗ nón kết, nhón chân đội trở lại trên đầu cậu "Được rồi, em đi theo chị."

Giang Niệm làm như không thể tin được, trố mắt nhìn cô "Đi theo chị?"

Nhiệt Ba nhìn mớ hỗn độn đầy đất "Chẳng lẽ em còn tưởng ở lại đây làm giúp không công sao?" Cô chú ý tới mu bàn tay Giang Niệm, toàn vết sẹo, cũ có mới có, nhíu mày "Sao lại để một đôi tay đẹp bị thương như vậy?"

Giang Niệm vội vàng dùng tay áo che khuất mu bàn tay khó coi của mình, cúi đầu, nói: "Sẽ đỡ thôi."

Cách đó không xa ――

"Hàn Kiêu, nhìn cái gì vậy?"

Hàn Kiêu yên lặng thu hồi ánh mắt.

"Không có gì."

Hết chương 33
« Chương TrướcChương Tiếp »