Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Dương Ba] Nữ Phụ Nhà Giàu Không Muốn Yêu (1188)

Chương 43: Tổng giám đốc Dương thích dối lòng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tạp chí thời trang《B?W》là tạp chí có lực ảnh hưởng nhất trong nước, cho nên quá trình chọn lựa khách quý phá lệ cẩn thận.

Nhưng kỳ mới nhất thế nhưng là phỏng vấn Địch Lệ Nhiệt Ba và Hàn Kiêu.

Khu bình luận trên Weibo của Tạp chí thời trang《B?W》nổ tung.

Fans khóc thét đầy đất, vì Hàn Kiêu bị Địch Lệ Nhiệt Ba nhiễm đen mà khóc.

"Buộc chặt!!! Đây là buộc chặt!!!"

"Phía trước nghe được một chút tiếng gió, tôi cho rằng bản thân đã làm tốt tâm lý chuẩn bị, nhưng khi tôi nhìn thấy cái tên Địch Lệ Nhiệt Ba thật sự xuất hiện, tôi vẫn không khống chế được tiếng thét chói tai của bản thân, a a a a!!! Hàn Kiêu của tôi!!! Địch Lệ Nhiệt Ba khống chế đôi tay của cô lại dùm tôi!!!"

"Fans thích nhìn mặt, thật ra còn rất xứng."

"Chị em trên kia, có cần yêu cầu giới thiệu bác sĩ khoa mắt không?"

"Ninh Hảo xin kính chào chị em đồng bào, Ninh Hảo là bệnh viện chuyên về khoa mắt, nhiều trang thiết bị đạt tiêu chuẩn Châu Âu, Ninh Hảo tri kỷ vì các bạn phục vụ, đảm bảo đi bốn mắt về hai mắt."

Chẳng sợ những nhà âm mưu luận trên mạng một đống, Địch Lệ Nhiệt Ba tay vuốt Weibo không hề run.

Cô cũng muốn nhuộm đen Hàn Kiêu, nhưng ngặc nổi xu hướng giới tính...

Ngày phỏng vấn, studio, chuyên viên trang điểm nổi danh quốc tế hoá trang cho cô, trang phục thử một bộ lại một bộ, cuối cùng định rồi một bộ tây trang dành cho nữ giới, cùng kiểu dáng với Hàn Kiêu, vừa nhìn vào như đồ đôi dành cho tình nhân.

Kiểu dáng tây trang gãi đúng chỗ ngứa, lớn mật gợi cảm, gam màu tối quyến rũ lại lạnh lùng, đôi tay cắm túi nhìn thẳng màn hình, đứng chung một chỗ với Hàn Kiêu, nhϊếp ảnh gia bấm mỏi tay, âm thanh tách táp tách táp vang vọng trong studio.

Đã chụp xong, nhϊếp ảnh gia vô cùng hưng phấn.

Quá trình chụp vô cùng ăn ý, cảm giác màn ảnh vô cùng tốt.

Địch Lệ Nhiệt Ba và Hàn Kiêu rất hoàn mỹ, rất phù hợp con mắt của nhϊếp ảnh gia, camera trong tay răng rắc không ngừng, chụp xong còn chưa đã thèm.

"Vất vả thầy Hàn với cô Địch rồi, xin mời hai vị sang bên này tiếp thu phỏng vấn."

Thật ra, câu hỏi phỏng vấn đã được gửi mail đến hòm thư của hai người bọn họ từ sớm. Bởi vì là hai người sẽ được phỏng vấn riêng, nhưng hầu hết, toàn là những câu có liên quan đến mối quan hệ giữa hai người.

Thí dụ như thầy Hàn nghĩ sao về kế hoạch trong tương lai?

Lại thí dụ như thầy Hàn có cảm nhận như thế nào trong quá trình hợp tác với cô Địch?

Lại thí dụ như lần đầu tiên cô Địch hợp tác với thầy Hàn có tâm tình như thế nào? Nếu có cơ hội, có còn muốn hợp tác với thầy Hàn không?

Thời gian phỏng vấn hết nửa tiếng, rốt cuộc cũng kết thúc.

"Anh Hàn, lần này cảm ơn anh giúp em, không biết tối nay anh có thời gian hay không, muốn mời anh ăn một bữa cơm."

Hàn Kiêu trong lòng muốn đồng ý, nhưng mở miệng lại thành: "Không cần, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi."

"Cái gì không cần cảm ơn?"

Lạc Kiệt xông ra, nhìn An Nhã đang đứng phía sau Địch Lệ Nhiệt Ba: "Địch tiểu thư và An tiểu thư đã có lòng như thế chúng ta sao có thể cự tuyệt, có thời gian, có thời gian, tôi và Hàn Kiêu đều có thời gian, hẹn tối nay, tôi sẽ đặt nhà hàng trước."

Địch Lệ Nhiệt Ba đồng ý ngay, xoay người lại nói thầm với An Nhã: "Sao em có cảm giác là anh ta coi trọng chị vậy?"

An Nhã ấn đường thẳng nhăn: "Chị chỉ thích trai trẻ có xu hướng giới tính bình thường thôi."

Nhiệt Ba vô cùng hâm mộ mà nhìn An Nhã.

Tẩy trang xong, thay quần áo xong, chủ biên Tiêu của tạp chí 《B?W》xem xong ảnh chụp, thái độ vô cùng thân thiết, ngăn đường đi của Địch Lệ Nhiệt Ba, thấp giọng cười nói: "Địch tiểu thư, quá trình chụp ảnh hôm nay rất thành công, mấy tấm ảnh đó Địch tiểu thư có thể mang về một phần, đảm bảo Dương tiên sinh xem xong nhất định thực vừa lòng."

Nghe được một cái tên không nên nghe ở nơi này,Nhiệt Ba tươi cười dần dần cứng đờ.

"Dương tiên sinh? Cái nào Dương tiên sinh?"

Chủ biên Tiêu hơi giật mình, cười hai tiếng, nói: "Đương nhiên là Dương Dương tiên sinh chủ tịch tập đoàn Dương thị, ngài ấy cố ý liên lạc với tôi, nhờ tôi sắp xếp chụp ảnh cùng phỏng vấn số kế tiếp dành cho Địch tiểu thư đây."

"Ý của ông là nói, là nhờ Dương Dương tiên sinh tôi mới có cơ hội đến đây"

"Sao vậy? Dương tiên sinh chưa nói sao?"

"Nói, đương nhiên nói, chỉ là trong lúc nhất thời tôi chưa kịp phản ứng lại thôi." Địch Lệ Nhiệt Ba xấu hổ cười cười, trong lòng không phải rất muốn thừa nhận.

Dương Dương?

Dương Dương lên tiếng cô mới được tạp chí mời phỏng vấn chụp ảnh?

Không có khả năng.

Không... Dương Dương sẽ không vì cô làm loại chuyện này.

Thường ngày là một tổng giám đốc bá đạo, cho dù phân vung tiền như rác, trời lạnh cần phá sản kia hẳn là vì người con gái âu yếm của mình ra tay mới đúng.

Trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba vô cùng khϊếp sợ.

Chẳng lẽ hiện tại Dương Dương đã yêu mình sâu như thế rồi sao?

Làm chuyện tốt không để lại tên? Đây không phải là chuyện nam phụ hay làm sao?

Nhưng hiện tại nam chủ của mình đang ở nhà trẻ nha?

Không được, đoạn tình cảm này trời định không có kết cục, không thể cứ nó tiếp tục phát triển tiếp như vậy.

"Tiểu A, tình yêu của Dương Dương cùng Hứa Vi Nhân khi nào mới có thể kích phát?"

Khi nào cô mới có thể chứng kiến cốt truyện Dương Dương yêu Hứa Vi Nhân, yêu đến chết đi sống lại?

"Chuyện này... Ít nhất cũng phải làm bọn họ gặp mặt mới được..."

Tiểu A trong lòng yên lặng ói ra một câu: Nhân thiết một đám băng thoát khỏi cốt truyện, đều thành cái dạng chó này, còn kích phát thứ cốt truyện rác rưởi gì nữa.

Địch Lệ Nhiệt Ba ngộ đạo.

Nếu Hứa Vi Nhân có thể gặp mặt Dương Dương, chắc hai người có thể xem như lưu manh nhìn trà xanh, càng nhìn càng thuận mắt.

Lấy thủ đoạn của Hứa Vi Nhân cộng thêm đứa con trai, Dương Dương không có khả năng một chút ý tưởng cũng không có.

Chỉ cần Dương Dương lọt vào mạng nhện của Hứa Vi Nhân, muốn chạy trốn... Chặc, chặc, chặc càng khó khăn nha.

Ngay sau đó là cốt truyện nhất kiến chung tình, tình sâu như biển, không phải em không cưới, rơi vào tình tay ba rối rắm.

Mà cô, chỉ là một người vợ không được yêu, chỉ có thể bất lực lại đáng thương mà bị Dương Dương tàn nhẫn vứt bỏ, từ đây chỉ có thể không tim không phổi dạo chơi nhân gian.

Nhưng cũng phải nói trở về.

Đến bây giờ Dương Dương còn chưa gặp mặt Hứa Vi Nhân sao?

Hứa Vi Nhân đều đã cùng người khác khanh khanh ta ta, đã thông đồng đàn ông khác, mà ngàn năm nam phụ như Dương Dương ngay cả mặt còn chưa gặp nữa?

Tạo hóa trêu người đến như thế là cùng?

Quá ngược, thật sự quá ngược.

Không được, cô không thể nhìn thể loại mỗi người một ngả ngược luyến tình thâm, phải nghĩ biện pháp giúp hai người kia mới được.

Bởi vì chuyện này, Địch Lệ Nhiệt Ba đã đánh mất ý muốn mời Hàn Kiêu ăn cơm vào tối nay, cũng không có tâm trạng.

Vô cùng xin lỗi, nhìn Hàn Kiêu nói: "Thật xin lỗi nha, đêm nay đột nhiên em có việc gấp, bữa cơm này hẹn anh vào ngày khác nha, được không?"

Hàn Kiêu hơi giật mình, nhớ lại Lạc Kiệt đã bao đặt hết nhà hàng, còn trang trí đầy hoa hồng cùng ánh nến, tâm tình không tốt lắm, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười, nói: "Không có việc gì."

Nhưng anh không thể khống chế cảm xúc được, ngược lại, Lạc Kiệt khó chịu ra mặt.

"Địch tiểu thư, tôi đã đặt bao hết nhà hàng rồi, cô không thích thì bỏ ngang, cô thật..."

Hàn Kiêu liếc nhìn Lạc Kiệt, cắt ngang lời nói của anh: "Không sao đâu, nếu cô có việc thì đi trước đi, hẹn ngày sau cũng được."

"Thật sự rất xin lỗi." Luôn miệng nói tiếng xin lỗi, Địch Lệ Nhiệt Ba mang theo An Nhã lập tức rời khỏi.

Lạc Kiệt nhìn bóng dáng hai người rời đi, thở dài: "Vừa rồi nếu cậu nói thêm nhiều một câu... Cơ hội tốt như vậy cũng sẽ không bị bỏ lỡ... Haizz!!! Thật là đáng tiếc mà"

Hàn Kiêu im lặng nhìn, một câu cũng chưa nói, xoay người rời đi.

Rời khỏi studio, Địch Lệ Nhiệt Ba lái xe chở An Nhã thẳng đến trung tâm mua sắm.

"Đi đâu vậy?"

Địch Lệ Nhiệt Ba xụ mặt: "Trung tâm mua sắm."

"Shopping? Nhưng chị thấy sắc mặt của em cũng không giống như muốn đi shopping."

"Mua quà cho Dương Dương."

Việc nào ra việc đó.

Nếu chuyện này thật là do Dương Dương giúp, cô cũng không thể vong ân phụ nghĩa, mua một món quà tặng cho anh ta thay lời cảm ơn, không ai nợ ai, đỡ phải sau này thiếu ân tình của anh ta.

Tốn hết nửa tiếng chọn lựa kỹ càng một chiếc đồng hồ, Địch Lệ Nhiệt Ba tốn hết 200.000¥. ( = 663,572,200VND)

Xem như một món quà xứng với công sức anh ta bỏ ra đi.

An Nhã tấm tắc bảo lạ: "Hai trăm ngàn, Địch Lệ Nhiệt Ba, em cũng thật hào phóng đối với ông xã của mình nha."

Con tim Địch Lệ Nhiệt Ba đang nhỏ máu: "Chị biết mà, em yêu anh ấy như vậy, chút tiền trinh này tính cái gì."

――――

Tòa nhà Dương thị đèn đuốc sáng trưng.

Dương Dương xem xong cuối cùng một tờ báo cáo tháng, nhìn thời gian.

Triệu Bân gõ cửa đi vào.

"Tổng giám đốc Dương, xe đã chuẩn bị. Còn nữa, chủ biên Tiêu của tap chí《B?W》gửi tin, nói Địch tiểu thư đã phỏng vấn xong, ảnh chụp cũng đã đưa một phần cho Địch tiểu thư mang về."

Dương Dương gật đầu, nhớ tới hai ngày trước Địch Lệ Nhiệt Ba nói đêm nay mời Hàn Kiêu ăn cơm biểu đạt cảm ơn, không trở về nhà chính.

Một người phụ nữ đã kết hôn, một người đàn ông chưa lập gia đình... Hôm nay anh thật muốn nhìn xem bữa cơm này bọn họ ăn tới khi nào.

"Đêm nay không trở về Thủy Loan, đến Nhất Phẩm Lan Đình."

Rời khỏi trung tâm mua sắm thời gian cũng đã quá muộn, ban ngày chụp ảnh, phỏng vấn cho tạp chí, Địch Lệ Nhiệt Ba thật sự không nghĩ làm gì nữa, không trở về nhà chính, trực tiếp đến nơi gần nhất, đi thẳng đến Nhất Phẩm Lan Đình nghỉ ngơi.

Muốn về nhà lập tức tắm rửa một cái, thoải mái dễ chịu ngủ một giấc, nhưng vừa vào cửa, thì đã nhìn thấy Dương Dương đang ngồi ngay ngắn ở trong phòng khách.

Địch Lệ Nhiệt Ba hơi kinh ngạc, lại chỉ có thể giả vờ mừng rở: "Ông xã, sao anh cũng ở đây?"

Dương Dương lật một tờ tạp chí: "Sáng mai có một cuộc họp sớm, đêm nay ở nơi này cho tiện. Tạp chí chụp xong rồi?"

"Chụp xong rồi."

"Cơm nước xong?"

"...... Ăn xong rồi."

"Cảm ơn người ta chưa?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cắn răng: "Đã cảm ơn."

"Ừ." Dương Dương cúi đầu im lặng nhìn xem tạp chí.

Địch Lệ Nhiệt Ba cởϊ áσ khoác, xoa xoa đau nhức bả vai, nhớ tới những lời nói hôm nay chủ biên Tiêu trong lúc lơ đãng lộ ra.

―― "Rất kỳ quái, ngày thường ảnh chụp đều không đề cập tới chuyện đưa trước một phần cho mình đem về nha, sao hôm nay lại đưa trả lại cho mình một phần làm mình mang về tới?"

―― "Chủ biên gạt mình chắc luôn? Không có khả năng nha."

Dương Dương nhướng mày: "Hôm nay quay chụp thế nào?"

"Còn được."

Nghĩ nghĩ, Địch Lệ Nhiệt Ba dò hỏi: "Ông xã, hôm nay em nghe nói tạp chí《B?W》đã từng cự tuyệt rất nhiều ngôi sao tai to mặt lớn, anh Hàn thế nhưng có bản lĩnh lớn như vậy, có thể đề cử em với tạp chí, quả thực em không dám tin tưởng luôn nha."

"Anh Hàn?"

Dương Dương cười lạnh một tiếng: "Địch Lệ Nhiệt Ba, cô cũng gần 30 rồi? Một tiếng một tiếng anh Hàn, còn tưởng rằng bản thân mới mười tám hả? Loại xưng hô này còn dám mạnh miệng kêu?"

―― "Tên chó này, không có việc gì tìm việc?"

―― "Chỉ cần tôi nguyện ý, vĩnh viễn đều mười tám tuổi! Thứ trai già nhan sắc xuống dốc như anh không có tư cách nói tôi!"

"Đây chỉ là một cái xưng hô mà thôi, anh đừng nhỏ mọn như vậy àm."

"Tôi keo kiệt? Tôi chỉ cảm thấy tuổi của cô đã lớn như vậy, có phải nên thu liễm một chút hay không?"

Nhiệt Ba nắm chặt nắm tay, nhịn xuống ý nghĩ muốn đập bẹp đầu chó tên đàn ông này, tiếp tục đi theo chủ đế chính, hướng dẫn từng bước.

"Em cảm thấy rất kỳ quái nha, hôm nay chủ biên Tiêu còn làm em mang về ảnh chụp, ảnh chụp luôn luôn không truyền ra ngoài, anh nói thử coi, tại sao chủ biên Tiêu lại muốn đưa cho em mang về?"

Dương Dương tay lật tap chí 《B?W》không có việc gì nói: "Không rõ ràng lắm."

Địch Lệ Nhiệt Ba ra vẻ khó hiểu.

"Thật ra, trừ bỏ Hàn Kiêu hình như em cũng không có quen biết ai khác nha. Còn có ba cái đại ngôn kia, cái gì chocolate, cái gì di động, còn có một cái cái gì mỹ phẩm dưỡng da... Ba cái nhãn hiệu đại ngôn cùng thời gian tìm em, thật tình cờ nha, em cảm giác sau lưng có người đang giúp em, ông xã, anh nói ai sẽ tốt bụng giúp đỡ em như vậy?"

Tay lật tạp chí của Dương Dương cứng lại: "Làm sao anh biết."

Địch Lệ Nhiệt Ba suy nghĩ thật lâu, toàn bộ phòng khách chỉ dư lại âm thanh lật tạp chí của Dương Dương.

"Chẳng lẽ là..." Ánh mắt dần dần nhìn về phía Dương Dương, biểu tình bừng tỉnh hiểu ra tất cả.

Tay của Dương Dương càng cứng.

Địch Lệ Nhiệt Ba hơi hơi mỉm cười: "Chắc là bọn họ thấy hình tượng khí chất của em hơn người, lớn lên còn vô cùng rất xinh đẹp cho nên mới tìm em chăng?"

"......"

Dương Dương xụ mặt, âm thanh lật tạp chí càng nhanh.

Con nhỏ này lớn lên chẳng ra gì, da mặt còn rất dày.

"Khẳng định là như thế này!"

Địch Lệ Nhiệt Ba tin tưởng vững chắc không nghi ngờ: "Quả nhiên, đôi mắt của người biết thưởng thức cái đẹp thường sáng như tuyết! Ha haha!!!"

Dương Dương không muốn để ý đến cô nữa.

Chân Nhiệt Ba trong lúc lơ đãng đá đá túi đựng quà cô mua về.

Ánh mắt Dương Dương chú ý tới túi đựng hộp quà cô mang về, ho khan một tiếng: "Đó là cái gì?"

Địch Lệ Nhiệt Ba làm như mới nhớ tới, đầy mặt viết hai chữ ảo não.

"Cái này sao... Là lúc đi mua quà cho Hàn Kiêu cảm thấy rất đẹp, thuận tay mua về thôi, mua xong mới phát hiện dành cho nam. Anh nhìn xem, có thích không, thích thì lấy dùng đi, không thích thì thôi, cứ để ở đó. Dù sao cũng không quá đắt. Thời gian không còn sớm, em đi tắm trước cái, ngày hôm nay mệt quá."

Nhiệt Ba đặt túi quá tặng ở trước mặt anh, đứng dậy đi vào phòng.

Dương Dương cười lạnh.

Mua quà cho người khác, thuận tiện mua một phần trở về đưa cho anh?

Thật cho rằng anh là thùng rác, thứ rác rưởi nào cũng đều thu?

Ánh mắt Dương Dương một giây cũng không thèm đặt ở trên túi đựng hộp quà kia, xem đều lười đến xem.

Anh muốn cái gì àm không có, thiếu một thứ tép riu như vậy sao?

Nhớ lại sợi dây lưng đại hạ giá mà Nhiệt Ba mua cho anh, chỉ sợ cũng không phải là thứ gì đáng giá.

Không xứng đáng để anh mở ra.

Hừ, anh sợ nhìn xong tức chết.

......

Năm phút đồng hồ sau, Dương Dương nhìn nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay.

Quả nhiên là thuận tiện chọn, mang trên tay anh một chút cũng không thích hợp, còn phải làm anh mất công đi cắt bớt dây.

Dương Dương vô cùng ghét bỏ mà đặt đồng hồ trở lại trong hộp, cũng lên mạng tra một chút về giá cả đồng hồ.

Hai trăm ngàn? Dương Dương nhìn màn hình di động nhảy ra tên thương hiệu cùng giá cả chiếc đồng hồ.

Hừ... Miễn cưỡng mang thôi.

Tất cả chỉ vì sợ cô ta bỏ phí, mua đồng hồ nam về làm gì, hừ, anh đành cắn răng dùng vậy.

Hết chương 43
« Chương TrướcChương Tiếp »