Crush Tôi Là Con Chó

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tôi luôn đợi chờ một mối tình tuyệt đẹp năm mười bảy tuổi... Và cũng như bao cô gái mơ mộng khác, tôi cũng có một người để thích, gọi là Crush đấy. Nhưng mà... Crush tôi là con chó!
Xem Thêm

Vậy mà tôi lại khóc... Tôi không nhớ điều đó, cho đến khi con Khanh bảo tát cậu xong, mắt tôi chảy nước...

"Tồi tệ." Tôi để lại cho cậu hai tiếng rồi bỏ xuống phòng y tế nằm. Suốt từ đầu đến cuối, Bảo không hề phản ứng gì, chỉ im lặng chịu đựng tôi.

___o0o0o___

Cái ngày buồn tiếc nhất với tôi cũng đã đến...

Hôm nay là ngày Bảo lên máy bay đi du học ở Mỹ. Cả lớp tôi rủ nhau ra sân bay tiễn cậu.

Cả lũ trò chuyện các thứ, còn tôi đứng lặng nhìn từ đằng xa.

Con Thương cười đùa với Bảo, còn thoải mái đánh đấm, trêu đùa cậu. Tôi bất giác cười khổ.

Từ ngày hai đứa giận nhau, con Thương bỗng thân với Bảo hơn bao giờ hết. Dường như tôi có cảm giác, Thương đã thay thế vị trí của tôi trong lòng Bảo.

Thương là hoa khôi của lớp, vừa xinh, vừa học giỏi. Con gái ai cũng phải ghen tị với nó, còn tôi, tôi ghen vì chuyện khác.

"Tụi bay. Khi nào con Thương có bạn trai báo tao một tiếng, tao còn rủ thằng xấu số đó đi nhậu giải sầu." Bảo tươi cười chọc ghẹo con Thương với cả lũ.

"Chó ơi. Mày không cần phải mất công vì tao như vậy." Thương đấm thụp vào bụng Bảo, cười rất vui vẻ.

Không phải chỉ mình tôi mới được gọi Bảo là chó sao, tại sao Thương cũng được vậy?

Tôi cười thê lương nhìn mà thoáng chốc tự thương hại lấy bản thân.

"Thôi, chúng mày lại quầy đồ ăn đợi đi, tao đi vệ sinh một lát." Bảo xua tay cười rồi quay lưng hướng lại nhà vệ sinh.

Bọn lớp tôi gật gù tiến lại, còn tôi, nuốt khan một tiếng rồi rảo bước đi theo thằng Bảo.

Lát sau, Bảo rời nhà vệ sinh. Vừa dùng khăn tay lau khô, bước ra dăm mét là tôi đã đứng chặn đường.

"Gì đây?" Bảo nhăn mặt nhìn tôi.

"Anata ga zutto suki deshita." Tôi ngước mặt nhìn thằng Bảo, chậm rãi nói. Nhìn hồi lâu, đôi môi tôi vô thức nói ra từng lời mà không hề suy nghĩ trước. "Tờ giấy hôm bữa tao gửi cho mày viết như thế. Nó có nghĩa là..."

""Em đã từng rất yêu anh" đúng không?" Bảo thản nhiên đáp. "Tao cũng xem anime mà, sao không biết được?"

Tôi giật mình kinh ngạc, giương đôi mắt to tròn lên nhìn Bảo. Cậu bình thản nhìn tôi, ánh mắt không mấy gì làm vui vẻ.

"Hóa ra mày biết..." Tôi cúi gằm mặt, từng từ từng từ nhả ra khỏi cổ họng một cách chậm rãi. "Đúng rồi đấy, tao thích mày. À không, có lẽ là yêu. Lần đầu tiên tao biết yêu đấy."

Bảo dửng dưng nhìn tôi, cái ánh nhìn của sự lạnh lẽo khiến tôi thoáng chốc rùng mình. Đã từ bao giờ, cuộc trò chuyện của chúng tôi lại trở nên gượng gạo đến vậy, dù khoảng cách có gần cách mấy nhưng giữa hai đứa bao giờ cũng như có một bức tường chắn ngang.

"Thực ra tao nghĩ, cho dù tao không nói, mày cũng sẽ biết... Nhưng tao có thể hỏi mày một câu không?" Tôi khó khăn nói ra từng chữ, cổ họng nghẹn ứ lại. Hai tay tôi từ bao giờ đã vò nhàu nhĩ vạt áo trắng. "Mày... thích chơi với con Thương hả?"

Nghe câu hỏi của tôi, tôi có cảm giác thằng Bảo có chút sững lại, nhưng rồi cảm giác đó nhanh chóng qua đi. Vì thằng Bảo lại nhìn tôi bằng một ánh nhìn lạnh lẽo vốn có.

"Mày dịu dàng với con Thương đến lạ, thật khiến tao phát ghen." Tôi cười cay đắng, không chút ngại ngần bộc lộ rõ nỗi lòng. "Tao cứ một mình nhớ về những kỉ niệm giữa tao và mày, cứ đơn thuần nghĩ chỉ một mình tao mới có được thôi. Nhưng mày lại chia sẻ nó cho Thương. Không chỉ một mình tao mới được mặc áo của mày, tao lại thấy con Thương bận chiếc áo rộng thùng thình chạy khắp lớp. Không chỉ một mình tao gọi mày là chó, giờ đây mày lại cho con Thương đặc quyền đó. Thật khiến tao ghen điên lên."

"Mày cũng vậy mà, cũng thích thằng Hoàng còn gì?" Bảo nhẹ nhàng cắt lời tôi bằng một câu nói khiến tôi rùng mình.

Trong thời gian giận nhau, tôi đem thằng Hoàng ra làm tấm khiên che lấp nỗi cô đơn. Tôi ra vẻ là tôi thích Hoàng, quan tâm và chăm sóc đến Hoàng nhiều hơn những đứa khác, không ngoài mục đích chọc điên Bảo. Không ngờ, cậu cũng để ý thật.

Bảo nói tiếp. "Mày đem tặng thằng Hoàng món quà sinh nhật đáng ra thuộc về tao, mày cười nói với hắn những lời mày đã từng nói với tao. Rõ ràng là mày thích hắn?"

"Không... Không phải..." Tôi luống cuống gạt tay phủ nhận. "Tao không có thích Hoàng, tao chỉ muốn chọc ghen mày thôi..."

"Và tao đã ghen đấy!!" Bảo gay gắt gạt phắt lời tôi nói. "Khó chịu lắm, và tao muốn mày cũng phải hiểu nó khó chịu như thế nào..."

"Bảo... mày..." Tôi sững lại, toàn thân hóa đá, không thể cử động nổi.

"Ờ đó, tao thích mày đó... Có làm sao?" Bảo thản nhiên nói với tôi, ánh mắt đặt ở tôi mãi không rời.

Khuôn má tôi đỏ lựng lên, trái tim có cảm giác như bị ai bóp nghẹt.

Tại sao tôi không thở nổi?

Tôi chết trân nhìn Bảo, đôi mắt to tròn dán chăm chăm vào khuôn mặt rất duyên của cậu, nhất thời không cử động được gì.

"Nói gì đi chứ?" Bảo thở dài, mất kiên nhẫn vì tôi.

"Chắc tao nghe nhầm..." Tôi đưa tay lên bịt tai lại, cười gượng.

"Con mẹ nó, không nhầm đâu!" Thằng Bảo gắt lên.

"Không thể nào... Sao mày thích tao được vậy hả?" Tôi phát điên lên, la ầm ĩ. "Mày chê tao đen, xấu, nhà bình thường, mọi thứ đều bình thường. Sao mày thích tao được?"

"Không biết nữa..." Bảo quay mặt đi, né tránh ánh mắt tôi. "Chỉ là... mày thường xuyên xuất hiện trong cuộc đời tao khiến tao bận lòng thôi. Làm gì tao cũng nghĩ đến mày, hóng hớt cái gì tao cũng chỉ muốn đợi mày. Tao nghĩ đó là thích."

Má tôi, tôi chắc chắn nó chưa bao giờ đỏ hơn như thế.

"Nếu mày đối với tao như vậy... Sao còn xa lánh tao? Tại sao mày không chịu nói chuyện với tao, nói những lời khiến tao tổn thương vậy hả Bảo?" Giọng tôi bắt đầu run lên, nước mắt ừng ực chực tuôn trào.

Bảo khổ não ôm đầu, cắn môi khó nói. "Tao mà không làm vậy, chắc không nỡ rời xa mày quá." Bảo la lên, biểu cảm dường như đang cho rằng tôi phiền phức. "Mày nghĩ xem, còn nói chuyện, còn chơi thân, làm sao tao đi du học được? Tao sẽ bị mày ám mất."

Cổ họng tôi như nghẹn lại, nhất thời đứng im như trời trồng. "Có thế thôi mà mày cũng giận tao hở?"

Bảo thoáng bối rối, ngập ngừng, nhưng rồi cũng bất lực trả lời. "Thì... tao không thích mày yêu xa. Nên phải làm vậy mày mới buông được."

"Không sao mà. Yêu xa thì có gì đâu chứ?" Chẳng hiểu sao, tôi như biến thành con ngốc, tay vươn ra nắm lấy tay thằng Bảo, tuôn một tràng. "Chỉ cần mày giữ liên lạc, lúc rảnh chat với nhau một câu, nếu mày chán cứ gọi cho tao một cuộc, bị thằng nào bắt nạt thì cứ mách tao."

"Mách mày thì được gì? Mày bay sang đó choảng nhau với chúng hả?" Bảo bật cười chịu thua tôi.

"Thì... tao sẽ khủng bố tinh thần nó. Tao sẽ gọi điện quấy rối mỗi lúc nó ngủ, hù nó đứng tim." Chẳng hiểu sao tôi có thể nói ra những điều ngu ngốc ấy nữa.

"Uyên này..." Bảo khổ sở cười chảy nước mắt xoa đầu tôi. "Có lẽ cả thế giới này chỉ có một mình tao thích nổi mày quá."

Trời ơi!! Ông trời ơi! Rụng tim!!

Crush của tôi xoa đầu tôi đó, nói thích tôi nữa.

Bảo ơi là Bảo, sao mày lại hấp dẫn như vậy hả mày? Tao thề mấy thằng tài tử Hàn Quốc còn chẳng làm tao rụng tim từng giây như mày đâu.

"Mày đi Mỹ, có định yêu cô nào không đó?" Tôi liền xụ mặt, ra vẻ bé bỏng cho cậu xoa đầu. "Gái Tây xinh, da trắng, body chuẩn..."

"Trái ngược hoàn toàn với mày, cục than di động ạ." Bảo thản nhiên tiếp lời tôi, thật khiến tôi muốn choảng cho một trận.

"Đủ rồi hai mẹ." Từ đâu con Khanh chen vào, ngán ngẩm thở dài. "Bảo, máy bay sắp bay rồi đó. Mau đi không trễ."

Bảo và cả tôi vội vã nhìn xuống đồng hồ. Chết, còn năm phút nữa là hết thời gian ra đường băng. Bảo luống cuống chuẩn bị rời.

"Vậy thôi, tao đi nhé. Nhớ giữ sức khỏe, Khanh, và cả cục than di động Uyên ạ." Bảo tươi cười rồi kéo vali rảo bước về hướng dẫn ra đường băng.

Đi được mấy bước, chợt con Thương chạy lên, hét. "Ê, Bảo. Tao nói này."

Tôi chết sững nhìn Thương, và nhìn Bảo ngạc nhiên quay đầu lại.

Thêm Bình Luận