Chương 16: Phép cộng trừ

Dịch

giả: xiaofang.


Hiệu

đính: Phi Yến Nhược Lam.



Quý Thù từ Nhật Bản trở về liền

mang đến một tin tức chấn động, cô lại yêu rồi. Thật ra đối với Tằng Lam mà nói

thì đây cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao thì cũng không phải lần đầu

Quý Thù nói với cô câu này. Hoặc nói là cứ cách vài tháng thì Quý Thù sẽ cao hứng

bừng bừng nói với Tằng Lam một lần, cô lại yêu rồi. Nhiều năm qua, số bạn trai

Quý Thù từng kết giao phải nói là muôn hình vạn trạng, thiên kì bách

quái. Đủ loại ngành nghề, đủ loại ngoại hình, tuyệt không trùng lặp. Nhưng lần

này khiến cho Tằng Lam kinh ngạc đó là Quý Thù lại nói rằng sẽ sinh cho người

đàn ông này một đứa con. Câu này Tằng Lam chỉ từng nghe Quý Thù nói hai lần, lần

trước là cách đây năm năm.

Trong năm năm này, Tằng Lam đã

nghe qua vô số “danh ngôn Quý Thù” chính là, cô tuyệt đối sẽ không vì đàn ông

mà sinh con. Lí do là việc sinh con sẽ tạo thành tổn thương không thể chữa trị

cho cơ thể phái nữ, hơn nữa sinh con đối với nhân sinh của phụ nữ mà nói chính

là kết thúc của tuổi thanh xuân. Dựa vào đâu sau khi hoan ái chỉ có mình phụ nữ

phải chịu đựng nỗi đau của việc sinh sản, còn đàn ông thì lại có được thỏa mãn

và kɧoáı ©ảʍ? Nói đến chuyện này, Cao Hưng cũng từng phản kháng nói tuy rằng phụ

nữ sinh con nhưng đàn ông là người gánh vác trách nhiệm, đó cũng không phải là

việc nhẹ nhàng gì. Quý Thù ghét nhất chính là ba từ “chịu trách nhiệm” được nói

ra từ miệng đàn ông, nói như thể phụ nữ thiếu nợ họ vậy. Đàn ông dám gánh vác,

rốt cuộc có bao nhiêu phần vì thể diện của bản thân, bao nhiêu phần vì người phụ

nữ của họ, trong lòng bọn họ tự biết rõ.

Cuộc đời đàn ông khi còn sống

là phép cộng, còn đời người phụ nữ là phép trừ. Quý Thù chính là muốn phá vỡ cách

tính không bình đẳng này.

Thật ra đây cũng là điểm Tằng

Lam nể phục và ngưỡng mộ Quý Thù nhất, dám nói dám làm, dám làm dám nhận. Tuy

cô đối với cuộc tranh luận này bảo lưu ý kiến, trong chuyện kết hôn sinh con,

thật ra quan điểm của cô vẫn rất truyền thống. Bởi vì đối với chuyện tình yêu

nam nữ, cô coi trọng nhất chính là gia đình.

Thế nên bây giờ cô đặc biệt hiếu

kỳ người đàn ông thế nào mà có thể thay đổi niềm tin kiên quyết không thể phá vỡ

của Quý Thù.

“Anh ấy là con lai, cha là người

Đức, mẹ là người Nhật, cho nên từ nhỏ anh ấy đã chuyển tới chuyển lui giữa Đức

và Nhật Bản. Sau đó cha mẹ li hôn, anh theo mẹ sống tại Nhật Bản, sau khi mẹ

tái giá thì anh đến Đức học tập. Anh ấy học vẽ tranh sơn dầu, sau khi tốt nghiệp

đầu quân cho vài tạp chí mỹ thuật lớn của Châu Âu, còn ở Đức mở một buổi triển

lãm tranh. Anh ấy vẫn đi du lịch vòng quanh thế giới, dùng ngòi vẽ của mình ghi

lại phong cảnh và con người của mỗi vùng đất khác nhau, anh ấy nói anh rất

thích Trung Quốc. Lần này anh ấy đến Nhật Bản để tham dự tang lễ của mẹ, hôm

đó bọn tớ gặp nhau ở quán bar, anh ấy nói trông tớ rất giống mẹ anh ấy.” Quý

Thù nói đến đây, sự dịu dàng trong ánh mắt tràn cả ra ngoài.

“Chuyện này với chuyện cậu sinh

con cho anh ta có quan hệ gì?” Tằng Lam hỏi.

“Không có quan hệ gì, chỉ là

anh ấy nói muốn có một đứa con, tớ yêu anh ấy, cho nên muốn sinh cho anh ấy một

đứa con.” Câu trả lời của Quý Thù thật quá đơn giản.

Tằng Lam cười, đây chính là Quý

Thù, quyết định của cô mãi mãi thẳng thắn quyết đoán như vậy, dù là hoàn

toàn lật đổ những lý luận logic trước đây.

“Tằng Lam, đây chính là tình

yêu, cuối cùng tớ cũng tìm được cảm giác của tình yêu rồi. Cậu hiểu không?” Quý

Thù đầy nhiệt tình hỏi.

Tằng Lam suy nghĩ một lúc, sau

đó thành thật lắc đầu.

“Còn phải mời chuyên gia chỉ

giáo.” Mặc dù đây không phải lần đầu tiên cô nghe Quý Thù nói đến chuyện này.

“Tình yêu thật ra đặc biệt ngu

ngốc, nói đơn giản chính là cho đi. Cậu càng yêu một người, thì càng muốn đem

tất cả những gì người ấy muốn cho họ, cho dù đó là thứ cậu không có, cậu cũng sẽ

tìm cách làm cho có để tặng họ. Cho dù trái ngược với điều cậu tin

tưởng, cậu cũng sẽ bất chấp bản thân mà cho anh ta.” Quý Thù nói: “Vì tớ

yêu anh ấy, cho nên muốn sinh con cho anh ấy, cho dù đây là cách làm trước đây

tớ xem thường nhất. Tằng Lam, tình yêu chính là không logic nào có thể lí

giải được.”

Tằng Lam nghe từng câu từng chữ,

nhưng lại không biết nên dùng biểu cảm thế nào để nói cho Quý Thù biết, lần này

những gì cô nói lại khác trước đây rồi. Cuối cùng Tằng Lam đem nó quy thành giải

mã n+1 trong “quan điểm tình yêu của Quý Thù”.

“Rồi cậu sẽ hiểu, khi cậu yêu một

người, cậu sẽ hiểu ngay. Tằng Lam à, mau yêu đi.” Quý Thù cười.

Cô bất đắc dĩ cười theo, nói đi

nói lại, bất luận là giải mã nào trong “quan điểm tình yêu của Quý Thù” đi nữa,

bài diễn thuyết của Quý Thù luôn luôn kết thúc bằng câu này.

“Đúng rồi, tên Mạc Khiếu Bạch

đó, gần đây không có động tác mới nào chứ? Dù thế nào tớ cũng không tin được là

anh ta đã thật sự từ bỏ cậu?” Quý Thù hỏi.

“Không có, bọn tớ qua lại rất tốt,

dự án đó cũng ký kết thuận lợi rồi.” Tằng Lam biết thế nào cô cũng hỏi đến việc

này.

“Anh ta không hẹn cậu nữa? Ít

nhất thái độ của cậu đối với anh ta bây giờ ôn hòa rồi, không còn bài xích nữa

sao?” Mắt Quý Thù lóe sáng.

“Ừ, bọn tớ có cùng ăn qua một bữa

cơm, chúc mừng dự án được ký kết. Nhưng hầu hết đều chỉ nói chuyện công việc và

một vài câu giao tiếp rất bình thường.” Tằng Lam thành thật khai báo.

“Tên này đúng là thật biết điều,

thành thục hơn nhiều so với mấy tên nhà giàu vừa bắt đầu đã mạnh mẽ chiếm

đoạt. Nhưng cậu cũng không được thả lỏng cảnh giác, sói xám cũng cải trang

thành bà ngoại để lừa bé Khăn Đỏ đó.” Quý Thù nói.

“Anh ta thì mình không lo lắng,

nhưng Cao Hưng gần đây lại có chút bất thường.” Tằng Lam nói ra lo lắng trong

lòng.

“Có phải cậu ta liều mạng ngăn

cản cậu và Mạc Khiếu Bạch gặp gỡ bình thường?” Quý Thù vừa cười vừa hỏi.

“Cậu biết rồi sao?” Tằng Lam

kinh ngạc hỏi.

“Tớ sớm đã phát hiện tiên tiểu

tử này có gì đó không được bình thường. Tằng Lam, xem ra chúng ta quá sơ ý, đều

không phát hiện tâm ý của Happy đối với cậu. Chỉ e rằng cậu ta bây giờ hận một

nỗi không thể đem cậu nắm trong lòng bàn tay, ai cũng không được đυ.ng đến.” Quý

Thù quả nhiên biết rõ tất cả như lòng bàn tay.

“Sao có thể như thế được?” Da đầu

Tằng Lam căng lên.

“Cậu ta bắt đầu từ lúc nào tớ

cũng không phát hiện ra, nhưng lần trước nhờ cậu ta giúp cậu lừa Mạc Khiếu Bạch

biểu hiện của cậu ta đã quá rõ ràng. Tên nhóc này thật ra có rất nhiều tâm tư,

chỉ là trước đây luôn sống dưới uy quyền của chúng ta nên không dám khinh suất,

mấy năm nay tự mình mở công ty, trở thành một người thành công, lòng tự tin

cũng tăng lên không ít. Tớ đoán không lâu nữa cậu ta sẽ chính thức bày tỏ với cậu.”

Quý Thù nói: “Tằng Lam, chuyện này tớ giúp không được, cậu nên tính toán trước

xem nên xử lí thế nào. Về phần Cao Hưng, chỉ có thể nói số phận cậu ta đã định

sẵn có kiếp nạn này rồi.”

Tằng Lam nhẹ nhàng gật đầu. Cô

không thích dây dưa không rõ, tuy rằng đau nhiều hay đau ít cũng là đau nhưng

mà nhanh chóng giải quyết vẫn là có hiệu quả hơn.

Quý Thù cho Tằng Lam hai hộp điểm

tâm Nhật Bản được bọc bằng giấy cotton rất đẹp, bên trên còn có hoa văn

tinh xảo. Tằng Lam vừa nhìn liền cảm giác bà ngoại cô nhất định sẽ thích, cho

nên sau khi tạm biệt Quý Thù liền đi tới bưu điện gần đó, tính toán muốn đem điểm

tâm này chuyển phát nhanh đến chỗ bà cô ở thành phố C. Trong sảnh lớn của bưu

điện có rất đông người, cô chọn tờ đơn chuyển phát nhanh nhất, ngồi trước

chiếc bàn công cộng điền địa chỉ.

“Tằng Lam?” Đằng sau có tiếng gọi

cô.

Cô quay đầu, nhìn thấy một người

phụ nữ lớn tuổi, thân hình không cao, có chút mập mạp, mái tóc hoa râm

và đôi mắt đục ngầu cho thấy sức khỏe bà không tốt lắm. Người phụ nữ ấy

nhìn cô, thần sắc có chút phức tạp. Đây là mẹ của Dương Mâu, người phụ nữ thiếu

chút nữa đã trở thành mẹ chồng của Tằng Lam.

“Bác Dương, chào bác.” Cô cảm

thấy ngữ khí trả lời của mình xem như khá tốt.

Kể từ khi Dương Mâu đào hôn mất

tích, đây là lần đầu tiên cô gặp lại người mẹ này. Trước khi Dương Mâu mất tích

vài ngày, cô từng gọi vài cuộc điện thoại đến nhà anh ta, nhưng đều không nhận

được câu trả lời có tính cơ sở nào. Thật ra cô từng hoài nghi, có lẽ người nhà

anh đã biết gì đó, nhưng lại cố ý giấu cô, vì từ trong giọng nói của mẹ Dương,

cô có thể nghe được chút áy náy. Người nhà họ Dương đều là người thật thà,

không lừa được người khác. Nhưng sau cuộc điện thoại Dương Mâu gọi đến ngửa bài

với cô, cô không còn có một chút quan hệ nào với những người trong nhà này nữa.

Chuyện này thật ra rất rõ ràng,

không chỉ có Dương Mâu, cả nhà họ đều thông đồng với nhau bỏ rơi đứa con dâu

chưa qua cửa này. Quý Thù từng rất tức giận nói, hay là để cô ấy gọi một cuộc

điện thoại đem mười tám đời tổ tông nhà họ chửi một trận. Con trai làm ra chuyện

đại nghịch bất đạo như vậy, cha mẹ ngay cả một cuộc điện thoại xin lỗi cũng

không có. Thật không biết xấu hổ.

“Tằng Lam, gần đây con khỏe

không?” Lúc mẹ Dương hỏi câu này rõ ràng rất yếu ớt.

Tằng Lam thoải mái cười một tiếng:

“Con rất khỏe, à, con đến để gửi

hai hộp điểm tâm cho bà ngoại con.” Cô vừa nói vừa chỉ những thứ trên bàn.

Mẹ Dương gật đầu, nhưng lại

không nói bà đến bưu điện để làm gì.

Tằng Lam nhanh chóng điền xong

tờ đơn, cầm đồ đạc lên:

“Bác gái bảo trọng, con đi trước

đây.” Sau đó cô đứng lên.

“Tằng Lam, chuyện này, chút nữa

con có thời gian không? Chúng ta nói chuyện một chút.” Mẹ Dương vô cùng gian

nan giữ cô lại.

Cô thật không biết có gì để nói

với người mẹ không có duyên trở thành người một nhà này, cô không muốn nghe những

câu đại loại như xin lỗi hay tạ tội gì đó như Quý Thù chỉ trích. Như thế chỉ

khiến cô càng thêm khó chịu. Có một số chuyện vẫn là nên để nó qua đi trong im

lặng, để thời gian xóa mờ tất cả vẫn tốt hơn.

Lúc này đây cô vẫn chưa có lòng

tin để đối mặt với chuyện này, bởi vì thời gian vẫn chưa đủ lâu.

“Thật ra bác vẫn luôn muốn gọi

điện thoại cho con, nhưng cầm điện thoại lên vẫn cứ bỏ xuống. Tằng Lam, con là

một cô gái hiểu chuyện, bác biết nhất định con sẽ không sao.” Mẹ Dương nói.

Cô nghĩ không ra cô có thể có

chuyện gì. Chỉ có thể bình tĩnh đáp:

“Con rất tốt.” Sau đó lại lễ

phép bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn bác gái đã quan tâm.”

“Đứa bé ngốc, khách khí với bác

như vậy làm gì. Xảy ra chuyện này, mọi người cũng đều không vui vẻ. Nhưng người

khó chịu nhất chắc chắn là con.” Mẹ Dương nói, trong mắt tràn đầy sự thương tiếc.

Tằng Lam sợ nhất chính là nghe

những lời này. Cô nên trả lời thế nào? Vâng, đúng vậy, vẫn là bác hiểu con.

Không, bác đừng nói vậy, thật ra con cũng không sao. Bác yên tâm, con rất nhanh

sẽ tốt hơn thôi. Loại câu trả lời nghe như thánh mẫu từng câu hiện lên trong đầu

đều khiến cô buồn nôn. Cô lại không phải trẻ em tật nguyền, không cần những

câu an ủi nửa đồng tình nửa khích lệ này.

Mẹ Dương thấy cô không lên tiếng,

lại hỏi:

“Xảy ra chuyện như vậy, chắc

đem đến cho người nhà con không ít rắc rối?”

Cô nên trả lời thế nào đây?

Đúng ạ, cha mẹ cô vốn đã đặt xong vé máy bay về nước lại bị cô kiên quyết hủy mất,

ngày lành tháng tốt bà cô đã chọn cũng như thế mà bỏ đi. Nghĩ mất nửa ngày vẫn

nói không được câu trả lời như vậy, khéo léo chuyển đề tài:

“Dương Mâu bây giờ tốt chứ ạ?”

Mẹ Dương khẽ rùng mình, biểu cảm

rõ ràng có chút hoảng hốt:

“Nó, ừ, rất tốt. Chút nữa nó sẽ

đến đón bác.” Nói xong câu này ánh mắt bà có chút thay đổi, cứ như thể vừa mở

miệng nói sai điều gì.