Cư Tâm Bất Lương

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 1 Tầm Tâm Hệ Liệt
Dịch: QT caca Edit: Nguyệt Nhi Beta: Anh Tử “Nếu có được toàn bộ thế giới, ngươi còn muốn cái gì?”. . . Tình yêu chân thật? Ông hoàng máy tính Vạn Lý Lương đối với đáp án này khẽ cười nhạt. Bở …
Xem Thêm

Chương II
Bởi vì đối phương là khách hàng lớn, Phương Chính Anh rất khó cự tuyệt lời mời của Vạn Lý Lương. Nguyên lai hắn cho là bọn họ đi chỉ̉ là những nhà hàng bình thường phục vụ cơm trưa, không nghĩ tới thực tế cùng suy nghĩ của hắn vốn hoàn toàn khác biệt.

Vạn Lý Lương bảo tài xế chạy đến một khu nhà bí ẩn, có vẻ là một câu lạc bộ nhà hàng, bên trong trang hoàng xa hoa, làm cho Phương Chính Anh trong khoảng thời gian ngắn không dám bước vào.

"Vào đi, đây là nơi dành riêng cho hội viên. Ta thích không khí yên lặng của nơi này."

Trong phòng ăn có mấy người, trong đó có vài người Phương Chính Anh từng nhìn thấy trên bìa tạp chí kinh tế. Hắn dẫu có nằm mơ cũng không nghĩ rằng có một ngày chính mình lại có thể chạm mặt bọn họ trong khoảng cách gần như vậy. Xem ra muốn trở thành hội viên của câu lạc bộ này, điều kiện đầu tiên chính là phải có tiền!

Vừa ngồi xuống, Vạn Lý Lương đã lập tức giới thiệu cho Phương Chính Anh vài món, rồi gọi thức ăn. Thức ăn ở đây mùi vị không tồi, làm cho hắn ăn cũng khá nhiều....

"Ngươi có bạn gái sao, Chính Anh?"

Phương Chính Anh khẽ giật mình. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Vạn Lý Lương lại mở miệng hỏi mình vấn đề riêng tư như vậy. Tuy rằng đang cố gắng giả vờ bộ dáng của một nam tử bình thường, nhưng trái tim hắn vẫn là nhịn không được mà đập mạnh....

Y hỏi cái này là có ý gì ? Đây là vấn đề hai người không quá quen biết nên hỏi sao???

Lập tức, hắn nhớ tới thời đại học, chính mình đã từng tỏ tình với Vạn Lý Lương. Có lẽ, trong lòng y có điều cố kị nên mới có thể hỏi hắn vấn đề loại này, có lẽ y sợ hắn lại dây dưa với y, nên mới gọn gàng dứt khoát hỏi như vậy.

Tâm hắn dần bình ổn, liền chậm rãi ngẩng mặt lên.

"Có, có thể sang năm sẽ kết hôn." Hắn không nghĩ tới chính mình có thể nói dối mà không đỏ mặt như vậy.

"Ân, chúc mừng."

Vạn Lý Lương không lộ ra biểu tình gì. Nhưng là ycầm cặp táp lên lấy ra một cái loại tiểu máy tính nhỏ giống như PDA, bắt đầu đưa vào một ít tư liệu.

Nghĩ tới bộ dáng hốc mắt phiếm hồng của thư ký Trần, Phương Chính Anh nhịn không được nói: "Cái kia. . . Cái kia thư ký Trần nói cũng không sai, là ta không tự mình hiểu lấy, chính mình lại đến ký hợp đồng với ngươi. Theo lý thuyết, khách hàng có thân phận giống như ngươi, nên là tổng giám đốc công ty chúng ta đến ký mới thích hợp."

Vạn Lý Lương liếc mắt nhìn hắn một cái, cái nhìn kia cũng không biểu đạt ý gì nhiều. Nhưng là y đưa càng nhiều tư liệu vào trong cái máy tính nhỏ kia.

"Ngươi thích du lịch sao, Chính Anh?"

"Coi như thích, chính là rất khó có cơ hội, công việc bận quá, rất khó có được kì nghỉ dài hạn." Bởi vì y đột nhiên hỏi, khiến cho Phương Chính Anh trong khoảng thời gian ngắn có chút kinh ngạc.

"Có sở thích gì không?"

"Đọc sách, nghe nhạc, thỉnh thoảng đi dạo, ngắm cảnh."

"Đối với chức vị hiện tại ngươi hài lòng không?"

Phương Chính Anh nhìn tay Vạn Lý Lương không ngừng chuyển động, rõ ràng là đem câu trả lời của hắn toàn bộ đưa vào máy tính, hắn có chút nghi hoặc hỏi: "Ngươi thành lập tư liệu về ta sao?"

Vạn Lý Lương không trả lời, cuối cùng sau khi máy tính của y tính toán xong, y mới nói: "Ta chỉ là tìm kiếm một chút vấn đề, này không liên quan tới ngươi, không cần để ý."

Bữa cơm này thập phần buồn tẻ cùng nhàm chán. Vạn Lý Lương mỗi khi hỏi xong một vấn đề, sẽ đem câu trả lời của Phương Chính Anh nhập vào trong tiểu máy tính tùy thân của hắn. Phương Chính Anh không hiểu y đang làm cái gì, còn Vạn Lý Lương cũng không thèm để ý thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ.

"Ngươi hiện tại ở bên ngoài một mình sao?"

"Ân, ta một mình thuê nhà ở. Ta còn có vài đứa em trai, em gái đang tuổi đi học, trong nhà ... cũng có chút điểm cần tiền."

Vạn Lý Lương thản nhiên nói:

"Ta nhớ rõ ngươi tựa hồ là con nuôi phải không?"

Phương Chính Anh lắp bắp kinh hãi. Hắn chưa bao giờ từng đề cập thân thế của hắn với bất cứ ai, hắn không biết Vạn Lý Lương vì cái gì biết được chuyện này.

Sự ngạc nhiên của hắn khiến cho Vạn Lý Lương lãnh đạm nói:

"Ta phái người điều tra qua thân thế của ngươi. Ngươi không có bạn gái, càng không cần nói rằng ngươi sang năm phải kết hôn. Ngươi liên tiếp nói dối ta, thật đúng là kỳ quái."

Lời nói dối của chính mình bị vạch trần, làm cho Phương Chính Anh nhất thời mặt đỏ tai hồng. Hắn đứng lên, có chút thẹn quá hóa giận.

"Ngươi điều tra ta để làm gì? Xem vui lắm sao? Ta là nói dối, kia ta làm vậy, đó là bởi vì ... bởi vì ta không muốn làm cho ngươi hiểu lầm ta đối với ngươi còn ... còn ... "

Hắn không nói thêm gì nữa, bởi vì hắn đột nhiên đứng lên gào thét, làm cho một ít người ngồi ở xa ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

Hắn lúc đại học quả thật là đã thầm yêu Vạn Lý Lương. Từ người Vạn Lý Lương toát ra khí chất đặc thù cùng phong cách hành sự đơn giản gọn gàng, khiến cho hắn thập phần ái mộ. Hắn cho tới bây giờ không nói đến tình yêu, cũng hiểu được yêu say đắm một người nam có bao nhiêu quái dị. Nhưng là hắn lại không khống chế được tình cảm của bản thân, cho nên hắn lúc trước mới có thể làm ra một sự kiện trong cuộc đời hắn vô cùng hối hận — chính là tỏ tình với Vạn Lý Lương.

Mà vài năm sau chuyện đó đã trở thành cái bóng ám ảnh hắn.

"Ngồi xuống đi, ngươi nghĩ muốn làm cho bản thân càng mất mặt hơn sao?" Vạn Lý Lương lạnh lùng nói.

Phương Chính Anh khó khăn ngồi xuống, hai tay ôm lấy mặt, nhỏ giọng nói:

"Ta sở dĩ nói dối là bởi vì không muốn làm cho ngươi hiểu lầm. Dù sao chuyện đó đã là chuyện trong quá khứ, ta hiện tại chỉ hy vọng chúng ta hợp tác tốt trong công việc."

"Yên tâm, ta sẽ không hiểu lầm. Ta từ trước đến nay phân biệt rất rõ ràng, thường có người nói ta căn bản là không có tình cảm, so với máy tính ta phát minh không khác biệt lắm."

Vạn Lý Lương lơ đểnh, y nói chuyện khẩu khí thực bình thản, tựa như đang thảo luận một loại sự tình nhàm chán đến độ căn bản không cách nào làm cho lòng y dao động.

Vạn Lý Lương đóng máy tính, đem nó cất vào trong cặp táp.

"Với ta, ngươi tốt nhất là nên nói chuyện thành thực. Ta thừa nhận ta tìm người đi điều tra ngươi, đích thật là xâm phạm sự riêng tư của ngươi. Nhưng là ngươi không cần để ý, ta điều tra không phải là việc xấu. Kỳ thật ta không chỉ đối với ngươi điều tra, ta đối với bất cứ ai bên cạnh ta, tiếp xúc với ta đều điều tra chuyện quá khứ của họ, sau đó đem tư liệu đưa vào máy tính của ta. Ta có lợi là phân biệt được mọi người. Đây chính là thói quen cá nhân của ta, nếu là mạo phạm ngươi, ta nguyện ý giải thích."

Cái gì điều tra đều đã điều tra, hắn còn có thể nói cái gì. Huống hồ gì y có thể không cần nói ra, chính là y lại nói ra hết thảy, chỉ điểm này cũng có thể thấy được sự thành thực của Vạn Lý Lương.

Chính là hành vi của hắn đem người bên cạnh tất cả đều điều tra tường tận, thật sự khiến cho người ta không rét mà run, cũng thể hiện rằng hắn cùng máy tính giống nhau, không chút ai vị.

Bất quá Phương Chính Anh vẫn là có sự kiên trì của riêng mình

"Ta không thích như vậy. Ta vẫn xem cha mẹ nuôi như cha mẹ ruột của ta, cũng đem những đứa em không máu mủ trở thành những người em trai, em gái ruột thịt, không hy vọng bất luận kẻ nào đề cập đến thân phận con nuôi của ta."

"Ân, ta cam đoan không tiết lộ ra với người thứ hai." Vạn Lý Lương sảng khoái nhận lời.

Phương Chính Anh yên lặng ăn cơm, Vạn Lý Lương vẫn là không ngừng điều tra chuyện riêng tư của hắn.

"Ngươi như thế nào không quen bạn gái? Lấy điều kiện của ngươi, hẳn là thực dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của phụ nữ mới đúng."

Phương Chính Anh đem cơm nuốt vào trong cổ họng, bởi vì thật sự có điểm khó chịu khi Vạn Lý Lương cứ theo đuổi câu hỏi kia không bỏ, bởi vậy hỏi ngược lại y: "Điều kiện của Vạn tiên sinh so với ta không phải tốt hơn sao? Như thế nào cũng không thấy ngươi quen bạn gái?"

Khóe miệng Vạn Lý Lương rốt cuộc khẽ cong lên, "Ta cứ nghĩ ngươi sẽ không bao giờ tức giận chứ?" Y thấp giọng trả lời vấn đề hắn hỏi: "Làm sao ngươi biết ta không quen bạn gái, cho dù ta có bạn gái, ta cũng sẽ không ngốc đến nỗi tuyên bố với toàn thế giới. Ngươi cho là mấy tờ báo lá cải và bọn thợ săn ảnh là để làm gì? Bọn họ chính là dựa vào tin tức của những người nổi tiếng mà kiếm lợi. Ta không muốn hình và tên của ta hoặc bạn gái ta đăng ở trên tạp chí để mọi người thảo luận."

Phần cơm của Phương Chính Anh dường như bị nghẹn ở cổ họng. Đúng vậy, lấy điều kiện của Vạn Lý Lương, bên cạnh y hẳn là không thiếu phụ nữ.

Nháy mắt, hạt cơm trong miệng giống như biến thành những viên đá nghẹn ở cổ họng. Rõ ràng hắn tỏ tình với Vạn Lý Lương đã là chuyện của nhiều năm trước, cũng từng tự nói với bản thân mình rằng Vạn Lý Lương không phải người hắn có thể trèo cao, nhưng là vì cái gì lúc nghe Vạn Lý Lương bình thản nói chính y có thể có bạn gái, trong lòng hắn vẫn là cảm thấy đau đớn, vết thương ngày xưa khó có thể lành miệng lại đột nhiên nhói đau, khiến cho hắn tâm loạn như ma.

Công trình bắt đầu tiến hành, Vạn Lý Lương không quá xem trọng vấn đề tiền bạc, nên là hợp đồng này công ty Phương Chính Anh thu lợi rất cao. Nhưng là y mặc dù không eo hẹp về chuyện tiền bạc, yêu cầu lại rất nhiều, khiến cho hắn lúc vừa mới bắt đầu làm, tất cả mọi người trong đội chỉ có thể lấy gà bay chó sủa để hình dung.

Hợp đồng thực hiện được một thời gian ngắn, hai bên rốt cục bắt đầu hợp tác ăn ý với nhau, đúng lúc vấn đề còn thiếu sót rất nhiều, màVạn Lý Lương không chỉ có nhiều yêu cầu, còn muốn Phương Chính Anh mỗi tuần đều đến gặp y báo cáo tiến độ.

Lấy địa vị của Vạn Lý Lương mà nói, hợp đồng này tuy tốn nhiều kinh phí, nhưng là không có khả năng y lại quan tâm nhiều đến thế, Phương Chính Anh thật sự không rõ vì sao Vạn Lý Lương kiên trì mỗi tuần đều phải nghe hắn báo cáo.

Nếu chỉ là báo cáo bình thường thì thôi. Có khi hắn đến đúng lúc Vạn Lý Lương đang họp, hắn nhất định phải đợi cho đến khi y họp xong tất cả. Chờ đến lúc đó, trời cũng đã sắp tối, Vạn Lý Lương sẽ yêu cầu hắn phải cùng y đi dùng cơm, vừa ăn vừa báo cáo tiến độ.

Báo cáo không phải việc khó, mà là bọn hắn trong lúc ăn cơm biến thành một loại hình thức kỳ quái. Bọn họ ăn ở những nhà hàng không phải là nơi phục vụ bữa tối bình thường.

Bọn họ đi nhà hàng, đại bộ phận là những nơi vô cùng lãng mạn, hai người đàn ông ở nơi đó bàn công việc, làm cho hắn đều nhịn không được mà đỏ mặt.

Bởi vì chung quanh đều là có đôi có cặp, còn có người công khai hướng bạn gái ngồi cùng bàn mà cầu hôn. Vạn Lý Lương lại tỏ ra bộ dáng căn bản là không cảm giác, làm cho hắn cho dù nghĩ muốn mở miệng hỏi đối phương đổi nơi khác cũng nói không nên lời. Bởi vì Vạn Lý Lương tựa như người máy, một chút cũng không cảm giác được khung cảnh lãng mạn phong tình xung quanh.

Lúc này đây nơi bọn họ đang dùng bữa, có người đang đàn vĩ cầm, không khí thập phần lãng mạn tao nhã, tới nơi này dùng cơm đều là tình nhân, tuyệt không có ai giống như hai người bọn họ, hai người đàn ông nói chuyện công việc nhàm chán.

"Tiến độ hơi chậm lại, bất quá là bởi vì có quan hệ với việc sửa chữa ..." hắn nước miếng tung bay nói xong, nhưng lại phải tận lực tập trung sự chú ý của mình ở tài liệu công việc, mà không phải say mê thưởng thức âm nhạc tao nhã và tinh tế.

"Bản nhạc này thực hay ah!"

Vạn Lý Lương ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn đến tài liệu công việc. Y gọi bồi bàn đến, viết một tờ giấy nhỏ đưa cho bồi bàn. Không bao lâu sau, người nghệ sĩ chơi đàn vĩ cầm đến bên cạnh Phương Chính Anh, một lần nữa diễn tấu lại đoạn nhạc vừa rồi khiến Phương Chính Anh say mê, khiến cho mặt hắn đỏ như lửa.

Hai người đàn ông ở nơi không khí lãng mạn dùng cơm đã đủ kỳ quái rồi, trong đó một người còn gọi người đến đàn vĩ cầm cho hắn nghe, này trong mắt người khác thoạt nhìn giống cái gì? Bọn họ xác định cực kỳ giống đồng tính tình nhân.

"Đủ rồi, Vạn tiên sinh, đủ rồi, chúng ta có thể hay không không cần... không cần ở những nơi như thế này thảo luận công việc." Hắn nhỏ giọng kháng nghị, người đàn vĩ cầm vẫn như cũ ghé vào lỗ tai hắn diễn tấu, tuy rằng tiếng nhạc động lòng người, nhưng là hắn thật sự chịu không nổi.

"Vì cái gì? Ta dùng máy tính tính ra, máy tính tính toán, theo như cá tính của ngươi, ngươi hẳn là sẽ thích đến những nơi thế này." Vạn Lý Lương không hiểu chút nào.

Phương Chính Anh thực sự say mê những nơi như thế này. Nhưng vấn đề là hai người đàn ông ở nơi này ăn cơm, chỉ sẽ khiến cho người khác hiểu lầm, càng sẽ làm hắn miên man suy nghĩ. Mỗi tuần cùng Vạn Lý Lương báo cáo, là hắn nghiêm chỉnh kềm chế cảm giác hưng phấn vui vẻ, bởi vì hắn biết tình trạng của mình càng ngày càng nghiêm trọng.

Hắn sợ chính mình sẽ càng lún càng sâu. So với tỏ tình thời đại học còn muốn sâu sắc hơn, nếu thời gian hợp tác chấm dứt, Vạn Lý Lương có thể không lo lắng gì, còn chính mình nên làm như thế nào?

Nghĩ đến đây, khiến cho hắn lòng tràn đầy hoảng sợ, hắn không nghĩ muốn khổ sở như vậy nữa, cũng không muốn nếm trải cảm giác thống khổ trong quá khứ. Sự kiện thời đại học kia, làm cho hắn đến tận bây giờ vẫn thoát không được nỗi ám ảnh ấy.

"Ta chưa nói ta không thích, chính là... chính là đây là những nơi tình nhân thường đến, chúng ta đi nơi này bàn luận công việc thật sự không thích hợp." Hắn tận lực nói nhẹ nhàng.

"Nguyên lai ngươi lo lắng chính là vấn đề này."

Phương Chính Anh thấy y rốt cục cũng hiểu được, mạnh mẽ gật đầu. Đối với Vạn Lý Lương giải thích loại sự tình này thật sự mệt chết đi, vừa sợ đắc tội với hắn, lại sợ hắn nghe không rõ ý tứ của mình.

"Vạn tiên sinh, chúng ta dùng bữa tại những nơi bình thường là tốt rồi. Nơi này quá cao cấp quá sang trọng, là nơi để tình nhân trò chuyện, chúng ta đi nơi này không thích hợp."

Vạn Lý Lương đưa tay cầm tài liệu báo cáo của hắn, y lật lật tờ giấy."Ngươi không cần báo cáo, cứ tận tình hưởng thụ tối nay đi."

"Ngươi có ý gì?" Phương Chính Anh nhíu mày, hắn hoàn toàn không có thể hiểu được Vạn Lý Lương đang nói cái gì.

Vạn Lý Lương cũng không giải thích: "Ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được, nghĩ không ra ta cũng chẳng còn cách nào..."

Hắn còn muốn hỏi lại, nhưng là Vạn Lý Lương không cho hắn hỏi nữa. Y gọi người đàn thêm một bản nhạc, đây là một bản nhạc cổ điển thông dụng và phổ biến, rất nhiều người đều có thể nhẩm theo một đoạn. Phương Chính Anh say mê thưởng thức bản nhạc.

Hắn khẽ nhắm mắt lại, nhớ rõ bản thân lúc còn rất nhỏ, mẹ ruột của hắn giống như đã từng đàn qua bản nhạc này, những kí ức mông lung ấy khiến hắn có điểm sầu não.

Hắn nhẹ nhàng mở ra hai mắt, Vạn Lý Lương đang nhìn hắn chằm chằm, làm cho hắn thực ngượng ngùng đỏ mặt, hắn vừa rồi thất lễ sao? Bằng không vì cái gì Vạn Lý Lương lại trừng mắt nhìn hắn?

"Biểu tình vừa rồi của ngươi ... hình như vui lắm, ngươi vừa nhớ lại chuyện gì tốt đẹp sao?"

Hắn không nghĩ sẽ đề cập đến thân thế của hắn với bất luận kẻ nào, vì thế viện ra một lý do: "Ta nhớ lại cùng người bạn gái là mối tình đầu của ta nghe bản nhạc này, đó là một đoạn hồi ức rất đẹp."

Vạn Lý Lương khóe môi khẽ nhếch lên, y đem khăn ăn để lên bàn, trên mặt chỉ còn vẻ lãnh khốc."Hôm nay thảo luận đến đây, tuần sau thảo luận tiếp."

Phương Chính Anh căn bản là không hiểu được mình đã làm gì đắc tội với Vạn Lý Lương, chỉ thấy Vạn Lý Lương rất nhanh vén màn, hắn lo sợ, nghi hoặc, bất an theo sau rời đi, còn báo cáo trong tay, hắn biết Vạn Lý Lương một chữ cũng chưa xem.

Đại khái là kháng nghị lần trước của hắn hữu hiệu. Lần này Vạn Lý Lương rốt cuộc cũng thay đổi một chút, đến một nơi bình thường dùng cơm chiều. Bề ngoài là một nhà hàng bình thường, có một người phục vụ mặc quần áo bồi bàn đi qua đi lại chính giữa, bọn họ đi qua một cái đình viện nho nhỏ, rốt cục đến một gian phòng.

Các gian phòng bên trong có không ít khách nhân, nhưng là gian phòng của Vạn Lý Lương ở tận bên trong, bởi vậy thập phần im lặng, mà ngay cả hành lang bên ngòai cũng không có tạp vụ, bồi bàn đi lại.

Vạn Lý Lương gọi món ăn gì Phương Chính Anh căn bản là không biết. Bọn họ tiến vào gian phòng, ở trên bàn, mỗi một món đều tinh xảo lại đẹp mắt, vô cùng ngon miệng. Phương Chính Anh ăn thức ăn ngon, liền nghĩ tiêu phí nhất định thập phần sang quý, có lẽ tiêu tốn nửa tháng tiền lương của hắn cũng không chừng.

"Ăn ngon sao?"

"Ăn thật ngon." Đại khái là bởi vì ăn quá ngon, Phương Chính Anh mặt mày hớn hở, nói nhiều hơn."Nhất là món này, bên ngoài hình thức thật đẹp, còn ở trong lại rất vừa miệng, rất nhiều nước, đưa vào trong miệng, chất lỏng liền chảy ra, vừa thơm vừa ngọt, ăn thật ngon."

Vạn Lý Lương đem đũa bỏ vào đĩa thức ăn Phương Chính Anh chỉ, hắn gắp một viên thức ăn hình cầu, bỏ vào trong miệng của mình. Y đối với mỹ thực không có quan tâm gì, nhưng là mỹ vị của món này khiến y gật đầu tán thưởng."Ân, ăn ngon."

"Món này cũng ăn thật ngon, Vạn tiên sinh."

Bọn họ ăn những món ăn không giống nhau, có một vài thức ăn Phương Chính Anh có, Vạn Lý Lương lại không có. Cho nên Phương Chính Anh gắp thức ăn hắn cho rằng ngon bỏ vào trong cái chén nhỏ của y. Vạn Lý Lương gắp lên ăn, rau dưa tương trấp* tương đối ngon miệng, phối hợp ăn, đích xác rất hợp khẩu vị.

*rau dưa tương trấp là rau dưa với nước tương.

"Ngươi thực sự rất thích ăn thức ăn này nọ." Vạn Lý Lương thú vị hỏi.

Phương Chính Anh sắc mặt có điểm hồng, "Ta thực thích mỹ thực, còn có thể xuống bếp nấu vài món ăn, các em ta đều nói ăn còn ngon hơn so với bên ngoài, cũng có xào rau cho bạn bè nếm qua, phản ứng của mọi người cũng đều tương đối hảo."

"Nga, ngươi biết nấu ăn?"

Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Vạn Lý Lương, Phương Chính Anh lơ đểnh cười nói: "Có rất nhiều đầu bếp nổi tiếng đều là nam, cho nên đàn ông xuống bếp cũng không phải chuyện gì thực đặc biệt, đại khái là Vạn tiên sinh bình thường không tự mình làm cơm, cho nên cảm thấy đặc biệt đi."

"Chắc là vậy, bất quá ngươi đừng gọi ta Vạn tiên sinh nữa, nghe thực xa lạ, gọi ta Lý Lương đi."

"Ân, Lý Lương."

Phương Chính Anh gọi không quá lớn, nhưng lại đem thực vật nhét vào miệng. Bộ dáng tham ăn của hắn đại khái là rất buồn cười, cho nên Vạn Lý Lương cũng nở nụ cười, làm cho hắn mất hứng , cả giận: "Ngươi ăn như thế nào lại ít như thế, lại còn rất chậm. Mỗi một món ăn ở đây chỉ sợ đều phải nấu rất kì công, ngươi không ăn, ta ăn."

Vạn Lý Lương lộ ra nụ cười hiếm hoi. Phương Chính Anh ăn nhiều vài hớp, hắn ăn phần của mình, còn ăn thêm một nửa phần của Vạn Lý Lương, càng về sau bụng của hắn no đến khó chịu, may mắn nơi này là dùng đệm ngồi, hơn nữa lại chính là một tấm đệm thật lớn , hắn ngồi không thể dậy, đành phải nằm lên vuốt vuốt bụng.

"Hảo no, chính là ăn thật ngon, bất quá ta đã muốn ăn không nổi nữa rồi."

Hắn tỏ ra bộ dáng oán hận chưa ăn hết, làm cho Vạn Lý Lương nhịn không được bật cười. Phương Chính Anh cũng biết mình tham ăn, nhưng là dù sao hắn lúc học đại học đã ở trước mặt Vạn Lý Lương mất hết thể diện, sớm đã không có hình tượng, hiện tại bày ra bộ dáng tự nhiên, ngược lại không gò bó, cũng không cần phải làm bộ.

"Ăn thật ngon, thật sự ăn thật ngon." Hắn ăn chưa hết, nếu không phải bụng đã muốn không có chỗ chứa, hắn thật sự còn muốn ăn nữa.

"Nguyên lai mỹ thực đối với ngươi có lực hấp dẫn a."

Vạn Lý Lương lần thứ hai cầm lấy tiểu máy tính tùy thân của hắn, bắt đầu nhập tư liệu. Phương Chính Anh đã muốn nhìn quen hành vi quái dị của hắn, cho nên nhìn cũng xem như không thấy, hai người ngay tại không khí hoà nhã, ăn xong bửa cơm này.

Thêm Bình Luận