Cư Tâm Bất Lương

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 1 Tầm Tâm Hệ Liệt
Dịch: QT caca Edit: Nguyệt Nhi Beta: Anh Tử “Nếu có được toàn bộ thế giới, ngươi còn muốn cái gì?”. . . Tình yêu chân thật? Ông hoàng máy tính Vạn Lý Lương đối với đáp án này khẽ cười nhạt. Bở …
Xem Thêm

Chương III
Lần tiếp theo gặp mặt, Vạn Lý Lương đưa hắn đến một nhà hàng kiểu Trung Quốc nổi tiếng, giá cả cũng khá cao, nhưng là không phải hữu danh vô thực, hơn nữa nhà hàng cũng không lớn, chỉ có thể đến một gian phòng dùng cơm.

Vừa đưa lên vài món ăn khai vị, khiến cho Phương Chính Anh ăn cảm thấy ngon miệng, còn chưa uống đến món canh, hắn đã muốn no rồi. Trên bàn có món tôm* ăn thực sự rất ngon, Phương Chính Anh ăn khá nhiều, Vạn Lý Lương lại hoàn toàn không đụng đến.

"Ngươi không thích ăn sao?"

"Ta không thích ăn tôm, hai tay ẩm ướt dính dính, không thoải mái."

"Sẽ không đâu, món này ăn thật ngon, ăn xong còn để lại dư vị trong miệng."

Phương Chính Ah vì y lột mấy con tôm, đặt vào chén của y."Ha ha xem đi, ăn rất ngon, đây là món tôm ngon nhất ta từng ăn."

Vạn Lý Lương ăn thử, hương vị quả thật hảo."Ân, đích thật là ăn ngon "

"Ăn nhiều hơn một chút."

Phương Chính Anh tựa như gặp được tri âm, lại giúp hắn lột vài con tôm, đại khái hương vị rất ngon, Vạn Lý Lương ăn rất nhanh, Phương Chính Anh còn không kịp lột cho hắn ăn.

Đợi đến khi con tôm trong tay lột vỏ xong, đang định bỏ vào chén của Vạn Lý Lương, y đột nhiên vươn tay cầm cổ tay hắn. Phương Chính Anh giật mình sửng sốt một chút, y đưa tay hắn đến trước mặt, đôi môi quyến rũ** cắn ngón tay dính trứng tôm của Phương Chính Anh. Phương Chính Anh hoảng hốt muốn dời tầm mắt, bất đắc dĩ lại bị đôi môi quyến rũ của y hấp dẫn, nhất thời vô thức nhìn không chớp mắt.

Đôi môi Vạn Lý Lương mang màu sắc khỏe mạnh, bờ môi của y khẽ chạm vào ngón tay hắn, khiến cho toàn thân hắn bị một trận tê dại. Cảm giác tê dại kia từ bàn tay đi qua cổ tay đến cánh tay, thậm chí truyền đến phía sau lưng, cái gáy, hắn kinh hách rút tay về. Vạn Lý Lương lại tỏ vẻ như không liên quan, hành động vừa nãy dường như chỉ là chuyện bình thường.

Nhưng là đôi mắt thâm trầm của y lại nhìn chăm chú vào hắn. Đôi mắt kia mang màu của bóng đêm, đen tối lại tỏa sáng, kiên định như tảng đá, lạnh như băng, vô tình, rồi lại tỏa ra hào quang, làm người khác không dời được ánh mắt, chỉ có thể không kềm chế được bản thân, rốt cuộc chìm sâu vào trong bóng đêm ấy.

"Tiến độ thực hiện công trình trong tuần qua... "

Phương Chính Anh nhanh chóng đem đề tài chuyển sang chuyện công việc. Tuy rằng miệng hắn đang nói chuyện công việc, kỳ thật trong đầu chỉ còn là một mảnh hỗn loạn, căn bản là bản thân hắn cũng không hiểu được chính mình đang nói cái gì.

Vạn Lý Lương tự múc cho mình một chén canh nữa. Y chậm rãi uống, sau khi uống xong, y lần thứ hai từ trong cặp táp lấy ra cái máy tính nhỏ, đưa vào một số tư liệu mới. Đối với những gì Phương Chính Anh đang nói, y căn bản là có tai như điếc.

Hết thảy đều không quan trọng, cho dù công ty của y cùng công ty Phương Chính Anh hợp tác thất bại, với y mà nói cũng không đáng quan tâm. Căn bản là chuyện lời lỗ y không hề để trong lòng, chuyện quan trọng với y là tính toán câu dẫn mà máy tính tính ra, chín mươi chín phẩy chín phần trăm Phương Chính Anh sẽ hội yêu hắn lần thứ hai .

Vạn Lý Lương sẽ dùng tình yêu của Phương Chính Anh để chứng minh, trên đời này không có chuyện gì mà máy tính của y tính không được. Hơn nữa kết quả tính ra là chính xác trăm phần trăm, tuyệt đối không có khả năng sai lệch.

Đêm hôm đó, Phương Chính Anh không thể nào ngủ được, nằm trên giường trằn trọc. Cảnh tượng kia không ngừng tái diễn, bình thường một người đàn ông sẽ lôi kéo tay của một người đàn ông khác làm hành động như vậy sao?

Còn có, từ sau khi ký hợp đồng, Vạn Lý Lương thường xuyên mời hắn ăn cơm. Theo lý thuyết thì công ty hắn nên mời khách hàng ăn cơm mới đúng, hơn nữa những nơi bọn họ dùng cơm phần lớn đều là nhà hàng có không khí lãng mạn, vô cùng sang trọng. Vạn Lý Lương chưa bao giờ để cho hắn trả tiền, người bình thường căn bản không phải làm như vậy.

Không, không, hắn tại sao lại có thể nghĩ theo hướng kỳ quái như vậy. Vạn Lý Lương không có khả năng có hứng thú đặc biệt gì đối với hắn. Hắn đối với Vạn Lý Lương sớm cũng đã không còn tình cảm đặc biệt, nếu không phải bởi vì lần hợp tác vì công việc này, có lẽ hai người bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội gặp mặt.

Nhưng chuyện xảy ra tại bữa tối làm cho nội tâm yên lặng đã lâu của hắn cũng không tránh khỏi kinh hoàng, vì cái gì Vạn Lý Lương lại đối với hắn như vậy, là vô tình thôi? Hay là y căn bản cho rằng hành động như vậy là chuyện bình thường?

Vạn Lý Lương vốn là người rất khó nắm bắt, tình cảm của y cũng rất ít khi để lộ ra ngoài, Phương Chính Anh căn bản không biết được trong lòng của y nghĩ như thế nào?

Phương Chính Anh đã muốn tâm hoảng ý loạn, hắn căn bản không thể phỏng đoán suy nghĩ của Vạn Lý Lương, Vạn Lý Lương đích xác có rất nhiều điểm khác hẳn với người thường, nhưng là y thật sự không hiểu việc đời đến nỗi không rõ chừng mực cư xử giữa người với người sao?

Nghĩ tới đôi môi dày kia đã chạm vào tay mình, liền làm cho Phương Chính Anh toàn thân run rẩy, cũng vô pháp khiến bản thân bình tĩnh lại.

Hắn đưa ngón tay từng bị Vạn Lý Lương chạm vào, đặt lên giữa môi mình, không thể tự kềm chế tưởng tượng rằng nếu Vạn Lý Lương chạm vào không phải là ngón tay của hắn, mà là môi của hắn thì sao? Cái cảm giác ấy có bao nhiêu tốt đẹp?

Nhận thấy chính mình vừa miên man suy nghĩ cái gì, hắn vội vàng đưa ngón tay bỏ vào trong chăn, xấu hổ đỏ mặt đem mặt mình giấu vào trong gối. Hắn không thể loạn tưởng, nếu hắn loạn tưởng, có thể liền phạm vào sai lầm giống như thời đại học, hiểu lầm tâm ý của Vạn Lý Lương, làm nên những chuyện khiến bản thân mình xấu hổ.

Nhưng là tim của hắn cuồng nhiệt đập, thân thể hơi hơi nóng lên, nhìn chính mình cô đơn giữa căn phòng rộng, qua nhiều năm như vậy, hắn lần đầu tiên phát giác chính mình hy vọng có người ở bên...

Lúc này cũng không phải là Phương Chính Anh đang một mình ở cùng Vạn Lý Lương, Vạn Lý Lương đang bận rộn làm việc, căn bản là không thể ở cùng hắn. Y buổi tối còn phải tham dự một bữa tiệc, Phương Chính Anh biết được lịch làm việc của Vạn Lý Lương, đành phải đề nghị ngày mai quay lại báo cáo.

Vạn Lý Lương ngăn cản hắn, "Không cần, ta ngày mai cũng không có thời gian rảnh, không bằng ngươi theo ta cùng đi. Dù sao đây cũng không phải là cuộc họp bí mật gì, chính là đi xã giao bình thường thôi."

Y nói tựa hồ như bửa tiệc tối nay thập phần nhàm chán vô vị, làm y ghét cay ghét đắng. Theo như Phương Chính Anh biết, trên tạp chí cũng từng nói qua Vạn Lý Lương không thích xã giao, thái độ làm người ít lời trầm mặc, có thể khiến cho y không thể không xã giao, chắc là người y không chống lại được. Thời đại học hắn từng có một thời gian ngắn học chung với Vạn Lý Lương, ít nhiều hiểu được cá tính của y.

Phương Chính Anh mặc dù muốn phản đối, nhưng Vạn Lý Lương dù sao cũng là đối tác làm ăn lớn của hắn, làm cho hắn khó có thể không đồng ý. Với lại Vạn Lý Lương cũng nói ngày mai y không có thời gian, hắn đành phải cố mà đi xã giao cùng y thôi.

Địa điểm diễn ra bữa tiệc là nhà khách tư nhân, bên trong còn có vài cô gái xinh đẹp. Người khai yến là một chính thương nổi tiếng, một vị Đại lão, nhưng là cách xử sự khiến người ta không dám khen tặng. Hơn nữa lỡ như đắc tội với ông ta, từ trước đến nay đều sẽ phải nhận sự trả thù tàn nhẫn, cũng bởi vậy tất cả mọi người không ai muốn đắc tội với ông ta. Ông ta lại tự cho là nhân duyên kỳ hảo mà đắc chí.

Vạn Lý Lương có thể cũng bởi vì tiếng tăm của người này, mới bất đắc dĩ đi xã giao. Vạn Lý Lương ngẫu nhiên trả lời vài câu hỏi của mọi người, nhưng là cá tính trầm mặc của y vẫn không thay đổi, chẳng qua Đại lão thấy y đến đây, tựa hồ đối với việc y nể mặt đến dự mà tâm hỉ, y có nói hay không nói cũng không để ý.

Nhưng thật ra vị Đại lão kia xem Phương Chính Anh ngồi cạnh Vạn Lý Lương, không biết hắn là ai, vì sao có thể cùng Vạn Lý Lương đồng hành tham dự. Phương Chính Anh thấy Đại lão chú ý đến mình, lo lắng đưa danh thiếp của bản thân, Đại lão nhìn chức vụ cùng tên của hắn trên danh thiếp, hiển nhiên cho rằng thân phận của hắn không quan trọng gì. Bởi vậy rất ít cùng hắn bắt chuyện, cũng khiến cho hắn đỡ phải phiền toái cùng người này nói chuyện xã giao.

Chỉ là khi mọi người mời rượu, Phương Chính Anh không thể không uống. Ngày thường hắn làm công việc về phương diện kỹ thuật, căn bản là không nên ra ngoài cùng người khác uống rượu xã giao, bởi vậy tửu lượng cực kém, bọn họ uống đều là rượu cao cấp, tất cả đều là rượu ngon, hắn rất nhanh liền say.

Xã giao đến tận mười một giờ, đang lúc có vài người đã có yêu cầu với nữ sắc, Vạn Lý Lương cũng nhịn không được, không muốn ở đây thêm nữa, liền cùng với Phương Chính Anh rời đi.

Phương Chính Anh cước bộ lảo đảo đi ra phòng khách. Từng cơn gió lạnh thổi đến, cảm giác thân thể nóng lên lúc này mới thoáng dịu xuống.

"Làm sao vậy? Ngươi không thoải mái sao?"

Vạn Lý Lương so với hắn uống nhiều rượu hơn, nhưng là y biểu hiện trạng thái bình thường, hoàn toàn không có cảm giác say, mà chính mình lại hai chân hư nhuyễn; nhìn đôi môi Vạn Lý Lương đóng mở khi nói chuyện, Phương Chính Anh bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh ngày hôm đó khi ăn tôm, tim của hắn không thể khống chế đập mạnh, Vạn Lý Lương lôi kéo hắn ngồi xuống chiếc ghế để nghỉ ngơi ở ngoài cửa.

"Kia rượu mạnh, ngươi không thường uống rượu phải không?"

"Ân, không quá thường uống."

"Trách không được."

Vạn Lý Lương nói chuyện luôn đơn giản hai ba câu ngắn gọn mà thôi, nhưng là đôi môi hắn khép mở lại khiến cho Phương Chính Anh nhìn mà đỏ mặt. Hai người chưa từng tiếp cận với nhau gần như vậy, chỉ cần hắn thoáng vươn tay là có thể chạm đến ngực của Vạn Lý Lương, cũng bởi vì ngồi gần như vậy, nhiệt độ cơ thể ấm áp trên người Vạn Lý Lương truyền đến, làm cho toàn thân hắn từng trận nóng lên.

"Ta còn chưa báo cáo tiến độ trong tuần này."

Vì muốn ngăn bản thân không suy nghĩ lung tung nữa, hắn kiên quyết chuyển đề tài nói chuyện sang công việc, nhưng Vạn Lý Lương lại càng ngồi gần hắn hơn, gần đến nỗi hai người cơ hồ là cùng ngồi cùng một chỗ. Người bình thường căn bản sẽ không ngồi cùng một người nam như vậy, hắn thực không hiểu Vạn Lý Lương đến tột cùng là muốn làm gì?

Hắn ngẩng đầu lên, muốn tận lực không thất lễ nói chuyện với y. Nhưng là vừa ngẩng đầu hắn liền hối hận, bởi vì Vạn Lý Lương đang cúi đầu nhìn hắn. Đôi mắt của Vạn Lý Lương con ngươi vừa đen lại thâm sâu, khiến cho tim của hắn đập loạn, vừa nhanh vừa mạnh, gương mặt nóng như bị thiêu cháy.

"Mặt của ngươi thật là đỏ ... "

Ở trong bóng đêm hắc ám, Phương Chính Anh không biết mặt mình có bao nhiêu hồng. Lúc này Vạn Lý Lương đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng vỗ về hai má hắn, tiếp xúc thân mật như vậy, làm cho trái tim hắn đập loạn nhịp.

Hô hấp của hắn trở nên dồn dập. Đôi môi của hai người gần đến nỗi có thể chạm vào nhau, chỉ cần hắn ngẩng đầu hướng lên trên một chút, là có thể cảm thụ môi của Vạn Lý Lương có bao nhiêu ấm áp, tốt đẹp.

Hắn muốn quay đầu đi, nhưng là thân thể tựa như bị đông cứng, hoàn toàn bất động, mặc cho lý trí khuyên can hắn, nhưng có lẽ bởi vì đang say, tình cảm của hắn tựa như hồng thủy tràn ra, hoàn toàn không kiểm soát được hành động của mình.

Đầu của hắn nhẹ nhàng ngẩng lên, hắn hôn Vạn Lý Lương, cái loại cảm giác này có bao nhiêu tốt đẹp hắn không cách nào hình dung; hai mảnh môi cánh hoa chạm nhau, làm cho trong đầu hắn một mảnh hỗn loạn, hắn cũng không dám tưởng tượng chính mình cùng Vạn Lý Lương sẽ có tiếp xúc như vậy.

Vạn Lý Lương không có phản ứng gì. Phương Chính Anh ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt y không chút thay đổi biểu tình, mới biết là chính mình đã hiểu lầm. Vạn Lý Lương vừa rồi vuốt ve hai gò má hắn căn bản là không có ý tứ gì, hắn vừa lập lại lỗi lầm của mình thời đại học.

Kinh hoảng làm cho cảm giác say nhất thời tỉnh hơn phân nửa, hắn lập tức tự mình rời khỏi trước ngực Vạn Lý Lương, khuôn mặt đỏ bừng, cơ hồ không dám ngẩng đầu lên nhìn Vạn Lý Lương.

"Thực ... thật xin lỗi, ta say... thực, thật xin lỗi ... ta phải đi về."

Hắn nói càng về sau tưởng chừng là nghẹn ngào ra tiếng. Hắn ở trong lòng Vạn Lý Lương nhất định giống như kẻ bị bệnh thần kinh, biếи ŧɦái, thế nhưng dám nghĩ muốn cùng y hôn môi. Hắn không biết Vạn Lý Lương sẽ nói ra những lời khó nghe đến cỡ nào, có lẽ hợp đồng này cũng sẽ theo đó mà xong đời.

Phương Chính Anh rốt cuộc không có biện pháp để nhìn mặt Vạn Lý Lương, thậm chí không muốn nghe đối phương nói gì. Hắn xoay người muốn đi, vì quá vội, suýt nữa thì té.

Vạn Lý Lương giữ chặt cánh tay hắn, sự kinh hoảng vừa rồi cùng với say rượu, làm cho Phương Chính Anh hai chân càng thêm hư nhuyễn vô lực. Vạn Lý Lương giữ chặt cánh tay hắn, đưa hắn hướng chính mình kéo đến, còn hắn thì lại không có lực kháng cự.

"Lại đây." Thanh âm của Vạn Lý Lương khàn khàn trầm thấp, so với âm điệu bình thường của hắn còn thấp hơn.

Hắn lôi kéo Phương Chính Anh đi đến chỗ mái hiên. Phương Chính Anh bị hắn kéo thiếu chút nữa té nhào, nhưng Vạn Lý Lương đem hắn kéo vào chỗ tối, không nói hai lời liền một tay nâng lên cằm hắn. Phương Chính Anh còn bởi vì hành vi xúc động vừa rồi của mình ảo não hết sức, môi Vạn Lý Lương đột nhiên hạ xuống, che lại đôi môi hắn.

Phương Chính Anh ngạc nhiên mở miệng muốn thở, Vạn Lý Lương thừa cơ hội này đem lưỡi thâm nhập, ngậm chiếc lưỡi hồng của hắn. Hai người mang theo cảm giác say mà hôn môi, khiến cho Phương Chính Anh tưởng như đang ở trong mộng, nụ hôn này rất nhanh liền chấm dứt, tựa như chính là mới nếm thử tư vị của đối phương.

Hắn trừng lớn mắt nhìn Vạn Lý Lương, hoàn toàn không rõ chính mình đến tột cùng là ở trong mộng hay là đang trong hiện thực.

Vạn Lý Lương dẫn hắn đi ra ngoài. Trên mặt y vẫn không có biểu tình dư thừa, giống như vừa rồi hai người không phải ở chỗ tối hôn môi, chính là ở chỗ tối thảo luận chuyện công việc không chút thú vị mà thôi.

Y gọi tắc xi, kêu Phương Chính Anh ngồi lên, chính mình ngồi vào vị trí bên cạnh hắn. Y hướng lái xe nói một cái địa chỉ, đó là chỗ ở của Vạn Lý Lương.

Đến chỗ ở của Vạn Lý Lương, nơi này là nơi ở của một người giàu có đương nhiên thập phần cao cấp. Phương Chính Anh bị Vạn Lý Lương đẩy vào thang máy, hắn cả người đần độn, còn không biết hiện tại đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Sau khi mở cửa, Vạn Lý Lương liền khép cửa lớn lại, lập tức mạnh mẽ kéo hắn đến bên trong phòng khách.

Vạn Lý Lương để Phương Chính Anh ngồi vào trên ghế sa lông. Hắn thuận theo ngồi xuống, Vạn Lý Lương cũng theo ngồi vào; Vạn Lý Lương lần thứ hai hôn hắn, hắn mờ mịt đáp lại , cho dù trong giấc mộng đẹp nhất, hắn cũng chưa từng mơ thấy tình cảnh như thế này.

"Ngô ... ân ... "

Phương Chính Anh hai tay chạm đến những sợi tóc di truyền "thiếu niên bạch" của y. Vạn Lý Lương áp cả người hắn lên ghế sa lông, áo sơmi của hắn đã muốn hỗn độn không chỉnh tề. Sau một lúc lâu, Vạn Lý Lương tựa hồ hôn đôi môi hắn đủ rồi, liền lập tức dời môi xuống, hôn lên xương quai xanh của hắn, trên da thịt lạnh như băng của hắn hỗn loạn truyền đến nhiệt độ của đối phương, một lần một lần càng làm người ta khô nóng thêm.

Phương Chính Anh thở mạnh, này đến tột cùng là hắn uống rượu say rồi nằm mộng, hay là đang trong hiện thực? Hắn đã hoàn toàn không phân biệt rõ ràng, hắn chỉ biết mình thần trí hỗn loạn, cả thân thể trắng trợn cùng một người nam da thịt chạm nhau. Nhưng là khi hai người kết hợp, hắn nhịn không được rơi xuống một giọt lệ, không chỉ bởi vì đau, càng bởi vì đây là giấc mộng đẹp hắn cho tới bây giờ không dám mơ tưởng đến.

Mờ mịt tỉnh dậy, Phương Chính Anh chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, dù sao đây là hắn lần đầu tiên cùng một người nam có thân mật tiếp xúc. Đêm qua, bọn họ say rượu cùng phóng túng qua đi mà mệt mỏi không thôi, tùy tiện nằm trên ghế sa lông, hai người liền ngủ.

Vẫn ngủ thẳng tới buổi sáng. Khi hắn mở to mắt thức dậy, đã muốn gần đến giờ đi làm của hắn, từ nhà của Vạn Lý Lương đến nơi làm việc của hắn, khẳng định là sẽ bị muộn.

Mà hắn sở dĩ tỉnh dậy, là bởi vì Vạn Lý Lương vừa đứng dậy. Động tác đứng dậy của y, làm cho hắn từ giữa mê man tỉnh táo lại, Vạn Lý Lương nhanh chóng mặc quần áo, chỉ bỏ lại một câu: "Ta bị muộn cuộc họp rồi."

"Ta ... đi làm cũng không còn kịp rồi." Xảy ra chuyện tối hôm qua, hắn không thể đưa mắt nhìn y, đành phải học hắn nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo.

Hắn nhặt lên áo sơmi muốn mặc vào thân, nhưng này quần áo vừa nhăn lại vừa có mùi mồ hôi cùng mùi rượu, hắn thật sự không muốn đem nó mặc ở trên người. Vạn Lý Lương đi vào phòng, lúc đi ra, đem một cái áo sơmi hoàn toàn mới đưa cho hắn, trên cái áo còn có bao bì, biểu hiện cái áo này Vạn Lý Lương căn bản là chưa từng mặc qua.

"Cho ngươi mặc."

Lời hắn nói đơn giản, tóm tắt, Phương Chính Anh cảm kích đem áo sơmi mặc vào, tuy rằng tay áo dài, chiều dài áo hoàn toàn bất đồng, nhưng là mặc áo khoác vào sẽ không ai nhìn thấy.

Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, hai người đồng thời đáp thang máy xuống lầu. Không gian nhỏ hẹp trong thang máy làm cho Phương Chính Anh trong lòng không yên, vô cùng bất an. Vạn Lý Lương không đối chuyện xảy ra đêm qua giải thích cái gì, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng giống như ngày thường, hoàn toàn nhìn không ra y đối với chuyện đêm có suy nghĩ như thế nào. Điều này khiến cho Phương Chính Anh càng thêm bất an.

"Ngươi kêu tắc xi đi." Đến dưới lầu, Vạn Lý Lương đột nhiên mở miệng.

Vạn Lý Lương có tài xế riêng chờ chở hắn đến công ty. Y cũng không có ý muốn đưa Phương Chính Anh đi. Phương Chính Anh cũng hiểu rõ công ty của mình và Vạn Lý Lương, một cái ở nam, một cái ở bắc, đích thật là hoàn toàn không tiện đường. Nhưng là thái độ lạnh lùng của Vạn Lý Lương khiến cho tim của hắn đau đớn một chút.

Y ngay cả tối thiểu làm bộ tỏ ý tứ muốn đưa hắn đi một chút cũng đều không có, ngay cả nếu Vạn Lý Lương thật sự đề nghị, hắn cũng sẽ cự tuyệt. Nhưng là Vạn Lý Lương vừa mở miệng đã kêu hắn ngồi tắc xi, tựa hồ hai người dường như căn bản không có quan hệ gì với nhau.

"Hảo, tái kiến."

Hắn tận lực duy trì lễ độ bình thường của một người đàn ông, còn muốn miễn cưỡng chính mình giả bộ khuôn mặt tươi cười, làm bộ tối hôm qua căn bản không phát sinh bất cứ chuyện gì, nhưng thật ra, trong lòng hắn thật sự rất bi thương.

Cho dù chỉ là uống rượu say làm ra chuyện hồ đồ, cũng nên có một chút ôn nhu ngoài mặt, hoặc là biểu tình muốn trốn tránh, nhưng là Vạn Lý Lương lại phản ứng gì cũng đều không có, giống như đêm qua căn bản không xảy ra bất cứ chuyện gì, hết thảy chính là ảo giác của Phương Chính Anh.

Nhưng kia không có khả năng chỉ là ảo giác. Nơi hắn xấu hổ không dám mở miệng vẫn đang rất đau đớn, đêm qua nhiệt độ cơ thể hai người tiếp xúc cũng làm cho trí nhớ hắn khắc sâu ấn tượng.

"Vậy tái kiến."

Vạn Lý Lương sau khi nói xong, đóng cửa xe lại lập tức liền nhanh chóng rời đi.

Một đêm ân ái, Phương Chính Anh chỉ đổi lại một câu ngữ khí cùng ngôn từ lạnh lùng "Vậy tái kiến" này của Vạn Lý Lương. Hắn cảm thấy đau lòng và khó chịu, có lẽ chuyện xảy ra tối hôm qua đối với Vạn Lý Lương mà nói, căn bản là một sai lầm, cho nên y ngay cả nói cũng không muốn nhắc lại.

Phương Chính Anh không muốn nghĩ tiếp nữa, sẽ chỉ làm cho chính mình đau lòng, nhưng là thực tế lại tàn khốc như vậy, khiến cho tim của hắn tưởng như đang bị ai đó dùng dao đâm vào, vô cùng thống khổ.

"Như vậy phải làm sao?"

Tuy rằng trong lòng nghĩ muốn đối Vạn Lý Lương chất vấn, nhưng là dù sao hắn cũng không ngốc đến trình độ đó. Huống hồ đã vài năm ra xã hội, học được cách ứng xử cùng giao tiếp, không để cho hắn có dũng khí nói ra những lời thẳng thắn như vậy.

Đêm qua là một sai lầm, có thể còn là một sai lầm mà Vạn Lý Lương căn bản là không muốn thừa nhận. Hắn tốt nhất nên thông minh không cần nhắc lại chuyện này, đây mới là hành động của một người trưởng thành.

Hắn gọi xe tắc xi chạy đến công ty, tuy rằng tâm tình khó chịu, nhưng là vẫn cố gắng gạt chuyện đó sang một bên.

_______________________________________________________________

*nguyên văn trong QT là "tương bạo tôm", ta trình kém không hiểu nó là cái món tôm gì.

Thêm Bình Luận