Cư Tâm Bất Lương

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 1 Tầm Tâm Hệ Liệt
Dịch: QT caca Edit: Nguyệt Nhi Beta: Anh Tử “Nếu có được toàn bộ thế giới, ngươi còn muốn cái gì?”. . . Tình yêu chân thật? Ông hoàng máy tính Vạn Lý Lương đối với đáp án này khẽ cười nhạt. Bở …
Xem Thêm

Chương IV
Vào khoảng mười một giờ, đột nhiên một nhân viên giao hàng từ cửa hàng hoa đến công ty của Phương Chính Anh, mang một bó to hoa tươi tiến vào. Những bông hoa rực rỡ khoe sắc, bó lại hoa lệ xinh đẹp, chỉ sợ giá tiền không hề rẻ. Bó hoa này khiến cho vô số người nín thở chờ đợi, mọi người tất cả đều muốn biết bó hoa xinh đẹp xa xỉ này rốt cuộc là được tặng cho ai.

Quầy tiếp tân của công ty nhận bó hoa, trong phòng làm việc mọi người thì thầm không ngừng, tất cả đều đang hiếu kì đoán người được nhận bó hoa này là ai ?

Phương Chính Anh công việc thập phần bận rộn, hơn nữa chuyện của Vạn Lý Lương sáng nay, làm cho hắn căn bản là đối với chuyện gì bên ngoài đều có tai như điếc, cho nên hắn hoàn toàn không có chú ý tới chuyện về bó hoa kia.

"Phương chủ nhiệm, hoa này là tặng cho ngươi."

Tiếp tân đem hoa nhận được để trên bàn Phương Chính Anh. Phương Chính Anh ngạc nhiên nhìn này bó hoa này vô cùng lớn, gồm những đóa hoa hồng đang khoe sắc thập phần kiều diễm. Ở những nơi bán hoa cũng rất hiếm khi nhìn thấy những đóa hoa hồng xinh đẹp đến như vậy, điều này cũng cho thấy rằng bó hoa này giá trị khá cao.

Hắn không thể tin được nhìn bó hoa, nghĩ thầm rằng thế nào sẽ có người tặng hoa cho hắn. Hắn cũng không nghĩ ra được người nào có thể làm như vậy, mà ngay cả lúc sinh nhật hắn, cũng không có bạn bè, đồng nghiệp nào từng tặng hoa cho hắn. Huống hồ gì hắn cũng không phải thiếu nữ mới lớn, sao có thế có người vô duyên vô cớ tặng hoa cho hắn, hơn nữa hôm nay cũng không phải sinh nhật hắn.

"Có khi nào đưa nhầm người rồi không? Làm sao có thể có người tặng hoa cho mình? Này rất kỳ quái." Hắn khó hiểu đến cực điểm.

Bó hoa bên trong có một tấm thiệp nhỏ, Phương Chính Anh đem nó mở ra xem, bên trong là chữ viết Vạn Lý Lương tự tay viết .

Nhờ có ngươi mà đêm qua trở nên tốt đẹp, ta chờ mong lần tiếp.

Phương Chính Anh đầu tiên là ngạc nhiên, trong đầu trống rỗng. Trong khoảng thời gian ngắn giống như xem không hiểu tiếng Hoa, dường như phải nhìn vô số lần, mới có thể hiểu được ý tứ trong câu đó.

Tim của hắn bẩn bỗng dưng kinh hoàng, hô hấp tưởng chừng đình chỉ, cảm giác vui sướиɠ khắp toàn thân, khiến cho hắn ôm lấy bó hoa. Bi thương sáng nay trở thành hư không, hắn không nghĩ tới Vạn Lý Lương lại tặng hắn hoa, còn có thể tự tay viết tấm thiệp nhỏ này, hình ảnh hai người ôm nhau đêm qua nhất thời nổi lên trong óc.

Cái loại này cảm giác vừa thẹn vừa đau khổ, rồi lại hỗn loạn vài tia sung sướиɠ làm cho hắn trong nháy mắt đỏ mặt. Này tầm thiệp nhỏ truyền đến tâm ý đối phương, làm cho hắn vô pháp ngăn lại chính mình đối Vạn Lý Lương yêu say đắm.

Để bó hoa sang một bên, hắn lập tức đem tấm thiệp nhỏ cất giữ bên người, nhưng là bó hoa sang quý như thế này lại khiến cho mọi người trong phòng làm việc tò mò không thôi. Bất quá vô luận kẻ nào hỏi hoa là do ai tặng, Phương Chính Anh cũng chỉ̉ nở nủ cười mà không đáp.

Người bình thường thấy thế cũng sẽ không hỏi nữa, chỉ có Ngả Địch vẫn là mặt dày mày dạn quấn quít lấy Phương Chính Anh. Phương Chính Anh tuy rằng tâm tình rất tốt, nhưng dù cho Ngả Địch cứ bám theo kiên trì truy hỏi mãi, cũng chỉ là lộ ra nụ cười, không trả lời bất cứ vấn đề gì.

Ngả Địch nhìn hắn trưng ra khuôn mặt tươi cười, không có được thu hoạch gì, đành phải bất đắc dĩ nói: "Chủ nhiệm, chuyện bát quái của ngươi cũng thật khó biết được a."

"Ta không có chuyện bát quái gì."

Phương Chính Anh cúi đầu, tiếp tục làm chuyện của hắn. Tấm thiệp nhỏ kia đặt ở túi áo sơ mi của hắn, gần sát trái tim, làm cho hắn cả ngày trong lòng đều cảm thấy ấm áp; mà đoạn tình cảm lưu luyến này, hắn đương nhiên hy vọng càng lâu dài càng tốt, thứ nhất là bởi vì thân phận của Vạn Lý Lương, thứ hai là bởi vì hai người bọn họ đồng dạng đều là nam, càng trở nên khó khăn hơn.

Ngả Địch vẫn đứng ở bên cạnh hắn không có ly khai, Phương Chính Anh cảm thấy được kỳ quái, vì thế ngẩng đầu liếc hắn một cái, Ngả Địch cũng ý vị thâm trường nhìn hắn.

"Chủ nhiệm, kỳ thật bộ dạng ngươi thật đẹp!"

"Có ý tứ gì?" Phương Chính Anh khó hiểu.

Ngả Địch giống như không biết trả lời sao, suy nghĩ một chút mới mở miệng, chỉ có điều thanh âm lại trở nên rất nhỏ.

"Ngươi trước kia giống như thần kinh dễ dàng khẩn trương, cho nên rất khó phát hiện kỳ thật bộ dạng ngươi nhìn rất tốt, nhưng là ngươi bây giờ dường như có điểm thay đổi, sẽ không khẩn trương mẫn cảm, cười rộ lên bộ dáng nhìn phi thường đẹp ."

Đại khái là bởi vì khen ngợi nam nhân đối với Ngả Địch mà nói là lần đầu tiên, cho nên cậu ta nói càng về sau, khuôn mặt có chút phiếm hồng.

"Tóm lại, chủ nhiệm, ngươi hiện tại làm cho người ta có cảm giác thật sự tốt lắm. Hơn nữa thoạt nhìn còn có điểm khêu gợi, quyến rũ mê người."

Phương Chính Anh nghe xong quả thực dở khóc dở cười, thật không biết Ngả Địch nói là khen ngợi hay là nói móc, hoặc là Ngả Địch nói hồ ngôn loạn ngữ rồi. Một người nam làm sao có thể được xưng là "Gợi cảm", làm sao có thể sẽ "quyến rũ mê người ". Thực không hiểu được cậu ta nói hưu nói vượn cái gì.

"Hảo, ta nhìn đẹp lắm, nhìn đẹp lắm." Phương Chính Anh cười trả lời, mặc kệ cách nói kỳ quái của đối phương."Nhanh đi làm việc đi, đừng nói chuyện phiếm nữa."

Ngả Địch cũng tự biết trong lời nói mình có chút kỳ quái, nhưng cậu ta vẫn là nhịn không được tái lặp lại: "Ta biết ngươi cảm thấy được ta là đang nói bậy, nhưng ta là nói thật, chủ nhiệm, ngươi hiện tại thoạt nhìn thật sự là siêu khêu gợi a."

"Ngươi cái tên ngốc này, nhanh đi làm việc đi, cầm cái này, buổi chiều giao cho ta."

Phương Chính Anh đưa một cái kế hoạch bảo cậu ta liên lạc với khách hàng. Ngả Địch nhịn không được ai ai kêu, vừa nhìn tên của khách hàng, chỉ biết là có vài người rất khó hợp tác, làm cho hắn không có biện pháp tái nói chuyện phiếm nữa, nhanh chóng chạy đi làm chính sự .

Mà Phương Chính Anh đối câu khen "Gợi cảm" của cậu ta, thật sự có điểm không biết nên khóc hay nên cười, chính là làm như nghe qua chê cười coi như xong.

Một tuần trôi qua, trừ bỏ lần tặng bó hoa kia, Vạn Lý Lương không có liên lạc với Phương Chính Anh, làm cho Phương Chính Anh trong lòng nóng như lửa, lại tự bản thân chậm rãi tìm cách làm dịu nhiệt độ trong lòng mình.

Hắn không hiểu trong lòng Vạn Lý Lương ruốt cuộc là nghĩ như thế nào. Nếu thật sự đối với đối phương có ý tứ gì, vì cái gì bọn họ cùng ở tại Đài Loan, cũng biết số điện thoại di động lẫn nhau, y lại chưa từng gọi điện thoại qua cho hắn.

Tuy rằng hắn biết Vạn Lý Lương hẳn là bề bộn nhiều việc, nhưng chẳng lẽ thật sự bận rộn đến nỗi thời gian một phút đồng hồ gọi điện thoại cho hắn cũng không có sao? Mà chẳng lẽ cả ngày nghỉ cũng không rảnh sao?

Hôm nay, hắn lại đến công ty Vạn Lý Lương báo cáo tiến độ. Vạn Lý Lương lần này dẫn hắn đi đến nhà hàng thập phần nổi tiếng, có lẽ là muốn lấy lòng hắn.

Nhưng là hắn lần này dùng cơm thực không vui vẻ gì. Bởi vì biểu hiện của Vạn Lý Lương cùng trước đó giống nhau, lạnh lùng thản nhiên, căn bản là không giống những gì viết trong tấm thiệp nhỏ kia. Hắn biết cảm giác ở bên một người đặc biệt như thế nào. Một người nếu cảm giác được hạnh phúc tốt đẹp, tuyệt không phải là loại bộ dáng lạnh lùng này.

"Ta ăn no."

Phương Chính Anh đẩy bàn ăn ra. Vạn Lý Lương lập tức lại lấy ra tiểu máy tính của hắn đưa vào tư liệu, hoàn toàn không cảm giác được y có bộ dáng tỏ ra thích hắn một chút nào, giống như cùng hắn ăn cơm chính là làm theo phép, tựa như ngày đó hắn đi tham gia bữa tiệc của Đại lão kia giống nhau, hoàn toàn là bất đắc dĩ.

Phương Chính Anh không biết bản thân vì cái gì lại nghĩ như vậy, nhưng là hắn nhịn không được bỗng dưng có ý nghĩ như vậy.

"Nếu ngươi thật sự rất bận rộn, không cần phải nghe ta báo cáo trực tiếp, ta có thể gọi điện thoại cho ngươi báo cáo là tốt rồi."

Hắn tận lực dùng ngữ khí dịu dàng, Vạn Lý Lương từ tiểu máy tính của y ngẩng đầu lên nhìn hắn."Không, chúng ta phải ăn cơm cùng nhau."

Hắn không hiểu cái gì gọi là "phải ăn cơm cùng nhau", nghe có vẻ như căn bản là y không phải thật lòng muốn cùng hắn ăn cơm, hết thảy đều là thân bất do kỷ.

"Phải ăn cơm cùng nhau? Chính là nếu ngươi nói với ta ngươi bận rộn, ta có thể dùng điện thoại báo cáo với ngươi. Như vậy sẽ không phải lãng phí thời gian của ngươi, ngươi cũng có được khoảng thời gian rảnh để nghỉ ngơi."

"Không, máy tính tính ra phải làm như vậy."

Vạn Lý Lương nói được rất lãnh tĩnh, nhưng là Phương Chính Anh nghe xong lại cảm thấy có một trận hàn ý không biết tên bao trùm lấy thân thể. Hắn đích xác ngay từ đầu chỉ biết Vạn Lý Lương đem tài liệu của hắn đưa vào máy tính, mỗi lần sau khi nói chuyện với hắn, Vạn Lý Lương sẽ đưa vào càng nhiều tư liệu, hắn thật sự không hiểu y đang làm cái gì, nhưng là Phương Chính Anh đoán được rằng Vạn Lý Lương sẽ không nói cho hắn biết.

"Đây không phải là vấn đề của máy tính, mà là chuyện của cá nhân ngươi, chẳng lẽ máy tính tính ra ngươi cùng người nọ lên giường, ngươi cũng sẽ nghe theo sao?"

Hắn biết mình nói được quá mức trực tiếp, căn bản là không giống những gì một người trưởng thành sẽ nói. Nhưng là bữa cơm tối này hắn ăn rất thống khổ, bọn họ đã xảy ra quan hệ, hơn nữa y cũng từng tặng hoa cho hắn, nhưng là vì cái gì lúc này gặp lại, hắn ngược lại cảm giác thực hư không, một chút cũng không có cảm giác vui sướиɠ.

"Đúng vậy, nếu máy tính tính ra ta nên cùng người khác lên giường, ta cũng sẽ nghe theo."

Vạn Lý Lương ngữ khí băng lãnh, so với hàn băng còn muốn lạnh hơn. Phương Chính Anh nghe xong trong lòng phi thường không thoải mái, hắn đứng dậy muốn ly khai, Vạn Lý Lương đi đến bên cạnh hắn.

"Tối nay đến nhà của ta đi."

"Không, ta hôm nay muốn nghỉ ngơi sớm một chút ... "

Vạn Lý Lương cầm tay hắn, lãnh đạm nói: "Ta biết ngươi sẽ không cự tuyệt ta, đến đây đi."

Phương Chính Anh bỏ ra tay hắn, hắn biết mình như vậy thực thất lễ, nhưng là hắn rốt cuộc chịu không nổi thái độ lãnh đạm của Vạn Lý Lương. Bọn họ từng phát sinh quan hệ, hơn nữa chính là những chuyện đã xảy ra, nếu Vạn Lý Lương hối hận vì sự tình đêm kia, hắn cũng có thể lý giải, dù sao đêm hôm đó bọn họ đều mất đi lý trí.

Nhưng là vì sao sau chuyện đêm đó còn tặng bó hoa đặt tiền như vậy cho hắn, khiến cho trong lòng hắn lần thứ hai dấy lên hy vọng, kết quả hôm nay phản ứng của y lại làm cho hắn cảm giác rằng hết thảy cũng chỉ là bản thân tự mình đa tình, Vạn Lý Lương căn bản là không đem hắn để ở trong lòng.

"Ngươi lên giường với ta, là bởi vì ... là bởi vì máy tính tính ra sao?"

Hắn không muốn hỏi như vậy, hỏi như vậy thực khiến người khác dễ bị tổn thương, hơn nữa càng thương tổn chính hắn. Chỉ là vừa rồi lời nói của Vạn Lý Lương, làm cho hắn không tự chủ được có cảm giác như thế. Vạn Lý Lương một đêm kia căn bản không có say, người say chỉ có mình hắn, y nếu ý thức thanh tỉnh cùng hắn lên giường, không phải bởi vì thích hắn, là bởi vì theo như lời y vừa nói .... máy tính tính ra, phải cùng hắn trên giường.

Vạn Lý Lương không trả lời, nhưng là phản ứng của y đã khiến cho Phương Chính Anh trong lòng lạnh lẽo. Hắn cầm lấy tài liệu công việc xoay người rời đi, Vạn Lý Lương không có đuổi theo, mà là mở ra máy tính nhỏ của hắn, lại đưa vào phản ứng hiện tại của Phương Chính Anh.

Tối đó Phương Chính Anh ngủ không ngon giấc. Gần đến giò đi làm, sắc mặt hắn hết sức khó coi, hắn nguyên bản muốn đem tấm thiệp nhỏ kia quăng vào thùng rác, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, dù sao đây cũng là do Vạn Lý Lương tự tay viết cho hắn, lòng hắn mềm nhũn, đem tấm nhiệp kia kẹp vào trong quyển sách lý hắn thường xem, sử dụng như kẹp sách.

Buổi sang hôm nay, Vạn Lý Lương lại cho người ta mang hoa đến tặng, Phương Chính Anh do dự tiếp nhận, lại không còn cảm động mãnh liệt như lần đầu tiên nhận được. Hắn muốn không phải vật chất này nọ, mà là Vạn Lý Lương tự mình gọi điện thoại đến cùng hắn nói chuyện, cho hắn biết ít nhất y cũng có đem hắn để ở trong lòng, nhưng là Vạn Lý Lương chưa từng làm như thế.

Vì một tuần phải báo cáo tiến độ một lần, cuối cùng Phương Chính Anh vẫn là đến công ty của Vạn Lý Lương, bởi vì trong hợp đồng còn có điều kiện hắn phải hướng Vạn Lý Lương báo cáo tiến độ mỗi tuần.

Lần này Vạn Lý Lương vẫn an bài nhà hàng vô cùng tốt. Phương Chính Anh đem tiến độ công tác báo cáo xong, cầm lấy áo khoác đứng lên nghĩ muốn rời khỏi nhà hàng, mà trên bàn thậm chí chỉ vừa mới đem thức ăn lên mà thôi.

"Vạn tiên sinh, ta biết ngươi bề bộn nhiều việc, ta đã báo cáo xong. Nếu còn có vấn đề, lúc nào cũng có thể hỏi lại ta, ta rất vui lòng trả lời tất cả nghi hoặc của ngươi."

Hắn dùng ngữ khí thản nhiên, nghĩ muốn giả dạng giữa bọn họ chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, mà ngay cả xưng hô hắn cũng đổi trờ lại gọi "tiên sinh", không hề giống lúc trước có mấy lần chỉ gọi tên của y.

Vạn Lý Lương nhíu mày đứng lên, Phương Chính Anh cúi đầu chào, liền đi ra ngoài.

Sau khi về nhà, hắn đem tấm thiệp nhỏ kia quăng vào thùng rác, hết thảy chính là cảnh trong mơ chợt lướt qua, hắn đã là người trưởng thành, cũng nên hiểu rõ cái loại tình yêu say đắm giống như thời đại học này vĩnh viễn cũng không có khả năng trở thành sự thật.

Lại một tuần nữa trôi qua, phản ứng của hắn giống như tuần trước. Hai bên hợp tác đã trở nên ổn định, căn bản là không phát sinh chuyện gì ngoài dự liệu, bởi vậy báo cáo chỉ có vài ba câu liền chấm dứt.

Vừa báo cáo xong, Phương Chính Anh cầm lấy áo khoác liền muốn ly khai. Vạn Lý Lương lần này mặt mày nhăn càng khó coi hơn, y muốn ngăn cản hắn rời đi.

"Có một dàn nhạc cổ điển rất nỗi tiếng sắp đến Đài Loan biểu diễn, có người tặng ta hai vé, chúng ta cùng đi đi."

"Chính ta đã tự mình mua vé rồi."

Hắn biết rõ y nói đến dàn nhạc nào. Bởi vì dàn nhạc kia thập phần nổi tiếng, lấy danh tiếng của Vạn Lý Lương, người khác muốn tặng vé cho y cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Nhưng là cùng với người lạnh lùng như Vạn Lý Lương ngồi ở nơi dành riêng cho khách quý, cũng không bằng chính mình tiêu tiền để hưởng thụ âm nhạc thực sự.

"Ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Biểu hiện của hắn cùng máy tính tính ra hoàn toàn không giống nhau, y biết sẽ có khác biệt, nhưng là không có khả năng khác biệt đến tình trạng như thế này.

Vạn Lý Lương hỏi câu kia ngữ khí thập phần hung ác, Phương Chính Anh rốt cục quay đầu lại nhìn thẳng khuôn mặt tuấn tú của Vạn Lý Lương.

"Ta không hiểu được ngươi vì cái gì phải đối xử tốt với ta. Theo ta thấy, ngươi căn bản là đối ta không có hứng thú, ngược lại ngươi đối với việc đưa vào máy tính tư liệu của ta còn có điểm hứng thú hơn. Vạn Lý Lương, nói như vậy thật sự tổn thương người, càng thương tổn chính mình, nhưng là ta biết ngươi đối với ta không có hứng thú, một chút cũng không có, thậm chí chúng ta phát sinh quan hệ, có thể đều là bởi vì máy tính của ngươi tính ra làm như vậy đối với ta, đúng không?"

Vạn Lý Lương mặt không đổi sắc khẽ gật đầu, "Đúng vậy, bằng không ta đối với ngươi căn bản không hề hứng thú."

"Vậy không cần lãng phí thời gian lẫn nhau. Thời đại học ta thật sự thích ngươi, nhưng là ta đã đi vào xã hội rất nhiều năm, cũng biết đó chẳng qua là ảo tưởng không thực tế; Vạn Lý Lương, ngươi nghe cho rõ, ta nói cho ngươi biết, ngươi hãy làm những chuyện ngươi nghĩ là cần thiết, như vậy là tốt rồi, không cần miễn cưỡng cùng ta kết giao ... "

Phương Chính Anh không nói cái gì nữa, cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại. Ngay cả phỏng đoán của hắn đã được chứng thật, nhưng chuyện này thực khiến cho hắn bị tổn thương.

Hắn sau khi nói xong mới yên lặng rời đi. Hắn không nghĩ đến việc khiển trách Vạn Lý Lương, Vạn Lý Lương chưa từng đối hắn tỏ vẻ gì, là chính hắn chủ động hôn Vạn Lý Lương, cũng là hắn khiến cho Vạn Lý Lương dẫn hắn về nhà mới phát sinh quan hệ, hết thảy đều là lỗi của chính mình, là hắn không thể khống chế tâm tình của bản thân, mới sẽ phát sinh chuyện này.

Tuy rằng trong lòng là cố gắng nghĩ như thế, nhưng là đợi cho đến khi hắn về đến nhà, lại nhịn không được mà chảy xuống nước mắt. Hôm nay Vạn Lý Lương nói với hắn rằng đối hắn y không hề hứng thú gì, vẫn là đối hắn tạo thành thương tổn thật lớn. Hắn không nghĩ sẽ rơi lệ, nhưng lại hoàn toàn không kiếm soát được nước mắt của mình.

Ngày diễn ra buổi hòa nhạc, Phương Chính Anh cùng một người bạn cùng sở thích say mê âm nhạc là nữ hẹn đi cùng nhau. Bọn họ vừa đi vừa ở trên đường tán gẫu vô cùng khoái trá, tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng là bởi vì đồng dạng thực tâm đi xem dàn nhạc biểu diễn, vì thế liền cùng nhau hẹn đi chung.

Cô bạn này tuy rằng không tính là xinh đẹp, nhưng lại rất có khí chất, bọn họ đều mua vé cực đắt tiền, hơn nữa còn là đặt trước, bởi vậy ngồi ở vị trí có tầm nhìn rất tốt. Nhưng là Phương Chính Anh vừa ngồi xuống, đã có điểm đứng ngồi không yên vì nhìn thấy Vạn Lý Lương cũng đến.

Vị trí của Vạn Lý Lương là ở chỗ ngồi dành cho khách quý, trước chỗ của Phương Chính Anh hai hàng ghế. Tuy có người khác đến cùng y hàn huyên, y cũng chỉ ngắn gọn nói nói mấy câu liền chấm dứt. Y vẫn quay đầu lại chăm chú nhìn Phương Chính Anh, làm cho Phương Chính Anh không thể tỏ vẻ không nhìn thấy hắn, ngay cả người bạn đi cùng cũng nhận ra Vạn Lý Lương.

Nàng kinh hô: "Đây không phải là người ở trên bìa tạp chí – Vạn Lý Lương sao? Hắn là đang nhìn ngươi phải không?"

Phương Chính Anh tận lực không thất lễ trả lời: "Kia là đối tác hợp tác của công ty ta, ta là người phụ trách hướng hắn báo cáo, ta đi đến chào hắn chút."

Căn cứ theo lễ phép, Phương Chính Anh đi đến chỗ Vạn Lý Lương hướng hắn thăm hỏi: "Vạn tiên sinh, ngươi cũng đến nghe buổi hòa nhạc a."

Vạn Lý Lương không trả lời, căn bản là không nhìn hắn, làm cho hắn bất giác xấu hổ, đành phải tự quyết định: " Người chỉ huy dàn nhạc phi thường tài giỏi, ngươi nhất định sẽ thích buổi biểu diễn hôm nay."

Vạn Lý Lương căn bản không để ý đến hắn, chớ nói chi là lên tiếng trả lời, khiến cho mặt hắn đỏ bừng; nghĩ cũng biết nhất định là chính mình lần trước nói chuyện đắc tội với hắn, bởi vậy y lần này muốn làm khó hắn.

Hắn đành phải thấp giọng nói: "Kia mời ngươi hảo hảo thưởng thức biểu diễn, ta về chỗ ngồi."

Hắn đi trở về vị trí ngồi của mình, tâm tình thập phần xuống thấp. Hắn thừa nhận chính mình lần trước nói chuyện thất lễ, chính là Vạn Lý Lương có cần phải dùng loại thái độ này đối hắn sao?

Bởi vì cùng cô bạn kia trên đường thảo luận, hai người với lần biểu diễn âm nhạc này tràn ngập mong chờ, tuy là lần đầu tiên gặp mặt, Phương Chính Anh không muốn làm cho người bạn đó hiểu lầm hắn không muốn cùng với nàng cùng nhau nghe âm nhạc hội, cũng không muốn phá hư bầu không khí tốt đẹp của hai người, hắn đành phải tận lực tìm đề tài cùng nàng trò chuyện.

"Vạn Lý Lương lại đang nhìn ngươi." Cô bạn đó lại nhắc nhở.

Phương Chính Anh lắc đầu, "Hắn không phải đang nhìn ta, chắc là đang nhìn người phía sau, ta vừa rồi đã muốn cùng hắn chào hỏi, hắn có thể là muốn tìm người, cho nên mới quay ra đằng sau nhìn."

Hắn nói như vậy đương nhiên khiến người không thể phản bác, chính là người bạn đó đối Vạn Lý Lương không ngừng phóng tầm mắt nhìn thật sự là khó có thể chống đỡ, kia giống như cảm giác bị kim châm vào da thịt, làm hắn đứng ngồi không yên......

"Ngươi xác định hắn không phải là đang nhìn ngươi sao?"

"Không có khả năng đâu." Phương Chính Anh cười khổ một chút.

Cô bạn ấy tuy có nghi ngờ, nhưng cũng vô pháp nói thêm cái gì.

Lúc này cả hội trường tắt hết đèn, kéo màn trên sân khấu lên.

Âm nhạc được biểu diễn phi thường hay, nhưng là Phương Chính Anh không có cách nào đem lực chú ý đặt trên sân khấu.

Tâm tư của hắn căn bản là không thể để ở buổi hòa nhạc, đơn giản là Vạn Lý Lương không ngừng quay đầu lại nhìn, tuy rằng biết rõ y không có khả năng nhìn xem chính mình, nhưng là hắn nhiều lần bắt gặp ánh mắt của y. Trong bóng đêm ánh mắt của Vạn Lý Lương vừa lạnh lùng lại có chút day dứt làm cho hắn căn bản không thể chuyên tâm thưởng thức âm nhạc.

Cô bạn đi cùng hắn cũng cảm nhận được không khí quỷ dị này, vì thế thừa lúc thời gian nghỉ ngơi, nhanh chóng đi WC.

Thêm Bình Luận