Chương 13 Ngươi còn không dậy nổi giường, nhẫn tâm kêu ta và ngươi tiểu tể tử cùng nhau chịu đói?

Chu Băng Băng ngủ một giấc đến trưa ngày thứ ba đến thế giới thú nhân, tuy rằng không có đồng hồ, nhưng mặt trời làm hết phận sự đã chiếu sáng muôn loài từ lâu, không giống con cáo lười biếng vẫn nằm dang rộng tứ chi trên giường lông thú. Ngực anh hơi hơi phập phồng, miệng cáo nhòn nhọn của anh thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu rên sung sướиɠ, hơn phân nửa là anh đang mơ một giấc mộng đẹp.

Chiều hôm qua con cáo dâʍ đãиɠ dùng đuôi móc hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ rồi lại nhét cự điểu vào rót tinh, bây giờ bụng của Chu Băng Băng vẫn giống như đang mang thai sáu tháng vậy. Lý trí khôi phục Chu Băng Băng lúc này mới đếm số lần Ngọc Thất đè cô rót tϊиɧ ɖϊ©h͙, 6 lần, liên tiếp 5 lần sẽ mang thai, vậy là đã có con rồi sao? Đứa trẻ này sẽ là người hay thú nhân như Ngọc Thất?

Cô với anh cứ như vậy ở bên nhau sao? Nhớ lại từng cảnh tượng của ba ngày này, không có hoa tươi, không có lời hứa, không có lời chúc phúc từ người thân bạn bè, thậm chí lời tỏ tình của Ngọc Thất cũng thuận miệng phát ra, cô vừa tức vừa giận, tròng mắt xoay vài vòng, lại gần Ngọc Thất, nhẹ nhàng kéo đôi tai rũ xuống của anh, nhẹ giọng nói: "Ngọc Thất, tại sao anh nhìn thấy Chu Băng Băng liền đè cô ấy ra giao phối?"

"Cuối cùng cũng đánh xong, anh muốn giao phối, chạy đi chạy lại, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một giống cái, còn là hình người, nhất định là ông trời ban tặng. ”Ngọc Thất mơ hồ lầm bầm, nói đến nửa chừng nước miếng cũng chảy ra.

“Nhưng anh làm quà tặng của anh sợ hãi.” Chu Băng Băng nhịn rồi lại nhịn, nhớ lại nỗi sợ hãi bị đàn ông ngăn chặn trực tiếp một cây vào động khi cô lần đầu đến một môi trường xa lạ, oán giận nói. Con cáo chết này não chỉ có tϊиɧ ɖϊ©h͙, thực sự đang tìm kiếm giống cái để giao phối trong thời kỳ động dục?

"Tôi tiếp cận cô ấy từ dưới chân cô ấy, mà cô ấy bỏ chạy. Tôi không còn lựa chọn nào khác đành biến thành hình người giống như cô ấy." Anh tựa hồ cũng có chút ủy khuất, thanh âm lộc cộc lộc cộc hàm ở trong cổ họng.

Anh ấy tiếp cận từ dưới chân cô lúc nào? Lão chuột, kia chỉ là lão chột nâu! Anh là hậu duệ của một thú cáo và một thú chuột. Anh có thể biến thành một con cáo và anh ta cũng có thể biến thành một con chuột, khó trách.

Ăn không ngồi rồi một lúc, ọc ọc ọc, bụng Chu Băng Băng bắt đầu cất tiếng hát bài "không thành kế", lần này cô không không hề nương tay nữa, một tay nắm lấy lỗ tai cáo mỏng manh mềm mại mà giật mạnh, tay kia sờ sờ lông tơ rậm rạp trước ngực của Ngọc Thất chất vấn "Anh rốt cuộc muốn ngủ tới khi khi nào?"

"Khò khè", Ngọc Thất bị doạ tỉnh, hai móng vuốt của anh che lỗ tai đáng thương lại, một đôi mắt cáo tròn xoe phiếm ánh nước nhìn Chu Băng Băng, thế mà làm cô sinh ra một loại ảo giác anh đáng thương.

“Anh mỗi ngày đều phải ngủ bao lâu mới dậy?” Hồ ly cẩu thả này sao lại lười biếng như vậy, chưa từng thấy anh làm chuyện gì quan trọng, ba ngày nay ngoài lời ngon tiếng ngọt cầu giao phối, chính là đè nặng cô người không muốn giao phối mạnh mẽ rót tinh vào.

"Bảo bối, hôm qua em ngủ trong nước. Đều là anh ra sức, anh cõng em về. Anh cũng rất mệt." Chu Băng Băng lần đầu tiên biết, cáo còn có thể có biểu tình vô tội như vậy, thiếu chút nữa bị anh bán manh, cùng anh tiếp tục đề tài này cô hoàn toàn không chiếm được thượng phong.

Tuy nhiên, cô có điều muốn nói với anh, sau khi lướt qua những lời anh nói trong đầu một lần, cô tức giận cười nói: "Em đi theo anh chết đói cũng không sao. Anh không phải rót tinh để em sinh con à ? Anh cũng để cho nó theo chúng ta chịu đói sao? " Hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu này nhất chiêu, nếu anh thật sự không quan tâm, không có tinh thần trách nhiệm, thì bọn họ sẽ không có tương lai, nhân lúc còn sớm chạy thoát.