Chương 7 Ngọc lang, Băng Băng muốn áo lông

Trước khi Ngọc Thất trở lại hang động, Chu Băng Băng quan sát cách bài trí trong hang, đủ loại đồ dùng chất thành đống hai bên hang, chỉ chừa một lối đi dẫn thẳng vào cửa hang, cô cũng âm thầm cảm thán hầu hết đàn ông cô biết không thích thu dọn đồ đạc, cho dù đây là một cáo đực, nó vẫn có tật xấu vứt đồ lung tung.

gần trưa, ánh sáng sơn động tốt, Ngọc Thất Dùng cái đuôi dài cuốn lấy những đồ vật gần đó cho Chu Băng Băng xem, nói với cô ý tưởng chế tác của anh, anh dụng công cụ này bắt mồi. Không thể không nói, cáo đực này đặt ở thế giới loài người là một quân sự cuồng, anh trân quý là công cụ bằng đá dùng để bắt thú săn thú, trải qua sự mài giũa của anh, vũ khí đơn giản thành hình.

Chu Băng Băng không biết là khi một thú nhân giống đực tán tỉnh giống cái, anh ta sẽ cho giống cái thấy khả năng tìиɧ ɖu͙© dữ dội và kỹ năng săn mồi mạnh mẽ của mình, làm giống cái tin tưởng đi theo anh ta có thể tận hưởng kɧoáı ©ảʍ giao hợp. Khi mang thai nuôi lớn thú nhân con luôn có nguồn cung cấp thức ăn ổn định, đồng thời không phải lo lắng về sự an toàn do dã thú khác xâm lấn.

Ngọc Thất tự hào nói với Chu Băng Băng rằng trong cuộc đời ngắn ngủi hơn 80 năm của mình, anh đã từng đơn độc gặp phải một gia đình Sư thú đói khát, anh đem công cụ bằng đá độc nhất vô nhị độc chiếm bầy sư thú, đánh cả gia đình sư thú xuống đất, cuối cùng anh ăn thịt sư thú suốt một tháng trời, anh ngán không bao giờ muốn ăn nữa.

Loại lời nói này tự nhiên có độ hơi nước* (*lời nói có ý phóng đại, nói quá lên) rất lớn, nhưng hiện tại Chu Băng Băng phải dựa vào Ngọc Thất để sinh tồn ở thế giới thú nhân, cô tự nhiên không dám biểu đạt ra cô không tin, sẽ không dùng lời nói khıêυ khí©h làm Ngọc Thất đi đánh một con sư thú, để cô ăn thịt sư thú.

Nàng nhìn dấu vết loang lổ trên cơ thể do bị Ngọc Thất lăn lộn, thuận đà làm nũng Ngọc Thất, "Ngọc Lang, anh thật lợi hại, anh có khả năng như vậy, Băng Băng có thể gặp gỡ anh thật sự rất hạnh phúc," tuy cô cảm thấy Ngọc Thất có chút thích khoác lác, nhưng khả năng tự bảo vệ và săn thú hẳn là hoàn toàn không thành vấn đề.

Không thể không nói, Ngọc Thất vẫn ăn bộ này của Chu Băng Băng, nửa ôm nửa hôn, khiến đôi mắt cáo cong cong thành hình cầu vồng, "Đi theo anh, cứ tận hưởng cuộc sống tốt, anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn. ” Chu Băng Băng kỳ lạ nhìn thấy tình yêu sâu đậm trên mặt cáo xuyên qua bộ lông màu nâu đỏ, trời ạ, con cáo tinh này thật câu nhân, công đều lợi hại như vậy.

"Ngọc Lang, Băng Băng muốn một bộ quần áo, sao anh không làm cho Băng Băng một bộ?” Cô không an tâm khi khỏa thân, bị giống đực nhìn thấy sẽ là một cám dỗ trần trụi.

"Không thành vấn đề, lát nữa anh sẽ cho em một bộ, em muốn loại da nào?" Ngọc Thất cảm thấy dỗ Chu Băng Băng vui một chút cũng không khó.

Cô mới không muốn da thú máu chảy đầm đìa xé xuống từ trên người dã thú đâu, "Ngọc Lang, Băng Băng muốn áo lông, không cần da thú, giống cái đuôi trải giường rất thoải mái." Chu Băng Băng là thật sự thích đuôi của Ngọc Thất, lông xù xù cảm xúc phi thường thoải mái, màu sắc ngăn nắp diễm lệ, phù hợp với làn da trắng của cô.

Giống cái của anh muốn mặc bộ lông của anh, cô thích anh biết bao! Ngọc Thất vui vẻ nghĩ. "Gia đã dùng hết lông của năm ngoái, đến tháng sau lông của gia mới bắt đầu thay, bảo bối, em chờ một tháng được không?

"Em hôm nay phải mặc, anh cắt bỏ làm cho em ~~" Được đặt chân nâng đằng đầu chính là nói Chu Băng Băng.

Ngọc Thất Do sự giữa giống cái của mình tức giận và mình khỏa thân một tháng, Lấy mũi cáo nhòn nhọn chọc mũi quỳnh của Chu Băng Băng, mắt cáo tròn xoe không biết suy nghĩ cái gì, nhìn đến Chu Băng Băng khẩn trương nhắm mắt lại không dám đối diện.

Sau đó cái mũi khỏe mạnh ướŧ áŧ dời đi, hai móng vuốt đầy lông ôm Chu Băng Băng nhẹ nhàng đẩy ra, chỉ nghe "Phốc" một tiếng, côn ŧᏂịŧ khổng lồ thuận lợi thoát ra khỏi hoa kính thả lỏng của Chu Băng Băng. “Liếʍ anh thoải mái, anh cho em cắt lông.”