Chương 2

Lâm Mạc liếc nhìn điện thoại, thấy Trần Thanh nhắn cho anh cả một đống tin. Trần Thanh luôn như vậy, thích hỏi đông hỏi tây, trước kia Lâm Mạc sẽ cùng hắn tán ngẫu, nhưng hiện tại Lâm Mặc chả thèm để ý đến hắn.

Có lẽ là đoán được mình bị Lâm Mạc bơ, hắn hậm hực gửi một tin ngủ ngon, rồi không làm phiền Lâm Mặc nữa.

Lâm Mạc làm một bài thi toán để bình tĩnh lại rồi đi ngủ. Buổi sáng hôm sau Lâm Mạc chiên hai quả trứng, uống một ly sữa rồi đến trường.

Lâm Mạc sống một mình. Mẹ của Lâm Mạc qua đời vì bệnh tật khi anh còn rất nhỏ. Bố của Lâm Mạc bắt đầu kinh doanh khi Lâm Mạc đang học cấp 2. Bây giờ sự nghiệp của ông ấy đang trên đà phát triển và thường đi du lịch khắp nơi mỗi ngày. Lần cuối cùng Lâm Mặc gặp bố mình là cách đây ba tháng trước.

Ban đầu, Lâm Mặc sẽ đi học cùng với Trần Thanh vào buổi sáng, sau này bọn Trương Kiềm dùng công việc của bố anh cùng việc học của anh để đe doạ anh, anh đã không còn đi học chung với Trần Thanh nữa.

Lúc đến trường, Lâm Mạc liền cảm giác được có hai ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.

Một cái là đến từ Trần Thanh, tràn ngập yêu thương cùng si mê. Một cái khác đến từ thiếu gia tự đại Trương Kiềm, tràn đầy ghen tỵ và oán giận.

Lâm Mạc cảm thấy Trương Kiềm thật khó hiểu, rõ ràng là hắn ghen ghét với anh vì anh được Trần Thanh thích, vậy vì lý do gì mà hắn lại uy hϊếp anh phải làm bạn trai của Trần Thanh.

Lâm Mạc giả vờ như không thấy hai người đó, ngồi xuống chuẩn bị sách vở trước.

"Trần Thanh lại nhìn Lâm Mạc kìa!"

“Lâm Mạc đẹp trai như vậy, có ai mà lại không muốn nhìn đâu."

Lâm Mạc nghe thấy đằng sau có người đang thảo luận về mình, hơi nhíu nhíu lông mày lại.

Lâm Mạc có dáng dấp trông rất đẹp, nếu không thì làm sao anh có thể trở thành công ba của cuốn tiểu thuyết 18+ này được.

Lông mày của anh tựa như núi cao, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo, chính là cái kiểu cao lãnh chi hoa*.

*Giải nghĩa: "CAO LÃNH CHI HOA" nghĩa là dung mạo đẹp như hoa như ngọc nhưng rất băng lãnh, lạnh lùng...

Mà anh bình thường luôn không thích cùng với các bạn cùng lớp đấu đá hay cãi nhau, thành tích lại luôn luôn đứng nhất, giống mấy kiểu học bá thanh lãnh cao lãnh chi hoa thường xuất hiện trong mấy bộ phim truyền hình.

Trước đây Lâm Mạc cũng từng được cả nam cả nữ tỏ tình, nhưng anh lại thấy rằng yêu đương chả có tác dụng gì, lại còn làm chậm trễ việc học tập nên anh đều từ chối hết.

Lâm Mạc không nghĩ ngợi chuyện này nữa, mặc kệ lời bạn học, đắm chìm trong học tập.

Sau khi tan học, có một nam sinh thanh tú cầm bài thi toán đi tới trước bàn học của Lâm Mạc.

"Lâm Mạc, cậu có thể giảng cho tôi mấy bài của đề này không?"Nam sinh lễ phép hỏi.

"Được.”Lâm Mạc nhìn nhìn đề, rồi rút ra một tờ giấy nháp bắt đầu giảng bài cho nam sinh.

Anh giảng rất chăm chú, không có để ý tới ánh mắt của nam sinh, cậu ta vẫn luôn luôn nhìn chằm chằm vào mặt anh,ánh mắt không hề dịch chuyển.

Ánh mắt của thiếu niên tham lam nhìn qua quai hàm của anh, quét qua chiếc cổ trắng nõn, thậm chí còn muốn đi xuống phía dưới…

"Cậu nghe hiểu không?"Lâm Mặc hỏi. Thiếu niên nhanh chóng đảo mắt, giả vờ chăm chú lắng nghe: “Tớ hiểu rồi, cảm ơn.”

"Không có việc gì."Lâm Mặc cảm thấy có chút kỳ lạ, suốt quá trình thiếu niên đều không nói gì, nhưng anh cũng chả nói gì thêm.

Sau khi nam sinh cầm đề đi, Trần Thanh liền lập tức bu lại.

Lâm Mạc không để ý, nhưng hắn có thể thấy rõ thiếu niên này không chỉ tới hỏi bài, mà cậu ta còn đến đây để ngắm nhìn Lâm Mạc

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Thanh nhăn lại, hắn muốn đưa tay ra định nắm lấy tay Lâm Mạc, nhưng lại bị Lâm Mạc né tránh không dấy vết.

Đôi mắt của Trần Thanh tối sầm lại, hắn cắn môi dưới, tiến đến bên tai Lâm Mạc nói.

"Đêm nay cậu tới nhà của tôi."

Đôi mắt Lâm Mạc đột nhiên mở to, nắm chặt tay, cuối cùng miễn cưỡng nói: “Tôi biết rồi .”

Trần Thanh luôn dẫn một vài người bạn trai của mình về nhà trong bốn hoặc năm ngày một tuần, làm gì không cần nói cũng biết.

Lâm Mạc không muốn làm, cho nên anh chưa bao giờ cùng Trần Thanh đi đến bước cuối, nhưng Trần Thanh lần nào cũng sẽ mời Lâm Mạc đi, cho dù Lâm Mạc có ngồi bên cạnh hắn, hắn cũng sẽ chỉ nhìn mặt của Lâm Mạc.