Chương 4

Lâm Kỳ trở về nhà với dáng vẻ thất thần, bàng hoàng, anh vẫn không thể chấp nhận sự thật rằng miệng mình đã bị một người đàn ông làʍ t̠ìиɦ. Sau khi đánh răng hẳn năm lần, anh vẫn cảm thấy mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông trong miệng.

Tối đó, Tống Ngọc gọi điện thoại tới, vui vẻ nói: "Anh Lâm, đạo diễn Trương gọi điện cho em nói rằng em đã được chọn cho vai diễn đó rồi! Đạo diễn Trương còn nói rằng đây là nhờ sự giúp đỡ của anh, cảm ơn anh,anh Lâm!"

"Không có gì đâu." Lâm Kỳ cuối cùng cũng thấy có chút nhẹ nhõm, tên biếи ŧɦái kia coi như cũng nói lời giữ lời.

"À đúng rồi, anh Lâm, anh làm sao có thể thuyết phục được đạo diễn Trương vậy? Nghe nói là ông ta rất khó." Tống Ngọc tò mò không nhịn được mà hỏi

Tôi đã ăn dươиɠ ѵậŧ cho ông chủ của ông ta. Lời này Lâm Kỳ đương nhiên không dám nói ra. Anh trả lời rằng nhờ tài ăn nói của bản thân cùng những câu nói được trích dẫn trong sách, sau một lúc tranh luận cuối cùng cũng thuyết phục được Trương Minh.

Tống Ngọc đối với Lâm Kỳ mà nói là có một sự tin tưởng khó có thể giải thích được, sau khi nghe anh nói như vậy, cậu ta càng ngưỡng mộ anh hơn, hận không thể lập tức lao tới ôm lấy Lâm Kỳ mà lăn lộn, chơi đùa vui vẻ.

Vài ngày sau đó, công tác chuẩn bị cho bộ phim《Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ》gần như đã hoàn tất, Tống Ngọc nhận được thông báo đến đó để bắt đầu quay.

Lâm Kỳ vốn dĩ không muốn đi, nhưng Tống Ngọc nài nỉ anh đi cùng, nói rằng bản thân vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm sợ làm mất lòng người khác. Lâm Kỳ không chịu được sự vướng víu này, nhưng vừa hay cũng muốn xem

phần mở đầu của cốt truyện mới, vì vậy anh đã cùng đi với cậu ta tới trường quay.

《Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ》là một bộ phim cổ trang nên đương nhiên nó sẽ được quay tại cơ sở điện ảnh và truyền hình ở thành phố Lan, sau khi thay đồ, Tống Ngọc bước ra, khoác trên mình một bộ đồ cổ trang màu trắng tựa như trăng, lông mày thanh tú đẹp như tranh vẽ, khí chất bụi bặm, đúng thật là một thanh niên cao lớn và tuấn tú.

"Anh Lâm, trông em như thế nào, có đẹp không?"

"Đẹp." Lâm Kỳ nhàn nhạt khen cậu, nhưng các nghệ sĩ trang điểm và nghệ sĩ hóa trang xung quanh đó lại ca ngợi gần như muốn đưa Tống Ngọc lên trời.

Tống Ngọc bị một nhóm người vây quanh, nhưng đôi mắt như cún con ấy vẫn nhìn về phía Lâm Kỳ như thể chỉ quan tâm đến ý kiến

của anh.

Lâm Kỳ đảo mắt, giả vờ như không hiểu ý của cậu ta.

Tống Ngọc quay suốt hai tiếng đồng hồ thì nam chính của bộ phim là Cảnh Thịnh Niên mới xuất hiện. Toàn thân mặc chiếc áo choàng dài màu tím, dáng người cao gầy, mắt đen như ngọc, lông mày sắc nét, quý phái thanh lịch. Cảnh Thịnh Niên khẽ mỉm cười, chậm rãi bước đi, mỗi bước đi đều tỏa sáng và thật rạng rỡ, nhẹ nhàng mà lay động lòng người.

Tất cả những người phụ nữ có mặt bất kể già trẻ đều đỏ mặt, nhìn anh ta với ánh mắt như không thể nào chạm tới được.

Không hổ là ảnh đế, ngoại hình đẹp, kỹ năng diễn xuất tốt, điều này được thể hiện khi đóng cùng Tống Ngọc. Hào quang tỏa sáng khiến cho ai ai cũng không thể hé răng thốt ra nửa lời. Sau khi kết thúc cảnh quay, cả người Tống Ngọc đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu ta chán nản bước ra khỏi phim trường, vùi đầu vào vai Lâm Kỳ.

"Anh Lâm à, em đúng là một kẻ thất bại." Tống Ngọc chớp chớp mắt than thở, hệt như một chú chó nhỏ tội nghiệp và đáng thương vừa bị rơi xuống nước, đang kể khổ với chủ của mình.

Lâm Kỳ thấy Cảnh Thịnh Niên đang uống nước cách đó không xa, dường như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Kỳ cũng quay đầu lại, ánh mắt hai người giao nhau. Ánh mắt đối phương như hồ nước trong veo tĩnh lặng, giây tiếp theo lại lộ mặt ra, nhìn Lâm Kỳ rồi khẽ gật đầu. Lâm Kỳ cũng lúng túng cười rồi thu hồi tầm mắt, nhìn đi chỗ khác.

Không đúng! Có cái gì đó không đúng ở đây! Trong phần giới thiệu cốt truyện có nói rõ, Cảnh Thịnh Niên khi vừa nhìn thấy Tống Ngọc thì đã có ấn tượng tốt, không chỉ hướng dẫn cậu ta diễn xuất mà còn rất hợp tác đóng phim với cậu ta. Nhưng tư thế hung hăng hôm nay, Lâm Kỳ không thể nhìn ra chút hảo cảm nào.

Lâm Kỳ nghĩ rằng có lẽ anh thực sự không hiểu những người đồng tính nam …

Trời ơi, cái quái gì vậy, mà dù thế nào đi chăng nữa, cũng phải đưa cốt truyện trở lại đúng hướng. Lâm Kỳ ngắt lời Tống Ngọc, người mà vẫn còn đang đau khổ: "Đừng giả vờ khóc, đi với tôi."

"? Anh Lâm?" Tống Ngọc bị Lâm Kỳ kéo đến trước mặt Cảnh Thịnh Niên với vẻ mặt sững sờ, ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

"Cảnh Thịnh Niên, người mới của bên tôi vừa rồi cư xử không được tốt lắm, có thể nhờ anh chỉ dẫn một chút được không?"

Cảnh Thịnh Niên vẫn dịu dàng và hòa nhã, miệng nói đồng ý nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn Lâm Kỳ.