Ghé quán phở mà mình hay ăn Minh Thảo mua cho Việt Trinh rồi về ngay vì sợ Việt Trinh đói
Gõ cửa phòng Việt Trinh
Minh Thảo : này dậy đi
Việt Trinh : này này cái gì mấy người thì no rồi
Minh Thảo : Dậy đi ,dậy tôi bảo
Việt Trinh : bảo cái gì mà bảo tôi đi ngủ
Minh Thảo : Phở thơm quá đi ,mua cho mấy người mà mấy người không ăn thì thôi
Dứt lời Việt Trinh chạy ầm ầm xuống bếp
Việt Trinh : Đâu đâu cậu để đâu?
Minh Thảo : Để tôi lấy cho,phở sẽ làm cậu bỏng đấy
Việt Trinh : Cậu ăn không?
Minh Thảo : ngồi nhìn cậu ăn là được chứ gì?tôi mua cho cậu nên không ăn
Việt Trinh : mà hôm nay cậu chơi bóng rổ hay lắm hèn gì trông như cái cây xào phơi quần áo vậy
Minh Thảo : kệ tôi,cậu lắm chuyện thế
Việt Trinh : Mai cậu chỉ tôi chơi bóng rổ nhé
Minh Thảo : Chưa biết được
Việt Trinh : Trả lời cụ thể xem nào
Minh Thảo : Được rồi ăn xong rồi thì đi ngủ thôi,tôi đi ngủ trước
Đang ngủ ngon lành có tiếng gõ cửa liên tiếp
Minh Thảo vớ điện thoại rồi gào lên : Mới có 2h mà ai gọi đấy
Việt Trinh : Tôi là tôi đây
Minh Thảo : gì gì nữa?đừng có nói là lại đói nhé,để im cho tôi ngủ đi
Việt Trinh : Tôi không ngủ được nếu như mất điện và ngủ 1 mình
Minh Thảo : ừ thì làm sao?
Việt Trinh: mở cửa cho tôi ngủ cùng 1 hôm thôi đi mà tôi lạnh quá
Minh Thảo : xuống ngủ cùng 2 chị dưới tầng ấy
Việt Trinh : Không được tôi không quen ngủ tầng dưới
Minh Thảo : Vậy cậu gọi 2 chị lên phòng mà ngủ
Việt Trinh : Thứ lạnh lùng ác độc
Minh Thảo mở cửa: tôi không làm việc xấu xa ảnh hưởng tới ai là được về phòng đi
Việt Trinh sợ bóng tối vì chính cái đêm mất điện vài năm trước làm cô mất đi người mẹ vì trượt cầu thang mà bà qua đời
Minh Thảo : sao lại khóc?về đi rồi tôi sang
Việt Trinh :tôi sợ ,tôi chờ cậu
Sang phòng Việt Trinh
Minh Thảo mặc cả: không gác không ôm tôi đâu nhé
Việt Trinh: cho tôi nằm sát cậu nhé,tôi sợ
Vì lạ phòng nên Minh Thảo không ngủ được còn Việt Trinh thì ngủ ngon lành vì có người nằm cạnh
Gác tay lên trán Minh Thảo thấy rõ từng nhịp thở của Việt Trinh mùi hương thơm của tóc,Cô không hiểu nổi mình nữa,tại sao lại có cảm giác lạ lạ muốn ôm lấy để ngửi chọn mùi hương này
Xoay về phía Việt Trinh Cố Minh Thảo giật mình khi Việt Trinh ôm chặt lấy cô.Không muốn làm Việt Trinh tỉnh giấc nên Minh Thảo đành nằm im cho Việt Trinh tuỳ ý ôm gác mình
Gần sáng Minh Thảo cảm giác như vật gì đang đè lên mình,mở mắt ra thấy Việt Trinh nằm trên người
Minh Thảo : con lợn này cậu nghĩ tôi là gấu của cậu đấy hả?
Việt Trinh vẫn ngủ ngon lành như không có gì xảy ra cho tới khi chuông báo thức kêu inh ỏi Cô mới mở mắt
Việt Trinh hỏi Minh Thảo: cậu ngủ ngon không?
Minh Thảo khó chịu trả lời : Ngủ ngon,ngon lắm,cậu nghĩ có ngon nếu như cậu nằm đè lên tôi như cái đệm của cậu vậy hả?
Việt Trinh : sao cậu không gọi tôi
Minh Thảo : Cậu nghĩ 1 con heo gọi nó có thưa được cậu không?
Việt Trinh đánh vào ngực Minh Thảo: cậu,ý cậu bảo tôi là heo
Minh Thảo : là cậu nói đấy nhé tôi không nói đâu
Việt Trinh đỏ mặt: sao sao cậu không có ngực
Minh Thảo : xuống khỏi người tôi đi cậu nằm lâu quá rồi đấy
Việt Trinh : ờ xin lỗi nhé
Minh Thảo nằm thẳng đừ ra giường
Việt Trinh : cậu sao thế ?
Minh Thảo ; mỏi người tê tay,mấy người thử cho ai nằm lên người mà xem
Việt Trinh : có vậy mà cũng kêu,rồi cậu nằm thử lên người tôi để tôi xem có mỏi không?
Minh Thảo : thôi nghỉ đi cho khoẻ mệt cậu quá
Việt Trinh : Hôm nay cậu chỉ tôi chơi bóng rổ nhé
Minh Thảo : tôi đau người ê ẩm này cũng không tha luôn hả
Việt Trinh : Vì tôi đi
MInh Thảo : vì cậu á? Không bao giờ
Việt Trinh : Vì đam mê đi
Minh Thảo : ờ coi như thể dục buổi sáng đi,mang đồ thể thao đi nhé
Tới sân bóng rổ
Minh Thảo : Ném thử tôi xem nào
Việt Trinh ném tới 14 quả không vào quả nào
Minh Thảo: cầm bóng đi tôi chỉ
Đứng sau Việt Trinh tay cầm tay Minh Thảo chỉ từng thao tác cầm bóng tung bóng,nếu như ai không thấy quả bóng sẽ nghĩ rằng Minh Thảo đang ôm Việt Trinh từ phía sau
Tường Doanh tới lớp không thấy Minh Thảo chạy xuống nhà đa năng thấy cảnh tượng mà cô không muốn thấy,Minh Thảo và Việt Trinh đang tình tứ chỉ bóng cho nhau
Gọi điện thoại cho Minh Thảo
Tường Doanh : Cậu có rảnh không chỉ tôi chơi bóng rổ
Minh Thảo : Để khi khác nhé tôi đang bận mất rồi
Tường Doanh : ừ tôi biết cậu rất bận rồi
Nói xong Tường Doanh tắt máy đi thẳng lên lớp cô tức vì Minh Thảo không chỉ cách chơi bóng rổ cho mình,nói đúng hơn là cô đang ghen,Cô ghen vì Minh Thảo bên người con gái khác không phải là mình
Thay đồ vào lớp Minh Thảo ghé qua căn tin mua nước cho Việt Trinh tiện mua luôn cho Tường Doanh
Đặt balo xuống chìa chai nước cho Tường Doanh
-
-Minh Thảo : Cậu uống nước không?
-
-Tường Doanh không trả lời đứng dậy đi ra ngoài
Cũng không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng với tính không tò mò nên Minh Thảo mặc kệ
Ngày đầu tiên không thấy Tường Doanh gọi như mọi ngày Minh Thảo không thắc mắc mà còn rất vui vì không bị làm phiền
-Ngày 2
-Cho tới ngày thứ 3
Tan học ra về Tường Doanh đi qua Minh Thảo làm rớt thẻ
Minh Thảo chạy theo : Tường Doanh cậu làm rớt thẻ này
TƯờng Doanh giật lấy thẻ từ tay Minh Thảo không nói gì thêm
Minh Thảo chỉ lắc đầu vì không hiểu Tường Doanh bị sao mà lại có thái độ như vậy nữa
Ngày thứ 5 tan học Minh Thảo mỡi để ý thấy sắc mặt Tường Doanh nhợt nhạt
Minh Thảo sờ trán Tường Doanh : cậu không khoẻ à? Hay có chuyện gì?
Tường Doanh gạt tay Minh Thảo: Cậu bận lắm mà quan tâm tôi làm gì ?đi quan tâm chuyện của cậu đi
Minh Thảo : Cậu giận tôi hả
Tường Doanh : Cậu nghĩ cậu là ai mà tôi có thời gian giận cậu
Minh Thảo : ờ mà cậu về không tôi chở về
Tường Doanh đi qua Minh Thảo vừa đi vừa nói : Không tôi không phiền tới người bận rộn
Nhìn theo Tường Doanh Minh Thảo phát hiện Tường Doanh tới ngày.Chạy theo giữ tay Tường Doanh lại
MInh Thảo : Cậu chờ tôi tôi có chuyện muốn nói
Tường Doanh vùng vằng : Bỏ tôi ra đừng chạm vào người tôi,chắc với ai cậu cũng có thể chạm vậy hả?
Rất bực với thái độ của Tường Doanh nhưng Minh Thảo không dám nói lớn vì đây là chuyện tế nhị
Ôm lấy Tường Doanh Minh Thảo thì thầm : cậu tới ngày không biết hả?
Tường Doanh lúc này mới đỏ mặt vì ngại với Minh Thảo
Minh Thảo : Lên tôi cõng không mọi người thấy hết bây giờ
Cõng Tường Doanh Minh Thảo không nói gì vì tức
Tường Doanh mở lời hỏi Minh Thảo : Mấy ngày hôm nay cậu không thèm nhớ tới tôi,cậu cũng không thèm gọi cho tôi
MInh Thảo : Sao cậu không gọi mà lại trách tôi
Tường Doanh : Cậu không nhớ tôi à?
Minh Thảo : Không tôi rất bận
Tường Doanh : Đồ vô tâm lạnh lùng tôi biết cậu là con người bận rộn rồi
MInh Thảo : Đúng thế
Tường Doanh : đồ nói dối
Riêng mình thấy nhỏ Tường Doanh chứ như trà xanh , vả lại sao lại cs 2 người vợ được chứ , nếu thương thật lòng thì làm sao cs thể cs người thứ 2 làm vợ , thấy kiểu cứ như bắt cá 2 tay :)) , mình dọc cứ kiểu cay cú sao á, :ý kiến riêng của mình mong bn thông cảm truyện tạm ổn