Việt Trinh : cậu không xem tài liệu nữa à?
Minh Thảo : Có nhưng để cậu thức khuya vậy không tốt ,tôi không đành lòng
.
.
.
.
Đặt Việt Trinh xuống giường Minh Thảo bị Việt Trinh kéo xuống,mất đà Minh Thảo nằm đè lên Việt Trinh.Đang tính bò dậy thì ngay lập tức Việt Trinh lật người đè lên Minh Thảo.Trong đầu Minh Thảo giờ càng ngẫm chắc Việt Trinh giỏi chuyện này lắm.Vẫn còn đờ người ra đấy trong Việt Trinh thì thả sức ngấu nghiến môi Minh Thảo,tay Việt Trinh xoa khắp cổ khiến Minh Thảo nhột mà đẩy Việt Trinh ra
Việt Trinh khi không được đáp lại nụ hôn mà còn bị đẩy ra nằm im thin thít không nói 1 lời
Minh Thảo biết Việt Trinh giận lại gần ôm thì bị gạt tay ra
Việt Trinh : không cần cậu, về phòng đi
Minh Thảo :giận người ta hả?
Việt Trinh : người ta nào?tôi chẳng biết người ta là ai hết
Minh Thảo : cậu giận tôi hả?
Việt Trinh : không ,tôi có là gì đối với cậu đâu mà dám giận chứ
Minh Thảo : không giận thì quay lại đây tôi xem nào
Việt Trinh : Tôi không thích
Minh Thảo chuyển chỗ nằm để đối diện với ViệtTrinh nhưng cô nàng lại quay mặt đi,hết cách với cô nàng này Minh Thảo kéo Việt Trinh ôm Việt Trinh quay mặt về phía mình
Minh Thảo : rồi đố cậu quay được nữa đấy
Việt Trinh không thèm nhìn Minh Thảo nhắm mắt lại và nói: về phòng của cậu đi ,tôi ghét cậu
Minh Thảo :mở mắt ra nhìn tôi rồi lặp lại cậu nói đó đi,nếu mở mắt ra nhìn thẳng mắt tôi mà nói được vậy tôi về phòng liền
Việt Trinh mở mắt ngước mặt lên định nói Minh Thảo đặt môi lên môi cô liền
Minh Thảo : nào nói đi
Việt Trinh đánh vào vai Minh Thảo :đồ đáng ghét
Minh Thảo : ghét của nào trời trao của đấy,ghét tôi nhất ở điểm nào?
Việt Trinh :ánh mắt biết cười và bờ môi cuốn hút
Minh Thảo : Rồi từ nay hạn chế nhìn vào 2 thứ đó nhé
Việt Trinh : không đấy
Minh Thảo xoa lưng Việt Trinh : Tôi rất nhột khi người khác chạm vài người,hãy để tôi là người che chở cho cậu ôm cậu nhé.Câu nói của Minh Thảo hoàn toàn giả dối vì cô không muốn Việt Trinh tự do tiếp xúc cơ thể mình,còn về Việt Trinh sau khi nghe câu nói của Minh Thảo lấy làm hạnh phúc lắm gật đầu nghe theo
Minh Thảo :ngủ đi lát tôi dậy đọc nốt tài liệu đấy
Việt Trinh : không ngủ cùng à?
Minh Thảo :thì ngủ cùng đây mà,ngủ đi nào,ngủ ngon
Minh Thảo từ phòng Việt Trinh về nhìn điện thoại cũng đã muộn nhắn tin cho Tường Doanh : Ngủ ngon nhé
Ngay lập tức có tin nhắn hồi âm của Tường Doanh : cậu ngủ muộn vậy?
Minh Thảo : ừ tôi bận đọc chút tài liều,còn cậu sao ngũ trễ vậy này?
Tường Doanh : tôi cũng mới đọc xong tài liệu này 2 đứa mình hợp nhau ghê
Minh Thảo : ừ thôi ngủ đi mai đọc tiếp
Tường Doanh :ừ mai gặp,cậu cũng ngủ đi
Minh Thảo : ngủ ngon nhé
Tường Doanh : Ngủ ngon "Yêu"
Dạo gần đây Minh Thảo và Việt Trinh thân thiết nhau hơn ngày nào Tường Doanh cũng thấy Minh Thảo chở Việt Trinh đi học..
Ngồi cạnh Minh Thảo Tường Doanh lấy hết can đảm để hỏi
Tường Doanh : cậu và Việt Trinh đang có gì à?
Minh Thảo thản nhiên : có gì là sao?
Tường Doanh : cậu có tình cảm với con trai không?
Minh Thảo : cần thiết phải trả lời không?
Tường Doanh : rất cần thiết
Minh Thảo : không,tôi không thích con trai
Tường Doanh : vậy con gái thì sao?
Minh Thảo : cũng không luôn
Tường Doanh : vậy cậu là người như thế nào?
Minh Thảo : chỉ yêu bản thân mình
Tường Doanh : cậu đang yêu Việt Trinh đúng không?
Minh Thảo :chuyện rất dài có dịp tôi sẽ nói cho cậu nghe
Tường Doanh : mai cuối tuần,cậu còn nợ tôi 1 buổi nhé,mai có được không?
Minh Thảo đắn đo rồi cũng quyết định : thôi được rồi
Sáng Chủ Nhật nhắn tin cho Minh Thảo điểm hẹn
Tường Doanh : tôi chờ cậu ở sân trượt băng nhé
Minh Thảo : sao lại ở đó?tôi đâu có biết chơi cái đó đâu
Tường Doanh : Đường đường là Cố Minh Thảo giỏi thể thao là vậy mà không biết chơi cái đó á,tôi không tin
Minh Thảo : đổi địa điểm đi,tôi không chơi cái đó bao giờ
Tường Doanh : tới đi tôi sẽ chỉ cậu chơi,chơi rồi cậu sẽ nghiền đấy
Minh Thảo : thôi được rồi lát tôi đến
.
.
.
.
Tới điểm hẹn Minh Thảo thấy Tường Doanh ngồi chờ mình ở ghế
Minh Thảo : Tới lâu chưa?
Việt Trinh kéo tay Minh Thảo : tới rồi,đi thôi
Minh Thảo : đi đâu?
Tường Doanh :tới sân băng không nhẽ ngồi nhìn,phải trượt chứ
Minh Thảo : cậu chơi đi tôi ngồi xem
Tường Doanh : cậu nhát gan thật đấy không dám chơi
Minh Thảo : ai nói tôi nhát gan chỉ là tôi không thích thôi
Tường Doanh : vậy thử đi tôi sẽ chỉ cậu,vừa trượt chúng ta vừa nói chuyện
Minh Thảo : được rồi vậy thay đồ ở đâu?
Tường Doanh : đi thay giày cùng tôi
Cầm tay Minh Thảo Tường Doanh chỉ cách: bây giờ cậu giữ thăng bằng đã rồi đưa chân trượt theo tôi như vậy này cậu làm giống tôi đi
Mới đầu Minh Thảo run chỉ biết giữ lấy tay Tường Doanh vì sợ ngã sau vài lần cũng quen dần quen dần
Minh Thảo : đấy tôi không cần cậu nữa nhé tôi trượt cho cậu xem
Cuối tuần sân trượt băng khá đông,những người biết trượt họ trượt khá ẩu nên đυ.ng trúng Minh Thảo
Tường Doanh đỡ lấy Minh Thảo: cẩn thận kìa
Sân băng trơn với sức nặng của Minh Thảo làm cả 2 ngã xõng soài,Minh Thảo nằm lên người Tường Doanh
Tường Doanh nằm im cho tới khi Minh Thảo hỏi
Minh Thảo :tôi không thể đứng dậy làm sao bây giờ?
Tường Doanh : cậu nằm lên người tôi làm tôi cũng không dậy nổi đấy,cậu nghiêng người sang bên để tôi dậy nào
Tường Doanh dậy đỡ lấy Minh Thảo
Minh Thảo : tôi không chơi nữa đâu chán lắm
Tường Doanh : tôi cũng thấy hơi đói rồi,mình ăn gì rồi nói chuyện
Tới quán ba chỉ nướng ,Minh Thảo ngồi nướng cho Tường Doanh ăn
Tường Doanh : cậu không ăn à?
Minh Thảo : tôi không ăn
Tường Doanh : chuyện cậu bảo với tôi đó giờ cậu kể đi
Minh Thảo : cậu muốn nghe về vấn đề nào?
Tường Doanh : tất cả,đầu tiên là chuyện cậu và Việt Trinh
Minh Thảo : đúng như cậu nói,tôi và Việt Trinh đang có gì
Tường Doanh : vậy là cậu và Việt Trinh yêu nhau?
Minh Thảo : là Việt Trinh yêu tôi
Tường Doanh : còn cậu ,tôi muốn biết rằng cậu có yêu Việt Trinh hay không?
Minh Thảo: không,tôi quen cậu ta để trả thù cho ba của tôi,chính ba cậu ta đã gián tiếp dẫn tới cái chết của ba tôi
Tường Doanh : Vậy tôi có cơ hội rồi
Minh Thảo : cơ hội gì?
Tường Doanh : không không có gì, tôi thấy nhà họ Kiều rất giàu họ có đối xử tốt với cậu không?
Minh Thảo : kể cả có tốt tôi cũng sẽ khiến họ đau khổ
Tường Doanh : nhà họ có rất nhiều ô tô sao cậu không lái mà đi xe máy hoài vậy?
Minh Thảo : tôi rất sợ ô tô vì ngày ba tôi mất chính mắt tôi thấy ông bị ô tô đâm mà mất đi,giờ mỗi khi tôi ngồi ô tô tôi đều bị ám ảnh
Tường Doanh : đi xe máy cũng ẩn chứa rất nhiều hiểm nguy,cậu nên mạnh mẽ lên,lát tôi và cậu sẽ tới sân tập lái thử nhé
Minh Thảo : tôi rất sợ
Tường Doanh : có tôi ngồi với cậu mà,tôi tin cậu sẽ làm được,muốn chiến thắng người khác mình phải chiến thắng chính bản thân mình chứ,đúng không nào
Minh Thảo đáp lại Tường Doanh bằng 1 nụ cười ấm áp
Riêng mình thấy nhỏ Tường Doanh chứ như trà xanh , vả lại sao lại cs 2 người vợ được chứ , nếu thương thật lòng thì làm sao cs thể cs người thứ 2 làm vợ , thấy kiểu cứ như bắt cá 2 tay :)) , mình dọc cứ kiểu cay cú sao á, :ý kiến riêng của mình mong bn thông cảm truyện tạm ổn