Cả 2 sau khi ăn tới sân tập lái
Tường Doanh : sẵn sàng chưa?cố lên
Minh Thảo gật đầu,sau khi khởi động ô tô đi 1 vòng mọi cảnh tượng trước đây đều xuất hiện trong trí óc Minh Thảo,phanh gấp Minh Thảo ôm đầu hoảng loạn
Ngay lập tức ôm lấy Minh Thảo,Tường Doanh an ủi: không sao,có tôi đây rồi để khi khác mình tập tiếp
Trong lúc hoảng loạn ấy Minh Thảo cũng ôm chặt lấy Tường Doanh
Hôn lên má Minh Thảo,Tường Doanh ngại ngùng: Tôi tôi yêu cậu
Cái hôn của Tường Doanh như trấn an tâm lý Minh Thảo,buông vội Tường Doanh ra
Minh Thảo : tôi và cậu không thể,tôi không xứng với cậu
Tường Doanh: Tại sao?
Minh Thảo : cậu là cô gái tốt còn trong tôi chỉ có hận thù,tôi đang giả yêu Việt Trinh,nếu như yêu tôi cậu sẽ là người thiệt thòi
Tường Doanh : tôi chờ được,bất cứ khi nào cậu cần hãy gọi cho tôi,tình cảm tôi dành cho cậu trình tự như 4 mùa xuân hạ thu đông nó sẽ không bao giờ bị mất đi ,nó sẽ lặp đi lặp lại giống như tình yêu của tôi vậy
Minh Thảo : không thể,đó chỉ là tình cảm nhất thời của cậu thôi,cậu sẽ tìm được người xứng đáng hơn
Trong không gian chặt hẹp ấy Tường Doanh không muốn giải thích gì thêm thay đó là hành động hôn lên môi Minh Thảo
Minh Thảo đẩy Tường Doanh rồi bước ra khỏi xe
Tường Doanh vẫn tươi cười nói với Minh Thảo : cậu còn nợ tôi buổi ăn kem nhé
Minh Thảo : Vậy đi luôn thôi
Tường Doanh : tôi thích mọi thứ đều rõ ràng,hôm nay đâu có hẹn là ăn kem đâu,về thôi khi nào đi tôi sẽ hẹn cậu
Tắt điện thoại để đi chơi cùng Tường Doanh cho tới khi về nhà Minh Thảo mới ngớ người thấy Việt Trinh ngồi lù lù trong phòng mình
Minh Thảo : em là ai đi qua chốn này?phòng em có sao nhảy qua đây làm gì?
Không đáp lại câu hỏi Minh Thảo
Việt Trinh : đi đâu về ?
Minh Thảo cũng không trả lời câu hỏi của Việt Trinh khiến Việt Trinh càng bực hơn mà quát lớn
Việt Trinh ; tôi hỏi cậu đi đâu,sao giờ này mới về?
Minh Thảo : chân ai người đi,cậu bị làm sao à?
Việt Trinh : điện thoại cậu đâu?
Minh Thảo : trong túi
Việt Trinh : điện thoại trong túi mà tôi gọi không được thì đúc luôn vào tủ lạnh đi đúc túi làm gì
Minh Thảo : cậu bị cái quái gì mà gào vào mặt tôi như vậy,tôi đâu là tổng đài viên chăm sóc khách hàng mà phải trực điện thoại của cậu để nghe
Việt Trinh : Được được lắm vậy thì từ giờ cậu làm gì đi đâu mặc xác cậu tôi không thèm quan tâm nữa
Minh Thảo : ừ,mặc xác tôi thì cậu về phòng cậu đi
Việt Trinh không nói thêm lời nào đóng sầm cửa lại
30' sau chị giúp việc gõ cửa phòng Minh Thảo
Chị giúp việc: Thế 2 đứa ăn ở nhà không đấy?
Minh Thảo : em đâu có dặn là ăn ở nhà bao giờ
Chị giúp việc: Thế là 2 đứa đi ăn ngoài hả?vậy chị khỏi nấu cơm
Minh Thảo : em không,2 đứa nào ở đâu ra chứ?
Chị giúp việc: Em và Việt Trinh đó,cả ngày con bé đợi em để đi ăn mà
Minh Thảo : vậy cả ngày hôm nay Việt Trinh chưa ăn gì ạ?
Chị giúp việc : chị thấy cả ngày đi đi lại lại ôm cái điện thoại gọi cho ai đó vẻ mặt lo lắng lắm,em không hỏi hả?
Minh Thảo chợt hiểu ra mọi chuyện gật đầu: chị không cần nấu đâu,mà 2 chị nấu ăn đi lát em với Việt Trinh đi ăn ngoài
Đứng trước cửa phòng Việt Trinh gõ cửa
Minh Thảo : này ra đây
Việt Trinh : sao tôi phải nghe lời của cậu
Minh Thảo : ra tôi nhờ cái này
Việt Trinh : việc ai người ấy làm tôi đâu liên quan tới cậu
Minh Thảo : đói không?
Việt Trinh : Không
Minh Thảo : tức vậy chắc mất sức lắm ha?chắc đói lắm đây mà
Việt Trinh : mặc kệ không liên quan tới cậu
Minh Thảo : mặc gì thì mặc chứ tôi không mặc kệ cậu được đâu
Việt Trinh : mặc xác nhà cậu
Minh Thảo : xác tôi thì mặc kệ cũng được nhưng hồn tôi bị cậu hút mất rồi phải làm sao?
Việt Trinh : nay trời không có sao mà cậu có bị hút cái gì thì hút thì cũng chẳng liên quan tới tôi
Minh Thảo : Liên quan chứ cậu hút tôi làm tôi sắp bị nghiện rồi đây này
Việt Trinh : nghiện thì tới trại mà cai đứng ăn vạ trước cửa phòng tôi làm gì?
Minh Thảo : chính cậu làm tôi nghiện nên cậu phải là người trực tiếp cai nghiện cho tôi chứ
Việt Trinh : ở đó càm ràm nữa tôi cũng không mở cửa cho đâu
Minh Thảo : Không mở cho tôi thật đấy?
Việt Trinh : không mở
Minh Thảo : vậy mở cửa trái tim cho tôi cũng được
Việt Trinh : về phòng đi đừng có làm phiền tôi
Minh Thảo : Kiều Việt Trinh cậu ngang bướng vừa thôi,đồ ngốc
Việt Trinh mở cửa : ừ đấy ngốc kệ tôi đấy,là tại ai?
Minh Thảo đẩy cửa đi vào
Việt Trinh quay mặt đi : ai cho cậu vào đây?
Minh Thảo: ơ tôi không biết chân đi chứ tôi đâu muốn đi đâu
Việt Trinh đẩy Minh Thảo : vậy thì đi đi về phòng ngay
Ôm lấy Việt Trinh,Minh Thảo cười : giận tôi hả?
Việt Trinh : đây không thèm
Minh Thảo : có người còn cả ngày hôm nay không ăn cơ,giận tôi chứ ai đi giận đồ ăn bao giờ
Việt Trinh : đồ mặt lạnh đáng ghét,thấy cái mặt là ghét lắm rồi
Minh Thảo chỉ vào tim: may quá không ghét nó là được rồi
Việt Trinh : yêu nhau yêu cả đường đi,ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng nhá
Nói rồi Việt Trinh bỏ lên giường kéo chăn kín mít
Minh Thảo ngồi gần ra sức năn nỉ ỉ ôi: đi đi ăn cùng tôi,tôi đói quá rồi này,ăn xong rồi về giận tiếp cũng được
Nằm trong chăn Việt Trinh bịt miệng để khỏi phát ra tiếng cười
Minh Thảo kéo chăn chui vào xoa bụng Việt Trinh :đi đi mà
Việt Trinh : không đi,tránh ra
Minh Thảo : Không đi thì thôi
Việt Trinh : về phòng đi
Minh Thảo : bụng cậu mỏng như lá lúa dính tay tôi mất rồi tôi không về phòng được
Việt Trinh : đồ mặt dày
Minh Thảo :mặt dày đầy quyến rũ nhé
Việt Trinh : ghét thế không biết nữa
Minh Thảo : không biết à?không biết không có tội
Việt Trinh : đi mà đi luôn đi về làm gì chứ
Minh Thảo : được gặp chính cậu là điều đầu tiên khiến tôi trở về nhà đấy
Việt Trinh : miệng lưỡi cậu cũng không vừa đâu,chắc hẳn cũng ngọt ngào với không ít người
Minh Thảo : thì chắc là vừa với môi cậu thôi chứ
Việt Trinh quay lại đánh vào tay Minh Thảo : đáng ghét
Minh Thảo : Đi đi ,đi ăn đi mà Trinh
Việt Trinh nghe Minh Thảo gọi tên mình như gạt đi khoảng cách thì vui lắm: cậu gọi lại tôi nghe nào
Minh Thảo : Trinh à,đi ăn nhé?
Việt Trinh ôm Minh Thảo chặt cứng :thôi đi ngủ luôn vậy nhé không cần ăn
Minh Thảo : không được,như vậy đói lắm tôi còn chưa tắm nữa
Việt Trinh : không muốn đi ăn đâu
Minh Thảo : sao này ?
Việt Trinh : đi ăn về rồi đâu có được cậu ôm ngủ như vậy
Minh Thảo : có,đi ăn rồi về ngủ
Việt Trinh ngồi dậy kéo vội Minh Thảo; đi đi luôn
Bật cười trước hành động ấy Minh Thảo thấy thương Việt Trinh đến lạ
Cả 2 đi ăn rồi về
Tắm xong Minh Thảo đã thấy Việt Trinh yên trí nằm ở giường mình
Minh Thảo : ơ ơ
Việt Trinh : tính nuốt lời à mà ơ
Minh Thảo :tôi đâu nói ngủ phòng tôi
Việt Trinh : phòng nào thì cũng có cả tôi và cậu nên kệ cậu
Bế sốc Việt Trinh về phòng đặt xuống giường
Riêng mình thấy nhỏ Tường Doanh chứ như trà xanh , vả lại sao lại cs 2 người vợ được chứ , nếu thương thật lòng thì làm sao cs thể cs người thứ 2 làm vợ , thấy kiểu cứ như bắt cá 2 tay :)) , mình dọc cứ kiểu cay cú sao á, :ý kiến riêng của mình mong bn thông cảm truyện tạm ổn