Minh Thảo : tôi về phòng lát tôi sang
Việt Trinh : không,đừng mà hòng lừa tôi
Minh Thảo : tôi mà thèm lừa cậu á
Việt Trinh : mặc quần áo dài chi vậy,qua tủ lấy đồ thay đi
Minh Thảo : rét nên tôi không thích mặc vậy
Thực chất Minh Thảo mặc quần áo dài để khỏi đắp chăn cùng Việt Trinh
Việt Trinh ôm mặt Minh Thảo : đồ đầu đất từ giờ đi đâu đừng tắt máy ,tôi lo có biết không?
Minh Thảo : Ừ ngủ đi tôi mệt quá
Việt Trinh:ngủ ngon
Cả ngày đi chơi mệt nên Minh Thảo ngủ thϊếp đi mặc kệ Việt Trinh còn ngắm nghía mình
Việt Trinh biết được ý đồ khi mặc quần áo ngủ của Minh Thảo,nửa đêm cô hạ nhiệt độ rồi quay đi buộc cho Minh Thảo phải lại gần cô mà kéo chăn
Vậy là thành công khi sáng ra Minh Thảo ôm chặt lấy Việt Trinh không như mọi lần
Cựa người Việt Trinh mở mắt khi thấy Minh Thảo đang ôm chặt lấy mình.Cảm giác của cô hạnh phúc hơn bao giờ hết,cô mong rằng mỗi sáng ra thức giấc cô thấy có Minh Thảo ở bên
Ngắm Minh Thảo hồi lâu cô đưa tay chạm má Minh Thảo rồi lại sờ môi,cô không muốn đánh thức Minh Thảo chút nào cho tới khi Minh Thảo mở mắt giật mình
Minh Thảo : sáng ra cậu nhìn tôi ghê vậy như muốn ăn tươi nuốt sống tôi hay sao đó?
Việt Trinh đưa tay lên miệng ra hiệu Minh Thảo im lặng
Minh Thảo nhìn đồng hồ vẫn còn sớm nên cũng nhắm mắt im lặng nghe theo không nói thêm gì nữa
Hồi lâu Việt Trinh thấy Minh Thảo không nói gì hỏi: này cậu ngủ nữa à?
Minh Thảo : ờ
Việt Trinh : im thật hả?lạnh không?
Minh Thảo : lạnh,trật tự đi nào
Việt Trinh dụi đầu vào người Mimh Thảo tay ôm cổ thì thầm : Vợ yêu chồng lắm đồ ngốc lạnh lùng ạ
Minh Thảo thừa nghe từng lời Việt Trinh nói nhưng chỉ ừ ừ giả ngủ cho qua
Việt Trinh đánh vào người Minh Thảo : gì gì cũng ừ,người gì không biết nữa
Minh Thảo : người yêu chứ người gì
Việt Trinh : yêu như thế nào hành động vợ xem nào
Minh Thảo hôn lên trán Việt Trinh rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp
Việt Trinh : đồ nhạt nhẽo
Minh Thảo : tôi không ăn mặn mà nên nhạt vậy,nhạt tốt cho sức khoẻ
Việt Trinh nằm đè lên người Minh Thảo : mở mắt ra nhìn vợ đây này nhìn đi xem nào
Minh Thảo : nhìn suốt rồi lại còn
Việt Trinh : nhanh,mở mắt ra
Minh Thảo : đấy hiền thục ở đâu ra không biết
Việt Trinh tự ái khi nghe Minh Thảo chê mình: ừ đâu có hiền thục như người ta đâu
Minh Thảo : trả thế còn gì,sáng ra đã vặn vẹo quát tháo người yêu như gì rồi á
Việt Trinh : ừ ừ đi tìm người hiền thục ấy tôi không có làm được như người ta,tôi là tôi thôi tôi chẳng bao giờ là mẫu người của cậu
Minh Thảo nghe giọng Việt Trinh giận dỗi nên không chọc nữa: Này ơ thế lại hờn à
Việt Trinh xuống khỏi người Minh Thảo : trong mắt cậu chưa bao giờ tôi được hoàn hảo nên chẳng có gì cả
Minh Thảo cười chạm trán vào trán Việt Trinh : ơ thế không nằm lên người tôi nữa à?
Việt Trinh : không thèm ,để mà giành cho cô nào hiền thục của cậu
Minh Thảo : cô hiền thục là cô nào nhỉ ?tôi đếm mãi hết cả ngón tay ngón chân mà chưa hết đây này
Việt Trinh càng nổi ghen hơn : ừ cái đồ lăng nhăng loăng quăng như con bọ gậy
Minh Thảo ôm Việt Trinh xoa lưng: thôi thì cứ tìm người ngay cạnh đã
Việt Trinh : đi ra kia đừng có động vào người ta
Minh Thảo hôn lên môi Việt Trinh : rồi về phòng đây không động vào nữa
Việt Trinh ôm vội Minh Thảo : ai cho đi,hôn vậy mà đòi đi à
Minh Thảo :thôi đang bị đuổi đây này,ở lỳ người ta ghét
Việt Trinh khoá môi Minh Thảo lại bằng 1 nụ hôn ngọt ngào : hãy chỉ yêu vợ thôi nhé đừng yêu thêm ai nữa nhé
Minh Thảo xoa lưng Việt Trinh : tôi về phòng đánh răng đã,dậy lâu rồi mà chưa đánh răng tôi khó chịu quá
Việt Trinh : Lúc nào cũng chạy như ma đuổi đấy
Minh Thảo nháy mắt với Việt Trinh : con ma đáng yêu ai nỡ chạy
Việt Trinh nói theo : lát sang phòng vợ bảo cái này
Về phòng Minh Thảo lao liền vào nhà tắm đánh răng lau miệng,ngồi tần ngần với cây đàn nhưng Cô không biết đánh bài gì,trong đầu Cô đang nghĩ về Tường Doanh chỉ nhớ được bài Mình Xa mình yêu,vừa đàn vừa hát 1 đoạn
• Yêu xa khó lắm người ơi
-Những lúc nhớ nhung biển khơi cũng như khô cạn
-Đau lòng mỗi phút cô đơn giận nhau
-Rồi thấy khó khăn hơn cả khi bắt đầu
-Conđường xa lắm người ơi
-Một khi đã nắm tay nhau xin đừng buông lơi.
-Người ta cứ nói yêu xa xa vời
-Nhưng anh vẫn chỉ yêu em.
Việt Trinh mở cửa đi vào
Minh Thảo bỏ đàn xuống : không gõ cửa à?
Việt Trinh : không gõ,gõ rồi làm sao mà biết chồng đang nhớ nhung con nào mà biển cũng khô cạn
Minh Thảo : vớ vẩn,từ sau vào nhớ gõ cửa đấy
Việt Trinh : vợ không gõ thì sao?
Minh Thảo : không gõ cửa thì bị gõ vào đầu như thế này này(gõ nhẹ vào đầu Việt Trinh)
Việt Trinh nằm đè lên người Minh Thảo tra khảo : khai mau đang tương tư cô nào mà hát bài đấy hả?
Minh Thảo : cô nào ngoài cô này cơ chứ
Việt Trinh cù léc: nói dối không chớp mắt này,yêu xa này có nói không?
Minh Thảo nhanh trí : thì nhỡ bố mẹ có biết sẽ không cho ở gần thế không phải mình xa mình yêu hả ?thế xa không yêu nhé?
Việt Trinh : chồng dám như thế thử xem vợ sẽ liều mạng
Minh Thảo : liều mạng gì?
Việt Trinh : gϊếŧ chồng
Minh Thảo : thế đấy,tưởng bỏ nhà theo chứ
Việt Trinh : mà không có chuyện đó đâu
Minh Thảo : thôi xuống nhà đi,ăn gì không tôi đi mua cho?
Việt Trinh : đi đi cùng cơ
Minh Thảo : không được
Việt Trinh : tại sao không được,đi theo gái đúng không?
Minh Thảo : đi qua trả đồ bên cửa hàng xe,ở đó đông con trai lắm,tôi không thích
Việt Trinh cười bẽn lẽn: ừ thế đi nhanh rồi về mua bánh pizza nha
Lời nói dối ngọt ngào của Minh Thảo cuối cùng cũng làm Việt Trinh vui vẻ tin tưởng
.
.
Lượn lòng vòng Minh Thảo chẳng biết đi đâu làm gì để mau hết ngày và tránh ở nhà tiếp xúc nhiều với Việt Trinh.
Minh Thảo nhớ ra Tường Doanh liền gọi
Tường Doanh : ừ Doanh nghe này
Giọng nói của Tường Doanh làm Minh Thảo thấy ấm áp đến lạ
Minh Thảo : Cậu đang làm gì đó?có bận gì không?
Tường Doanh : Doanh đang đi bộ ra siêu thị mua ít đồ này,có chuyện gì hả?
Minh Thảo : à không,tưởng cậu rảnh nhưng bận thì thôi
Tường Doanh : Rảnh rảnh mà,hay Minh Thảo tới đi siêu thị cùng Doanh cho vui nè
Minh Thảo : ừ mà đi siêu thị nào đấy đi tới đâu rồi?
Tường Doanh : Phố Gia Cẩm rồi đây
Minh Thảo : vậy đứng đó chờ chút nhé
Đi tới Phố Gia Cẩm từ xa Minh Thảo đã thấy 2 người đang gây sự với Tường Doanh,lao nhanh về phía trước dừng xe miệng quát lớn: dừng lại đi
Sau câu nói đó Tường Doanh cũng hưởng chọn 2 cái tát
Minh Thảo :là chị
Chị Đại : lại là nhóc hả?
Minh Thảo : có hiểu lầm gì ở đây sao chị?sao chị lại làm vậy?
Chị Đại : không nhầm được,thằng em chị rất yêu con bé này nhưng con bé này cao ngạo chảnh chót không thèm đáp lại tình cảm của nó,phụ tình cảm của người khác làm người khác đau khổ
Tường Doanh: tại sao tôi lại phải chấp nhận yêu người tôi không yêu,chị nói cho có lý chứ
Riêng mình thấy nhỏ Tường Doanh chứ như trà xanh , vả lại sao lại cs 2 người vợ được chứ , nếu thương thật lòng thì làm sao cs thể cs người thứ 2 làm vợ , thấy kiểu cứ như bắt cá 2 tay :)) , mình dọc cứ kiểu cay cú sao á, :ý kiến riêng của mình mong bn thông cảm truyện tạm ổn