Chị Đại : im mồm,nếu không phải em chị yêu mày vì mày xinh đẹp thì chị đã rạch mặt mày ra rồi
Minh Thảo : bây giờ sao mà ép được hả chị,tình cảm chứ có là gì mà bảo cố được
Chị Đại : Vậy con bé này là thế nào với em,đừng có nói lại ở chung nhà với em nhé?
Minh Thảo lắc đầu
Chị Đại : vậy tốt để dạy cho con nhỏ này bài học,vì nó mà em chị đòi sống chết đấy
Minh Thảo : là người em yêu
Chị Đại : nhóc con em thật là,sao chị đυ.ng ai cũng liên quan tới em vậy hay kiếp trước chị nợ em hà?
Minh Thảo cười nhạt: tại chị e mình có duyên
Chị Đại vỗ vai Tường Doanh : phải yêu đứa em của chị nhiều vào đấy biết không bé
Tường Doanh mỉm cười: Vâng
Sau khi chị Đại đi khuất Minh Thảo 2 tay đặt lên má Tường Doanh: đỏ hết mặt rồi đây này,ai bảo đẹp để người ta thích rồi không đáp lại
Tường Doanh : thì có người yêu rồi chứ bộ
Minh Thảo : ừ
Tường Doanh : Cậu không muốn biết là ai à?
Minh Thảo : không muốn
Tường Doanh: mà nãy cậu nói có phải thật không?
Minh Thảo :chuyện gì?
Tường Doanh : thì cậu nói tôi là người yêu cậu đấy
Minh Thảo : không thật đâu
Tường Doanh : Tôi muốn cậu biết người tôi yêu là ai
Minh Thảo : ai thì kệ tôi chẳng quan tâm đâu
Tường Doanh : Cậu chính là cậu đấy
Minh Thảo : Điên,lên xe tới siêu thị thôi
Cả 2 tới siêu thị Minh Thảo chỉ thấy Tường Doanh mua đồ ăn vặt bánh kẹo nên tò mò hỏi
Minh Thảo : con gái các cậu thích ăn những thứ như bim bim bánh kẹo này hả?
Tường Doanh : cậu không thích sao?
Minh Thảo : không tui thấy đồ này hợp để dỗ con nít
Tường Doanh : Con gái bọn tôi cũng như con nít muốn được yêu thương và chiều chuộng
Minh Thảo : tôi cũng muốn ăn,mỗi thứ cậu lấy lấy thêm cho tôi 1 nha
Cả 2 ra quầy thanh toán
Nhân viên cửa hàng : 2 vợ chồng trẻ đẹp đôi quá,em có anh chồng tâm lý nha mua đồ ăn vặt cho con hả?
Nhanh miệng hơn Minh Thảo Tường Doanh đáp : vâng mua cho cả em đấy ạ
Nhân viên : nhất cô gái rồi chồng trẻ đẹp lại tâm lý thì còn gì bằng
Trên đường Tường Doanh khúc khích cười mình cho tới khi về nhà
Tường Doanh : cảm ơn cậu hôm nay đi cùng tôi,tôi rất vui,đồ của cậu này
Minh Thảo : cậu thích ăn nhất thứ nào lấy cho tôi thứ ấy
Tường Doanh : Tôi hay ăn hạt hạnh nhân với hoa quả sấy khô cậu lấy cả 2 nhé
Về nhà mua bánh pizza nhưng không thấy Việt Trinh đâu,Minh Thảo lên phòng gõ cửa
Việt Trinh : đi luôn đi
Minh Thảo :sao lại đi luôn,tui đi mua pizza rồi đó
Việt Trinh : đợi ăn pizza của cậu tôi đói lả rồi
Minh Thảo : thế mở cửa đi tui bảo cái này
Việt Trinh tức tối mở cửa đánh túi bụi vào người Minh Thảo : chồng với con này,đi không biết về
Minh Thảo 2 tay đặt lên vai Việt Trinh đẩy xuống nhà
Việt Trinh : không không ăn nữa vợ no lắm
Minh Thảo : không thật hả tèn tèn ten(Hạnh Nhân và Hoa Quả sấy được Minh Thảo mang ra)
Ôm cổ ngồi lên đùi Minh Thảo Việt Trinh như đứa con nít hỏi : Sao chồng biết vợ thích ăn cái này
Minh Thảo: thần giao cách cảm nha
Việt Trinh hôn nhanh lên môi Minh Thảo đúng lúc mẹ Minh Thảo đi vào nhìn thấy
Bà Kiều Việt Anh : 2 đứa,chuyện gì đây?
Minh Thảo : thì bà thấy rồi đấy
Bà Lâm Việt Anh : 2 đứa lên phòng ta ngay
Cả 2 lẽo đẽo lên phòng bà Lâm Việt Anh
Bà Lâm Việt Anh : nói đi,2 đứa như vậy bao lâu rồi?
Minh Thảo nhếch mép : chết thật tôi lại làm bà phiền lòng rồi à?
Bà Lâm Việt Anh : Cố Minh Thảo chưa tới lượt con trả lời, lát con ở lại ta nói chuyện với con
Minh Thảo : Được thôi tôi chờ bà
Bà Lâm Việt Anh : Việt Trinh con giải thích cho ta nghe chuyện là sao?
Việt Trinh : Đúng như dì thấy,con và Minh Thảo đang yêu nhau
Bà Lâm Việt Anh : không thể thế được ,không thể nào được 2 con nên đi kiểm tra tâm lý
Việt Trinh : Con nghĩ không cần đâu,dì luôn muốn con gọi dì là mẹ ,con và Minh Thảo yêu nhau con sẽ gọi dì là mẹ không phải sẽ hay hơn sao?
Bà Lâm Việt Anh : Con nghĩ ba con biết thì sẽ chuyện gì sẽ xảy ra không ?
Việt Trinh : Dù chuyện gì xảy ra con cũng sẽ chịu trách nhiệm
Bà Lâm Việt Anh : không thể nào chấp nhận nổi
Việt Trinh : Mẹ không cần bận tâm,có cơ hội con sẽ nói chuyện với ba của con,con biết mẹ sẽ khó nói nên hãy để con nói
Bà Lâm Việt Anh : con về phòng mẹ muốn nói chuyện với Minh Thảo
Việt Trinh lưỡng lự nhìn Minh Thảo còn Minh Thảo thì gật đầu ra hiệu về phòng trước đi
Bà Lâm Việt Anh nhìn Minh Thảo: con có cần phải làm như vậy không?
Minh Thảo : đây là câu bà muốn hỏi sao?
Bà Lâm Việt Anh : ngọn lửa trong người của con sẽ thiêu cháy con trước khi con thiếu cháy người khác con có biết không?
Minh Thảo : bà lo cho tôi à,dù gì cũng cháy thì sao ta không thiêu cùng 1 thể
Bà Lâm Việt Anh : ta cấm con không được tiến xa hơn với con bé không thì đừng trách ta
Minh Thảo : nếu tôi không nghe theo thì bà định làm gì tôi?
Bà Lâm Việt Anh : thì dọn đồ và ra khỏi nhà
Minh Thảo : vừa lúc tôi cũng chán ghét nhìn thấy người nhà này rồi,cảm ơn bà đã cho tôi lý do để ta khỏi nhà
Bà Lâm Việt Anh : đi ngay,ta xem con có quay về và van xin ta không
Về phòng lấy chìa khoá mang theo vài bộ quần áo và đồ dùng cần thiết Minh Thảo sang gõ cửa phòng Việt Trinh
Việt Trinh : đi đâu vậy?là sao
Minh Thảo : tôi ra ngoài ở,bà ấy đuổi tôi nên phải đi thôi
Việt Trinh : đừng,đừng đi mà
Minh Thảo : Tôi sẽ không sao đâu yên tâm đi đừng lo,tôi sẽ báo địa chỉ nhà ở cho cậu sau
Việt Trinh : Tôi muốn đi cùng
Minh Thảo : không được,ba cậu sẽ không để tôi yên đâu nên 2 đứa mình phải tính cách dần đi đã,thôi tôi đi đây
Việt Trinh Minh Thảo từ sau: đừng bỏ tôi nhé,hứa đi
Minh Thảo quay lại ôm Việt Trinh : ngốc này ai có thể bỏ được 1 người xinh đẹp đáng yêu vậy chứ,yên tâm nhé
Về đúng căn nhà thuộc quyền sở hữu của mình Cố Minh Thảo cảm thấy thoải mái hơn tất cả,lăn ra giường thϊếp đi thì điện thoại đổ chuông
-Việt Trinh : cậu ở đâu đấy? Tôi muốn gặp cậu phải làm sao?
Minh Thảo : mới gặp mà,đừng lo tôi có chỗ ở mà
Việt Trinh : sao cậu vẫn lạnh lùng thế nhỉ?không biết tôi đang lo sao?không biết xót ruột là gì à?
Minh Thảo :thôi nghỉ ngơi đi
Việt Trinh : không có người lạnh lùng kia không ngủ được
Minh Thảo : thế giờ phải làm sao?
Việt Trinh : hay về xin lỗi mẹ đi,chắc mẹ sẽ bỏ qua thôi
Minh Thảo cáu : thì ra là cậu sợ,tôi đã nói rồi mà tôi và cậu không thể
Việt Trinh : cậu nói cái gì đấy,đừng có mà nói thế
Minh Thảo : thôi dẹp đi để mai nói chuyện nay tôi mệt
Việt Trinh : thôi cậu ngủ đi,nếu như tôi nói gì sai thì xin lỗi,mai gặp nhé,cậu ngủ ngon
Sáng sớm tới lớp Việt Trinh thấy Minh Thảo đang ngồi nói chuyện vui vẻ cùng Tường Doanh cơn ghen lên tới đỉnh điểm.Việt Trinh ném cặp xuống bàn đi thẳng về phía Tường Doanh và Minh Thảo
Việt Trinh chỉ tay vào mặt Tường Doanh : cậu ra đây tôi bảo
Riêng mình thấy nhỏ Tường Doanh chứ như trà xanh , vả lại sao lại cs 2 người vợ được chứ , nếu thương thật lòng thì làm sao cs thể cs người thứ 2 làm vợ , thấy kiểu cứ như bắt cá 2 tay :)) , mình dọc cứ kiểu cay cú sao á, :ý kiến riêng của mình mong bn thông cảm truyện tạm ổn