Tường Doanh chưa hiểu ra chuyện gì: có gì nói luôn đi Việt Trinh
Việt Trinh thẳng tay tát Tường Doanh trước sự ngỡ ngàng của Minh Thảo
Minh Thảo : chuyện gì đấy?cậu sáng ra uống nhầm thuốc à?
Việt Trinh : cậu im đi
Tường Doanh : cái tát này tôi muốn biết lý do là gì?
Việt Trinh : muốn biết lý thì trả lời câu hỏi của tôi đã
Tường Doanh : cậu nói đi
Việt Trinh : Cậu thích Minh Thảo đúng không ?
Tường Doanh : không phải tôi thích mà tôi yêu cậu ấy
Việt Trinh : tôi cấm cậu tới gần cậu ấy
Tường Doanh : Tại sao tôi phải nghe cậu?
Việt Trinh : Vì cậu ấy là người yêu tôi,tốt nhất muốn yên thì tránh xa cậu ấy ra
Tường Doanh đứng dậy tát lại Việt Trinh : tôi nói cho cậu biết,không ai có quyền can dự vào chuyện tình cảm của tôi cậu hiểu chưa?
Minh Thảo : 2 cậu vị điên à,tôi còn sống ở đây các cậu đem tôi ra làm trò đùa à,điên hết rồi
Minh Thảo bỏ ra ngoài Việt Trinh gọi với theo: bây giờ cậu đang ở đâu cho tôi biết
Giật tay Việt Trinh Tường Doanh hỏi: Minh Thảo không còn ở nhà cậu hả?
Việt Trinh : không,cậu hỏi làm gì?
Cả buổi Minh Thảo không đi học mà bỏ về nhà ngủ.Buổi tối gọi điện cho Tường Doanh
Minh Thảo : Cậu còn dữ tài liệu tuần trước trong máy tính không?
Tường Doanh : còn này,sao thế?
Minh Thảo : máy tính tôi bỏ ở nhà Việt Trinh tôi cũng không muốn qua đó lấy cậu có thể cho tôi mượn được không?
Tường Doanh : vậy cậu đang ở đâu?cho tôi địa chỉ tôi mang tới cho này
Minh Thảo : thôi cậu ở nhà đi tôi qua nhà cậu lấy cũng được,trời tối rồi
Cả Tường Doanh và Minh Thảo đều sợ đối phương biết nhà của mình
Tường Doanh ôm máy tính đứng chờ Minh Thảo,10p sau Minh Thảo xuất hiện với nguyên bộ đồ đen
Tường Doanh : cậu làm tôi hết hồn tưởng cướp đấy
Minh Thảo : ngoài cái máy tính cậu ôm thì cậu có gì giá trị mà để cướp
Tường Doanh : có đấy
Minh Thảo : gì cơ?
Tường Doanh : Tôi đây
Minh Thảo : cậu á cho tôi tôi còn báo công an ấy chứ cướp đâu
Tường Doanh : cậu không cướp nhưng cũng là kẻ cướp rồi,đáng ra cậu phải chịu phạt đấy
Minh Thảo : tôi cướp cái gì?
Tường Doanh : cậu đánh cắp trái tim tôi chứ còn sao nữa
Minh Thảo : luyên thuyên ,thôi vào đi
Tường Doanh : đi hóng gió cùng tôi không?
Minh Thảo : cũng được,nhưng chỉ 1 lát thôi
Ngồi sau xe Tường Doanh dựa đầu vào lưng Minh Thảo: thích nhỉ ước 1 ngày nào đó có người hằng ngày chở tôi đi hóng gió
Minh Thảo : rồi sẽ có thôi
Tường Doanh : Biết là sẽ có nhưng tôi muốn đó là cậu thì sao
Minh Thảo : không được
Tường Doanh : tại sao không được
Minh Thảo : 1 cô gái tốt không nên yêu người như tôi
Tường Doanh : tôi muốn ăn kem hay đi ăn kem đi
Minh Thảo : ừ ra ghế kia chờ tôi,tôi đi mua kem
Cầm 2 cây kem dâu đưa cho Tường Doanh 1 cây,thấy Tường Doanh lưỡng lự
Minh Thảo : sao thế? Cậu nói ăn kem mà ,lại đổi ý à?
Tường Doanh cầm vội cây kem: à à không,thích chứ thích lắm
Minh Thảo : vậy ăn đi
Cả 2 ngồi nói chuyện bỗng thấy Tường Doanh lả dần đi
Minh Thảo đỡ vội : này cậu,cậu làm sao thế ?
Tường Doanh : Tôi bị dị ứng với dâu
Minh Thảo : nãy là kem dâu đó
Tường Doanh : tôi biết nhưng tôi vẫn ăn vì đó là cậu mua,bất cứ là gì đi nữa chỉ cần là của cậu tôi đều thích
Minh Thảo ôm Tường Doanh : cậu ngốc thật đấy sao không ăn được lại ăn ,cậu như vậy thì phải làm sao
Tường Doanh : tôi ăn chanh sẽ đỡ,nhưng quay về chắc tôi ngủ mất
Minh Thảo : về về nhà tôi,tôi gần đây,cậu có đi được không?
Tường Doanh : được mà nhưng 2 mắt tôi sắp sập rồi
Minh Thảo tôi cõng cậu,cố gắng đừng ngủ nhé
Tường Doanh :ừ ừ
Sợ Tường Doanh ngủ Minh Thảo nói liên mồm: đừng ngủ nhé,tôi sợ đấy, cậu muốn nghe hát không tôi hát cho nghe
Tường Doanh : tôi muốn ngủ
Minh Thảo cầm tay Tường Doanh ôm lấy mình: ôm chặt tôi đi sắp về tới nhà rồi
Bế Tường Doanh lên phòng Minh Thảo thấy người Tường Doanh mềm như bún gọi không nghe và có triệu chứng sốt.Lấy chanh nhưng không thể đúc lúc ngủ,Minh Thảo vắt nước bón cho Tường Doanh rồi ngồi trực tại chỗ lo Tường Doanh xảy ra chuyện gì
Nửa đêm tỉnh dậy Tường Doanh thấy Minh Thảo chống cằm ngủ gật cô vừa thương vừa vui,cô thương vì Minh Thảo mất giấc ngủ,mừng vì Minh Thảo lo lắng cho cô.Đưa tay lên mặt Minh Thảo
Tường Doanh : nằm xuống ngủ đi tôi không sao đâu
Minh Thảo : không sao thật chứ?ngủ đi tôi xuống đất
Tường Doanh : Tôi không sao nhưng lát nữa có sao không thì tôi không biết,cậu có thể nằm cạnh để ý tôi không,mỗi lần ăn dâu tôi bị sốt vài lần
Minh Thảo : ừ vậy tôi nằm cạnh cậu
1 tay ôm Tường Doanh 1 tay sờ trán,Minh Thảo nằm ngủ ngon lành còn Tường Doanh thì vui mừng mà mất ngủ luôn
Lôi điện ra chụp 1 bức Tường Doanh cười hạnh phúc: giá mà cả đời này được gắn bó với cậu thì tốt
Sáng ra mới ngủ nên Minh Thảo đánh liền 1 giấc tới khi bụng đói mới tỉnh,mở điện thoại ra đã 10h trưa nhìn quanh không thấy Tường Doanh đâu Minh Thảo lo lắng chạy ra nhà vệ sinh chạy xuống lầu tìm nhưng không thấy,sốt ruột gọi điện thoại
.
.
-Minh Thảo : cậu đang ở đâu đấy?tỉnh dậy tôi không thấy cậu
-Thấy Minh Thảo gọi cho mình Việt Trinh rất vui nhưng sau khi nghe Minh Thảo nói thì ra người Minh Thảo gọi không phải là mình,Việt Trinh uất ức gào lên: Được lắm (nói xong tắt vụt điện thoại đi)
.
.
.
-Minh Thảo nhìn lại hoá ra gọi nhầm cho Việt Trinh,tự đập tay vào đầu mình Minh Thảo lẩm bẩm: chết tiệt thật nhầm ai không nhầm
Lần này căng mắt tìm đúng số Tường Doanh
- Minh Thảo : cậu về rồi à?về sao không nói với tôi 1 tiếng làm tôi lo đấy
.
-Tường Doanh: tôi có viết giấy ở bàn mà,tại đêm qua cậu mất ngủ vì tôi ,tôi thấy cậu ngủ ngon nên không muốn đánh thức cậu
.
- Minh Thảo : ừ vậy nghỉ ngơi đi nhé,xin lỗi cậu vì chuyện hôm qua
.
.
.
-Tường Doanh : không sao đâu,cảm ơn vì đã cho tôi ngủ nhờ,tôi rất thích phòng của cậu,có mùi hương rất dễ chịu
.
-Minh Thảo : ừ vậy nhé tôi bận chút việc
Đi tới nhà Việt Trinh,Minh Thảo đứng bấm chuông đợi chị giúp việc ra mở cổng
-Minh Thảo : người lớn có nhà không chị ?
.
-Chị giúp việc: vào nhà đi em,có Việt Trinh ở nhà thôi ông bà chủ không có nhà
.
-Minh Thảo : cảm ơn chị,em tới gặp Việt Trinh
.
.
.
.
.
Đứng trước cửa phòng Việt Trinh Minh Thảo gõ cửa
Việt Trinh : em không ăn gì đâu đừng có gọi
.
.
-Minh Thảo biết mình lên tiếng giờ này thì còn lâu Việt Trinh mới mở cửa
.
.
.
.
-Xuống lầu nhờ chị giúp việc lên gọi Việt Trinh ra có người gửi quà ,Minh Thảo lẽo đẽo đi sau chị giúp việc
-Chị giúp việc : Trinh ơi ra nhận quà này có ai mang quà lớn cho em ấy
Việt Trinh mở cửa mặt cau có còn Minh Thảo nhe răng ra cười
Việt Trinh : chị chị dám lừa tôi,chị có muốn nghỉ việc luôn không?
.
.
Minh Thảo 1 tay chặn cửa không cho Việt Trinh đóng 1 tay đẩy chị giúp việc: chị đi đi,chị mà bị đuổi thì tới ở với em Ok Ok
Riêng mình thấy nhỏ Tường Doanh chứ như trà xanh , vả lại sao lại cs 2 người vợ được chứ , nếu thương thật lòng thì làm sao cs thể cs người thứ 2 làm vợ , thấy kiểu cứ như bắt cá 2 tay :)) , mình dọc cứ kiểu cay cú sao á, :ý kiến riêng của mình mong bn thông cảm truyện tạm ổn