Sáng dậy sớm nấu cháo cho Tường Doanh rồi bê lên phòng
Minh Thảo : cậu khá hơn chưa? dậy ăn đi
Tường Doanh : tôi lạnh lạnh quá
Minh Thảo sờ trán Tường Doanh : sao vẫn nóng thế nhỉ,ăn cháo rồi tôi lấy thuốc cho
Tường Doanh : Tôi không muốn ăn,miệng tôi đắng quá
Minh Thảo : ăn kẹo không tôi lấy cho
Giữ lấy tay Minh Thảo Tường Doanh nhìn không chớp mắt
Minh Thảo : cậu ổn chứ? Đừng doạ tôi,tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé,có sao phải nói chứ đừng im như thế
Tường Doanh ôm lấy Minh Thảo : tôi lạnh quá cậu có thể ôm tôi không?
Minh Thảo : ừ được rồi,không sao đâu
Vừa an ủi vừa xoa lưng Tường Doanh,Minh Thảo nghĩ tại sao cô nàng này làm mình có cảm giác ấm áp khi tiếp xúc,thay vì 1 Việt Trinh ngang bướng thích nũng nịu Tường Doanh khác hẳn cô hiểu chuyện nhẹ nhàng ấm áp
Tường Doanh đẩy Minh Thảo ra nhìn lần 2
Minh Thảo : hết lạnh rồi hả?vậy thì ăn cháo đi không nguội
Tường Doanh mắt đỏ hoe không trả lời
Minh Thảo : cậu không ổn ở đâu nói tôi nghe
Tường Doanh chỉ lên ngực : Ở đây
Không đắn đo suy nghĩ Minh Thảo đặt tay lên ngực Tường Doanh: cậu bị sao bị đau hả?
Va chạm vô tình ấy khiến Minh Thảo đỏ mặt ngại ngùng rụt tay nhưng Tường Doanh giữ lại
Tường Doanh : tôi đau ở đây đấy,chỉ cậu mới có thể chữa khỏi cho tôi
Minh Thảo : tại sao tôi không hiểu ý cậu
Tường Doanh : Là tôi thích cậu tôi yêu cậu đấy,tại sao đau à?tại cậu chính là cậu đấy,tại sao cậu không chấp nhận tình cảm của tôi
Minh Thảo : thôi bỏ đi đừng nói tới chuyện này nữa
Tường Doanh hôn vội lên môi Minh Thảo rồi cười : Tôi muốn ăn cháo cậu cậu đưa cho tôi
Minh Thảo lắc đầu nhìn Tường Doanh : có muốn ăn uống gì nữa không tôi đi ra ngoài tôi mua luôn cho
Tường Doanh : cho tôi đi cùng nữa
Minh Thảo : đang ốm nên ở nhà đi,mà ở nhà coi nhà đấy
Tường Doanh : mua cho tôi 1 cốc trà đào nhé
Minh Thảo : ừ ăn cháo rồi uống thuốc đi nhé tôi đi lát rồi về
.
.
.
.
.
Sau hơn 1 giờ đồng hồ đi mua đồ về Minh Thảo mang trà đào lên cho Tường Doanh : nè trà của cậu
Tường Doanh : cậu đã mua cho tôi trà đào rồi thì tiện cho tôi hỏi đường vào tim cậu luôn đi
Minh Thảo : xây tường rồi không vào được nhé,mà khoẻ chưa?
Tường Doanh : ổn hơn rồi
Minh Thảo : ừ lát xuống ăn cơm rồi tối về nhà đi nhé
Tường Doanh : nhà nào,đi đâu chứ?
Minh Thảo tròn mắt : hôm qua cậu nói thế nào,cậu nói là ở nhờ 1 hôm thôi cơ mà
Tường Doanh : hôm qua tôi ngủ tôi còn nhớ cậu nói đấy nhé,cậu nói tôi muốn ở bao lâu cũng được còn gì
Minh Thảo : cậu dám lừa tôi hả?
Tường Doanh : không phải,tại là cậu nên mọi thứ tôi có thể cảm nhận được,cậu còn nói là nếu cậu là con trai thì
Minh Thảo ngại ngùng : ừ ừ được rồi ở cũng được thế thế nhé stop stop im lặng đừng nói gì thêm
Tường Doanh : vậy tôi ngủ với cậu đúng không?
Minh Thảo : mơ đi lát đi mua đồ cùng tôi,ở riêng phòng,mà ở cùng tôi là có điều kiện đấy không ở không đâu
Tường Doanh : Điều kiện gì?
Minh Thảo : không tự ý động vào đồ cá nhân của tôi,không tự ý vào phòng,lau nhà rửa bát
Tường Doanh : Tôi kèm luôn giặt đồ cho đấy
Minh Thảo : thôi khỏi,quần áo của tôi tôi giặt Ok,à quên tivi thì thứ 2,4,6 CN của tôi còn đâu cậu muốn thì là của cậu
Tường Doanh : Đồng ý,bắt đầu luôn chứ?
Minh Thảo : tôi không muốn người ta nói tôi ngược đãi đâu nhé nên khoẻ đi vài hôm nữa chưa muộn đâu
Tường Doanh : cậu tốt bụng thế cơ
Minh Thảo : tôi đi nấu ăn chiều tôi và cậu đi mua đồ
.
Tường Doanh :Duyệt
3h chiều Minh Thảo không thấy Tường Doanh xuống đành lên phòng gọi
Minh Thảo :con heo lười tối nay cậu ngủ đất nhé?
Tường Doanh : là sao hả tên keo kiệt ghê gớm kia
Minh Thảo :đợi giờ bước ra đường đợi giờ xuống giường nữa mới đi mua đồ à?
Tường Doanh : người gì lại còn chua ngoa
Minh Thảo : thế có đi mua đồ tối mà ngủ không hay là về nhà đấy
Tường Doanh bật dậy khoác tay Minh Thảo : đi thôi nào
Nhìn Tường Doanh 1 lượt Minh Thảo lắc đầu : mặc đồ này á con heo?
Tường Doanh : bận gì đâu
Minh Thảo : Đồ ngủ đấy nhé
Tường Doanh : đi thôi sắp tối rồi
Minh Thảo : lấy áo khoác đi ngoài trời lạnh đấy
Đưa Tường Doanh đi mua đồ
Nhân viên : em có thể giúp gì cho anh chị ạ?
Minh Thảo : Đồ cho phòng ngủ chị cho tôi tham khảo mẫu
Nhân viên : phòng cưới đúng không ạ?
Tường Doanh nhanh miệng : dạ đúng rồi ạ chị cho em tham khảo 1 vài mẫu thiết kế rộng chút ạ
Nhân viên : Vâng mời anh chị theo em bên này có giường lớn cho cả gia đình đấy ạ
Minh Thảo nhìn Tường Doanh khó hiểu : này phòng liệu có vừa không mà chọn cái gì cũng to
Tường Doanh lại gần Minh Thảo : vừa,mọi thứ tôi nhìn đều rất chuẩn đấy,ngay cả cậu tôi nhìn cũng rất vừa mắt đấy
Minh Thảo : tôi không có nhiều tiền mua nhiều thứ đâu đấy
Tường Doanh : tôi có tôi sẽ cho cậu mượn
Minh Thảo : Cậu có tiền sao không đi mà thuê nhà sao lại ở nhà tôi
Tường Doanh : chỉ khi ở cùng cậu tôi mới có cảm giác an toàn
Minh Thảo : nhà của tôi tôi sẽ trả tiền mua không mượn đến cậu
Tường Doanh : tại sao?
Minh Thảo : tôi không muốn mình phải mắc nợ bất cứ ai cả
Chọn đồ xong ra thanh toán và kí hoá đơn vận chuyển
Nhân viên : chúc 2 anh chị hạnh phúc sớm sinh quý tử,rất hân hạnh khi được phục vụ
Minh Thảo không hiểu nhân viên nói chuyện với ai quay đi nhìn ngược nhìn xuôi vì khi đó chỉ có 2 người
Tường Doanh: cảm ơn
Trong lúc chờ nhân viên vận chuyển Minh Thảo lại lăn vào bếp nấu ăn
Đứng cạnh Minh Thảo,Tường Doanh : Tôi có thể giúp gì cho cậu không?
Minh Thảo gật đầu
Tường Doanh hớn hở : cậu muốn tôi giúp gì đây?
Minh Thảo : cậu muốn giúp tôi thì xa khỏi cái bếp này và tôi đi ra kia ngồi,tôi không muốn nấu mà vướng víu chân tay
Tường Doanh mặt ngắn tũn đi ra ngồi nhìn Minh Thảo làm và bắt đầu tưởng tượng,cô đang mơ màng về tương lai,mơ màng cô và Minh Thảo thành đôi và cô được cung phụng như 1 bà hoàng
Nấu xong Minh Thảo mang mì trộn ra trước mặt Tường Doanh ngang nhiên thưởng thức
Tường Doanh : của tôi đâu?
Minh Thảo : ăn tự lấy tôi không phục vụ người khoẻ
Ăn xong trước Minh Thảo lên phòng sắp xếp đồ đạc trang trí lại phòng cho Tường Doanh
11h đêm cuối cùng cũng xong
Minh Thảo nhìn Tường Doanh : ngủ đi và đừng có ồn ào làm phiền tôi đấy nhé
Tường Doanh ôm Minh Thảo khoé mắt đỏ hoe: cảm ơn vì mọi thứ
Minh Thảo gỡ tay Tường Doanh vừa đi vừa nói : tắt điện ngủ đi tốn điện quá.Biết đây là lời quan tâm nhưng cách thể hiện ngại ngùng của Minh Thảo cũng khiến Tường Doanh đủ hạnh phúc mà nghĩ ngợi "đồ lạnh lùng tôi xem cậu như vậy được bao lâu"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
3 ngày khi ở cùng Minh Thảo Tường Doanh càng muốn gắn bó với Minh Thảo vì đơn giản Minh Thảo bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp
Riêng mình thấy nhỏ Tường Doanh chứ như trà xanh , vả lại sao lại cs 2 người vợ được chứ , nếu thương thật lòng thì làm sao cs thể cs người thứ 2 làm vợ , thấy kiểu cứ như bắt cá 2 tay :)) , mình dọc cứ kiểu cay cú sao á, :ý kiến riêng của mình mong bn thông cảm truyện tạm ổn