Tường Doanh : Đúng là chồng bạn con thầy nhưng Minh Thảo chưa phải của cậu,cậu có quyền gì mà đánh người
Việt Trinh định tặng thêm Tường Doanh 1 bạt tai cho cân nhưng Minh Thảo giữ tay lại
.
.
Minh Thảo : Đúng,đúng là tôi yêu Tường Doanh,yêu 1 người là không có lỗi,tôi yêu cả 2 người là lỗi của tôi không liên quan tới ai cả
Việt Trinh : tại sao?tại sao cậu làm như vậy với tôi?
Minh Thảo : Cậu về đi,đừng nói gì khi bản thân không bình tĩnh
Việt Trinh : Được,ngày mai cậu chỉ mình cậu thôi tới nhà gặp tôi
Tường Doanh: tôi tiễn cậu
Minh Thảo : Để tôi
Tường Doanh : Tôi không sao cứ để tôi
Tiễn Việt Trinh ra cổng
Tường Doanh : Tôi muốn nói chuyện với cậu với tư cách là bạn thân
Việt Trinh : Tôi không có người bạn hồ ly như mấy người,tôi khinh
Tường Doanh: ừ sao cũng được nhưng tôi vẫn cần phải nói dù cậu có nghe hay không.Minh Thảo yêu cậu chỉ mượn cậu để trả thù gia đình cậu thôi,bởi sao cậu biết không?bởi chính bố cậu đã cướp mẹ cậu ấy khỏi tay bố ấy.
Việt Trinh : câm mồm đi,cậu câm mồm lại dù sao tôi sẽ không nhường Minh Thảo cho cậu đâu
Tường Doanh : Được thôi vậy tuỳ cậu,tôi cũng không nhường Minh Thảo cho bất kỳ ai hết,mất bạn có thể được nhưng nhất định không mất người yêu
Việt Trinh cười ra về không đáp lời Tường Doanh
Hôm sau đúng hẹn Minh Thảo có mặt tại nhà Việt Trinh còn Việt Trinh đã ngồi chờ sẵn tại phòng khách
Chị giúp việc: lâu rồi không thấy em,em uống gì không?
Minh Thảo : em không,cảm ơn chị
Việt Trinh : không có việc gì thì chị đi mua sắm đi để em và Minh Thảo nói chuyện
Minh Thảo : nếu cậu chưa bình tĩnh thì khi khác nói chuyện
Việt Trinh : Hơn bao giờ hết hiện tại tôi rất bình tĩnh còn cậu có muốn nói gì không?
Minh Thảo : mọi chuyện tất cả đều như cậu thấy đó
Việt Trinh : 1 là chọn tôi 2 là cậu ta cậu chọn đi
Minh Thảo : Tôi yêu Tường Doanh và tôi cũng yêu cậu nếu như Tường Doanh muốn tôi lựa chọn như cậu nói tôi cũng không thể làm được
Việt Trinh : Vậy là cậu không chịu rời xa Tường Doanh?
Minh Thảo : ngay từ đầu tôi đã nói chúng ta không thể sao cậu còn cố chấp
Việt Trinh : bởi vì tôi yêu cậu,như cậu nói yêu 1 người không sai nhưng...
Minh Thảo :cậu không cần nói nữa tôi sẽ không bám lấy cậu đâu( đứng dậy)
Việt Trinh giữ tay : tại sao cậu lại yếu đuối vậy chứ,tại sao cậu lại không níu giữ tình yêu này,những gì tôi yêu dù có đυ.ng hàng với tôi tôi cũng sẽ không bỏ đâu.Cậu muốn bỏ tôi thì mơ đi
Minh Thảo : Dù là yêu cậu nhưng tôi sẽ không bỏ Tường Doanh
Việt Trinh khoá môi Minh Thảo bằng 1 nụ hôn dài: tôi yêu cậu dù cậu có yêu ai đi nữa chỉ cần cậu yêu tôi
Cả 2 đang âu yếm có tiếng quát lớn: loạn loạn hết rồi
Giật mình quay lại thì ra là bố Việt Trinh
Minh Thảo mặt tái mét : Dượng Dượng
Việt Trinh nắm tay Minh Thảo : yên tâm đi
Ông Kiều : 2 đứa chuyện này là sao?nói nói ta nghe ngay
Việt Trinh : là như bố thấy,con yêu Minh Thảo và con muốn ở cùng cậu ấy khi ra trường
Ông Kiều : câm mồm,Minh Thảo con nói cho Dượng nghe
Minh Thảo : Chuyện đúng là như vậy thưa Dượng
Sau trả lời của Minh Thảo ông Kiều tăng huyết áp vỗ ngực liên tiếp: Không không được
Bà Lâm Việt Anh đẩy Minh Thảo ra khỏi cửa: ta tưởng con tới đây để xin lỗi ai ngờ,cút cút ngay đừng để ta thấy mặt con
Minh Thảo : cho tới tận bây giờ tôi còn hận bà và tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà
Tiễn Minh Thảo ra cổng Việt Trinh ôm Minh Thảo an ủi : mọi chuyện sẽ ổn thôi,nhất định chúng ta làm được đừng nghĩ gì nhé.
Minh Thảo : Tôi về,có chuyện gì gọi và nói tôi biết nhé đừng giấu tôi
Việt Trinh : về cẩn thận,về thì gọi cho tôi
Trên đường từ nhà Việt Trinh về Minh Thảo có quá nhiều chuyện để suy nghĩ.Cô thật sự mệt mỏi đau đầu về tất cả mọi thứ.
Về nhà đi thẳng lên phòng nằm lăn ra giường mặc kệ Tường Doanh có đi theo
Tường Doanh : Có chuyện gì à?
Minh Thảo : không có gì đâu
Tường Doanh : tôi thấy cậu rất mệt mỏi,cậu ta nói gì sao?
Minh Thảo : Tôi đã nói tôi không sao rồi sao cậu hỏi nhiều thế
Sau câu nói ấy Minh Thảo nhận ra mình đang nặng lời với Tường Doanh,Tường Doanh quay đi không nói gì
Ngồi dậy vò đầu bứt tóc Minh Thảo tự trách bản thân mình tại sao lại đối xử quá đáng với những người mình yêu thương như vậy,chuyện mình trả thù Việt Trinh coi như cũng xong nhưng Việt Trinh thức chất không có lỗi,lỗi do cậu ấy là con của tên cướp vợ người khác.Tường Doanh thì càng không có lỗi,chỉ vì yêu mình mà cậu ấy bất chấp cho mình yêu Việt Trinh.Thật tồi tệ khi cô nhận ra mình đang làm sai với lời dặn của bố cô sống phải lương thiện
Minh Thảo xuống lầu tìm Tường Doanh thấy Tường Doanh đang loay hoay trong bếp làm gì đó.Từ ngày ở cùng Tường Doanh Minh Thảo luôn là người vào bếp bởi Tường Doanh đâu biết nấu ăn
Đứng từ xa nhìn Tường Doanh Minh Thảo mỉm cười rồi nghĩ " để xem cái đồ ngốc này định làm gì"
Âm thanh cũng từ bếp phát ra: a ui.....rồi tiếng con dao rớt xuống nền nhà
Chạy về phía Tường Doanh cầm tay cho vào nước để vết thương bớt đau,cho tay Tường Doanh vào miệng rồi đưa lên phòng dán băng cá nhân lại
Tường Doanh không nói lời nào bởi còn giận Minh Thảo chuyện Minh Thảo lớn tiếng với mình.
Đứng dậy đi ra Minh Thảo gọi giật lại: này cứ thế đi à
Tường Doanh : Để cậu yên còn gì
Ôm Tường Doanh từ phía sau: Đồ ngốc định nấu cái gì à mà cắt với gọt,biết làm đâu mà làm
Tường Doanh : tôi muốn làm sườn cho cậu,không biết nấu thì học có gì đâu,mình cậu mới biết nấu ăn chắc
Xoay người Tường Doanh lại đối diện với mình
Minh Thảo : Rồi đứt tay đây này có đau không?
Vì tủi thân Tường Doanh bật khóc : Chẳng đau bằng lờ người ta nói
Minh Thảo lau nước mắt cho Tường Doanh : người ta xin lỗi,người ta lớn tiếng là người ta sai rồi,thôi không giận người ta nhé
Tường Doanh : không cần
Minh Thảo : thế phải làm gì mới hết giận ?
Tường Doanh : không biết
Minh Thảo đặt 2 tay lên má Tường Doanh : Tôi yêu dù có sao đi nữa cũng đừng giận tôi nhé
Tường Doanh càng khóc lớn hơn : vậy là cậu muốn rời bỏ tôi?
Búng trán Tường Doanh: đồ ngốc này rời cái đầu cậu ấy
Tường Doanh : Sắp ra trường rồi tôi có người chú ở tập đoàn Thẩm Thị tôi xin làm ở đó cho cả 2 nhé
Minh Thảo : Tôi chưa biết nữa,ra trường cũng có thể tôi mở 1 văn phòng nhỏ cho riêng mình bằng số tiền nhỏ của bố tôi
Tường Doanh : Tuỳ cậu,nếu như là lựa chọn của cậu tôi đều ủng hộ
Minh Thảo : À Tường Doanh này
Tường Doanh : có gì sao?sao lại nghiêm túc vậy?
Minh Thảo : chuyện cậu quen tôi gia đình cậu biết chưa?
Tường Doanh : Tôi chưa nói nhưng bố mẹ tôi là người sống thoáng tôi lại là con gái duy nhất nên không quá lo lắng đâu
Minh Thảo : cũng nên chuẩn bị tâm lý bởi không bố mẹ nào muốn con cái sống sai giới tính của mình cả
Tường Doanh : vài tháng nữa ra trường tôi sẽ thưa chuyện với bố mẹ
Minh Thảo : à khoe với cậu cái này
Tường Doanh : gì mà làm cậu phấn khích vậy?
Minh Thảo : nhờ có cậu làm động lực tôi đã có thể đi ô tô mà không sợ gì rồi,sau khi ra trường đi làm mua được xe tôi nhất định sẽ đưa cậu đi du lịch
Riêng mình thấy nhỏ Tường Doanh chứ như trà xanh , vả lại sao lại cs 2 người vợ được chứ , nếu thương thật lòng thì làm sao cs thể cs người thứ 2 làm vợ , thấy kiểu cứ như bắt cá 2 tay :)) , mình dọc cứ kiểu cay cú sao á, :ý kiến riêng của mình mong bn thông cảm truyện tạm ổn