Cố Minh Thảo : Tôi hỏi 1 lần nữa có bỏ ra không?
Kiều Việt Trinh : không đấy làm gì tôi thì làm đi?
Cố Minh Thảo xoay người đẩy Kiều Việt Trinh vào tường: Thứ nhà giàu như mấy người đều hống hách và dơ bẩn như nhau thôi,đừng có động vào làm bẩn người tôi hiểu không?
Kiều Việt Trinh hơi sợ vì thái độ của Cố Minh Thảo: Đúng là lộ đuôi mẹ nào con đấy
Cố Minh Thảo áp sát lại mặt Kiều Việt Trinh: bà ta không phải mẹ tôi,tôi không có mẹ,bà đó là mẹ Cô
Kiều Việt Trinh lắp bắp Cô nghe thấy rõ từng nhịp thở mạnh mẽ của Cố Minh Thảo như đang rất tức giận vậy
Kiều Việt Trinh: bà ta cũng không phải mẹ tôi cậu hiểu chưa( đẩy Cố Minh Thảo ra )
Cố Minh Thảo: Kể từ giờ muốn nói gì thì nói nhưng đừng bao giờ động vào người tôi cậu hiểu chưa,đừng nghĩ tôi không dám làm gì cậu,tôi không phải người nhà này tôi cũng không phải là người giúp việc.Tôi được mời tới đây và là khách vậy nên hãy cư xử cho đúng mình là người có học
Kiều Việt Trinh về phòng với thái độ vô cùng bực tức khi lần đầu có người dám chống đối Cô
Cố Minh Thảo về phòng cười hả hê vì dạy cho nhỏ nhà giàu hách dịch 1 bài học.Đang ngồi chơi game thì có tiếng gõ cửa
Cô Minh Thảo : ai đấy?
Bà Lâm Việt Anh : là mẹ đây mẹ có thể vào không?
Cố Minh Thảo mở cửa đi ra rồi đóng luôn cửa vào: có chuyện gì vậy bà Lâm?
Bà Lâm : con không cho mẹ vào phòng sao?
Cố Minh Thảo hỏi bà Lâm: đây là phòng tôi đúng chứ?
Bà Lâm : đúng vậy
Cố Minh Thảo : Là phòng tôi nên ngoài tôi ra không ai ai được vào hết
Bà Lâm : con muốn đi mua quần áo cùng mẹ không?
Cố Minh Thảo : tôi không thích
Bà Lâm đưa tiền cho Cố Minh Thảo: Tiền này cho con chi tiêu
Cố Minh Thảo cầm tiền hỏi: bà có chuyện gì nữa không?
Bà Lâm : không
Cố Minh Thảo : vậy không có chuyện gì tôi vào phòng
Cầm số tiền trong tay,Cố Minh Thảo không cần xem bao nhiêu tiền đi thẳng xuống bếp
Cố Minh Thảo gọi : Lý giai,Lý Giai ra em nhờ chút
Lật đật chạy ra xem Cố Minh Thảo gọi gì
Lý Giai : Chị đây có gì cần vậy?
Cố Mình Thảo ấn tiền vào tay Lý Giai : Cho chị
Lý Giai :Chị không dám nhận đâu,chị không lấy đâu,ông bà chủ đã trả lương chị rất cao rồi
Cố Minh Thảo : Tiền này em cho 2 chị không ai biết cả,chị cầm đi,à phiền chị lát mang cho em cốc Trà Dung nhé
Lý Giai : ừ ừ chị mang lên liền
Cố Minh Thảo vừa đi vừa nói ;Lên phòng em nhớ gõ cửa
Lát sau có tiếng gõ cửa
Cố Minh Thảo : ai vậy?
Lý Giai: là chị
Cố Minh Thảo : mời chị vào
Mở cửa vào phòng Cố Minh Thảo ban đầu Lý giai đã tưởng tượng phòng Cố Minh Thảo sẽ lộn xộn như phòng Kiều Việt Trinh nhưng không ngờ ngược lại vô cùng ngăn nắp sạch sẽ
Lý Giai : trà của em đây
Cố Minh Thảo : vâng cảm ơn(không nhìn Lý Giai)
Lý Giai :cái áo ở ghế kia chị giặt giúp em nhé?
Cố Minh Thảo : để đó đồ của em đừng động vào
Lý Giai : à chị quên,xin lỗi em.Mà số tiền em cho chị nhiều quá bằng cả tháng lương của chị
Cố Minh Thảo : không có gì,chị có thể làm việc của mình rồi,nhớ đóng cửa lại
Từ ngày ở tại nhà họ Kiều,Cố Minh Thảo chưa bao giờ xuống ăn cơm chung cùng họ .Trước đây khi gia đình nhà họ Cố còn giàu có Bố cô đã làm riêng cho Cô 1 sổ tiết kiệm tuy không nhiều nhưng cũng có thể đủ cho cô mua 1 căn hộ nhỏ và học hết Đại Học .Cố Minh Thảo không tiêu tiền nhà họ Kiều không ăn cơm nhà họ Kiều đơn giản vì Cô hận cô khinh bỉ tất cả những người giàu có luôn coi trọng tiền bạc không quan tâm tới nhân phẩm đạo đức.
Ông Kiều đang coi tivi cùng vợ con mình thấy Cố Minh Thảo đi đâu về liền gọi: Cố Minh Thảo lại đây ta có chuyện nói với con
Cố Minh Thảo mặc dù không thích nhưng vẫn lại gần ngồi hiên ngang ở ghế nghe ông Kiều giảng đạo đức
Cố Minh Thảo : Ông Kiều có điều gì dạy bảo?
Ông Kiều : Ta xem hồ sở học bạ của con tất cả các năm rồi,có năng lực rất có năng lực
Cố Minh Thảo trong đầu nghĩ không biết ông ta định tính toán điều gì đây
Cố Minh Thảo : Để ông Kiều cười chê rồi
Ông Kiều : Sang năm là cuối cấp và thi Đại học rồi 2 đứa có dự định gì chưa?
Cố Minh Thảo : Tôi học quản trị kinh doanh
Ông Kiều : rất tốt ,rất có chí
Kiều Việt Trinh : Con cũng thi quản trị kinh doanh
Ông Kiều : con phải học hỏi Minh Thảo nhiều đấy
Ông Kiều dứt lời Kiều Việt Trinh đã lườm nguýt nó không ngớt
Kiều Việt Trinh : Thứ cáo già lấy lòng tất cả mọi người rồi xem tôi chặt đuôi các người
Cố Minh Thảo cười khinh bỉ không đáp lại
Kiều Việt Trinh :Bố ơi mai họp phụ huynh cuối năm rồi bố đi họp cho oách nhé
Ông Kiều : Mai bố bận rồi con nói mẹ đi họp cho
Nghe vậy Kiều Việt Trinh bỏ lên phòng không nói thêm lời nào
Ông Kiều nói với bà Lâm :dù gì em cũng là mẹ của 2 đứa nên mai em đi họp cho con nhé
Bà Lâm lát sau lên phòng Kiều Việt Trinh
Bà Lâm :Mai dì sẽ đi họp cho con
Việt Trinh ; Tôi không muốn dì,tôi muốn bố tôi đi
Bà Lâm :Mai bố con có việc với lại mai dì sẽ đi họp cho cả con và Minh Thảo
Viêt Trinh : Dì muốn đi họp cho tôi đúng không?dì muốn là 1 người mẹ tốt của tôi đúng chứ?
Bà Lâm : Đúng vậy
Việt Trinh : Vậy mai đi họp dì hãy nói dì là mẹ của tôi và đi họp cho tôi thôi có được không?
.
.
.
Bà Lâm: nhưng
.
.
Việt Trinh : nhưng sao?dì không dám thì thôi vậy
Buổi họp phụ huynh cuối năm học cũng tới,cả phụ huynh học sinh ai đấy đều có mặt
Bà Lâm tới nơi ngồi cạnh Kiều Việt Trinh chào cả lớp và Cô giáo
Bà Lâm : Chào Cô chào mọi người tôi là mẹ của Kiều Việt Trinh
Lúc này Cố Minh Thảo tổn thương đến muốn khóc nhưng cô cố ngước mặt cho nước mắt không rơi
Cô giáo : Cố Minh Thảo phụ huynh của em đã tới chưa?
Cố Minh Thảo : thưa cô bố mẹ em đều chết cả rồi ạ
Câu nói của Cố Minh Thảo làm cho Kiều Việt Trinh cảm thấy vô cùng hả dạ.Kiều Việt Trinh nghĩ trong bụng ( dám động vào tôi thì không yên đâu)
Phụ huynh cả lớp ai nấy đều không ngớt khen thành tích học của Cố Minh Thảo
Họp phụ huynh ra về Cố Minh Thảo ra lấy xe thì bà Lâm gọi giật lại
Bà Lâm: Cố Minh Thảo con đứng lại đó
Cố Minh Thảo : 2 mẹ con bà hả hê rồi chứ?
Bà Lâm: Tại sao con lại nói bố mẹ chết cả rồi?
Cố Minh Thảo : Vậy tại sao bà tới bà nói là mẹ của Kiều Việt Trinh mà không nói là mẹ tôi?
Bà Lâm không nói được lới nào
Kiều Việt Trinh : Ta về thôi dì
Xe ô tô đi khuất là lúc Cố Minh Thảo không thể chịu đựng nhẫn nhịn mà ngồi sụp xuống khóc
Tất cả cuộc nói chuyện vừa rồi Thẩm Tường Doanh đều nghe thấy cả
Thẩm Tường Doanh lại gần ôm lấy vai Cố Minh Thảo
Như phản xạ tự nhiên Cố Minh Thảo đẩy mạnh Thẩm Tường Doanh ra đất
Cố Minh Thảo : Sao cậu ở đây?cậu định làm gì tôi?
Thẩm Tường Doanh :Tôi chỉ muốn an ủi cậu mà cậu lại như vậy
Cố Minh Thảo : Tôi không cần mấy người thương hại ,lũ nhà giàu khốn kiếp
Thẩm Tường Doanh : đâu phải ai khá giả họ cũng xấu xa
Riêng mình thấy nhỏ Tường Doanh chứ như trà xanh , vả lại sao lại cs 2 người vợ được chứ , nếu thương thật lòng thì làm sao cs thể cs người thứ 2 làm vợ , thấy kiểu cứ như bắt cá 2 tay :)) , mình dọc cứ kiểu cay cú sao á, :ý kiến riêng của mình mong bn thông cảm truyện tạm ổn