Việt Trinh : sao này?
Minh Thảo : ngủ chung bị đè nén thế này sống sao?
Tường Doanh : 3 hôm thôi sau này sẽ riêng chứ Trinh nhỉ?
Việt Trinh : nhất trí
3 ngày trôi qua nhanh chóng,tiễn Minh Thảo ra sân bay
Tường Doanh : nhớ giữ gìn sức khoẻ đừng làm việc quá sức
Việt Trinh : nhớ là ở nhà có tôi và Doanh đấy liệu mà cẩn thận léng phéng có em nào tui sang tận nơi đánh ghen đấy
Minh Thảo : đã rõ,ở nhà coi nhà cho tui rồi ai ngoan tui rước trước
Việt Trinh : cậu dám trước sau hả
Minh Thảo : thôi thôi tôi hứa,1 năm nhanh thôi mà chờ nhé
1 năm sau
.
.
Tại sân bay Việt Trinh cầm bó hoa : ở đây tôi ở đây này
Bỏ luôn hành lý lại đằng sau chạy đến ôm Việt Trinh
Minh Thảo: nhớ quá đi thôi,1 năm tưởng nhanh mà ai ngờ
Việt Trinh 2 tay ôm lấy mặt Minh Thảo : chồng tôi về thật rồi,càng ngày càng đẹp sao mà tôi giữ cho nổi đây?
Minh Thảo nhìn quanh : Tường Doanh đâu sao tôi không thấy?
Việt Trinh : Tường Doanh vì mừng hôm nay cậu về dọn dẹp nhà vô tình bị ngã đau chân
Minh Thảo : vậy về thôi,về nhanh xem Tường Doanh ra sao?
Việt Trinh : Ơ khoan,Tường Doanh đau chân vẫn đi đón đấy nhưng đằng sau kìa
Minh Thảo nhìn về hướng tay Việt Trinh rồi chạy thật nhanh về phía Tương Doanh mà nhấc bổng cô nàng lên
Minh Thảo nhìn xót Tường Doanh : đồ ngốc này đau chân còn đi đón
Tường Doanh : không đi đón có ai đó lại ngóng kìa
Minh Thảo : để xem chân ra sao nào
Tường Doanh : về nhà đi đã nào
Minh Thảo ngồi xuống ra hiệu Tường Doanh lên để mình cõng nhưng không quên chờ Việt Trinh
Việt Trinh : hành lý thì sao?
Minh Thảo : có người mang về mà
Bế Tường Doanh lên phòng đi xuống thấy Việt Trinh ngồi xù xù ở ghế
Minh Thảo lại gần ôm eo : Sao thế?mệt ở đâu à?
Việt Trinh : Không,người ta có thương mình đâu mà nói ra làm gì
Minh Thảo như hiểu ý Việt Trinh,cô nàng đang ghen với Tường Doanh
Ngả đầu lên đùi Việt Trinh,Minh Thảo dở môn super nịnh
Minh Thảo : Không gì thoải mái bằng về nhà,không gì êm bằng đùi vợ vợ nhỉ?
Việt Trinh : ai là vợ mấy người?
Minh Thảo : ơ thế không phải à?
Việt Trinh : không
Minh Thảo : vậy thì đi tìm vợ khác vậy người ta có chịu lấy mình đâu
Việt Trinh : chồng dám chồng thử xem
Minh Thảo : ơ ai là chồng của vợ
Việt Trinh véo mũi : Thích chọc vợ không hả?
Minh Thảo ngồi dậy vén tóc Việt Trinh : Chồng thích tới nhà hỏi vợ,không thích chọc vợ đâu
Việt Trinh : người đâu khéo nịnh là tài
Minh Thảo : nịnh để lấy được vợ chứ còn sao nữa
Việt Trinh : lấy về rồi vợ sẽ xử lý chồng
Minh Thảo dồn tất cả tình cảm vào đôi mắt như thôi miên Việt Trinh : thế giờ chồng xử vợ trước nhé rồi mai hỏi vợ về sau để vợ làm chủ này
Gương mặt đỏ ửng xen lẫn cả ngại ngùng và hạnh phúc ,Việt Trinh cũng để yên để Minh Thảo bế mình lên phòng làm chuyện nên làm như bao cặp vợ chồng khác
Đặt Việt Trinh xuống giường Minh Thảo nhìn khiến Việt Trinh càng ngại hơn
Việt Trinh : đồ háo sắc chồng nhìn chằm chằm cái gì ghê vậy?
Minh Thảo : ơ thì chồng nhìn xem chỗ nào đẹp nhưng che mất hết rồi có thấy gì đâu
Việt Trinh : kệ chồng
Không để Việt Trinh chờ lâu Minh Thảo nhẹ nhàng lột không còn mảnh vải che thân trên người Việt Trinh
Vì là lần đâu nên Việt Trinh có vẻ bẽn lẽn kéo chăn lên đắp
Minh Thảo cầm tay Việt Trinh hôn môi hôn khắp những nơi nhạy cảm trên cơ thể tuyệt đẹp này
Miệng Việt Trinh bắt đầu khẽ rên những âm thanh khoái lạc như kí©h thí©ɧ Minh Thảo
Tay Minh Thảo di chuyển mọi nơi nhẹ nhàng lần lượt từ trên xuống dưới,tới thuỷ cung cấm địa Minh Thảo cảm nhận được sự ướŧ áŧ nơi đây
Ghé sát tai Việt Trinh Minh Thảo thì thầm : làm vợ anh nhé
Câu nói thông minh này thay cho câu đòi hỏi chiếm lấy cơ thể Việt Trinh
Việt Trinh khẽ gật đầu ôm lấy lưng Minh Thảo
Minh Thảo : vợ chịu khó 1 chút nhé sẽ hơi đau,nếu đau quá phải nói chồng nghe
Bắt tay vào khám phá thuỷ cung tuyệt đẹp,Minh Thảo bước chậm rãi vào trong cho tới khi gặp rào cản.1 tay ôm Việt Trinh hôn lên môi cô như xoa dịu cái đau xé thịt
Việt Trinh vì đau cắn vào môi Minh Thảo : đau huhu
Minh Thảo dừng lại bước ra khỏi thuỷ cùng kèm theo 1 dòng máu hồng trào ra ngoài
Ôm chặt Việt Trinh Minh Thảo xoa lưng: chồng xin lỗi đã làm vợ đau
Việt Trinh : hức hức đồ xấu xa bắt đền chồng đi mà chịu trách nhiệm
Minh Thảo : mai chồng qua nhà hỏi cưới vợ nhé
Sau 1 hồi dỗ giành Việt Trinh cũng an tâm và muốn Minh Thảo được thoả mãn
VIệt Trinh : còn đang dở chồng đi mà chịu trách nhiệm tiếp đi
Minh Thảo : vợ còn đau kia kìa
Việt Trinh : cái đồ ngốc nhẹ thôi rồi quen mà
Vậy là tiếp tục tham quan chinh phục thuỷ cung của Việt Trinh lần 2
Minh Thảo như 1 thợ lặn chuyên nghiệp khám phá nhiều kiểu khác nhau khiến Việt Trinh chỉ biết gào lên trong sung sướиɠ
Về phía Tường Doanh sau khi được Minh Thảo bế lên phòng không thấy Minh Thảo đâu tưởng Minh Thảo mệt về phòng nên sang xem sao
Tập tễnh đi đến cửa chỉ nghe thấy những âm thanh âu yếm cùng tiếng rên của Việt Trinh
Cố kìm nén cảm xúc về phòng cô nằm ôm gối mà nước mắt đầm đìa
Vừa khóc Viêt Trinh cố đính chính là không có gì cả chắc cô đang đa nghi thôi
4h chiều đi xuống nấu ăn thì thấy Việt Trinh bước không nổi và còn lườm yêu Minh Thảo,trong đầu Tường Doanh không thể trong sáng hơn được cô đau lòng vì với Minh Thảo cô không phải lựa chọn đầu
Phụ giúp Việt Trinh nhưng Minh Thảo cũng không quên giờ lên bế Tường Doanh xuống ăn cơm
Đứng trước cửa phòng Tường Doanh
Minh Thảo : Doanh à xuống ăn cơm nào
Không thấy đáp lại Minh Thảo ghé sát tai vào cửa chỉ nghe tiếng sụt xịt,xoay cửa đi vào nhưng cửa đã bị khoá
Minh Thảo sang phòng mình lấy chìa khoá dự bị mở
Đóng cửa tiến về phía Tường Doanh đang nằm
Minh Thảo : sao lại khóc nói nghe nào
Tường Doanh càng khóc to hơn khiến Minh Thảo rối tung không biết làm gì ngoài chui vào chăn ôm lấy Tường Doanh
Minh Thảo : Tôi hứa với bố là không để em khóc rồi đấy,em khóc thế bố không gả con gái cho tôi thì làm sao?
Tường Doanh im lặng
Kéo Tường Doanh về phía mình Minh Thảo lau nước mắt : nếu tôi có làm em oan ức ở đâu em phải để tôi còn sửa,em như vậy tôi đau lòng lắm đấy
Tường Doanh cuối cùng cũng chịu mở lời : bỏ tôi ra
Minh Thảo : bỏ ra để mất vợ như chơi à( lau nước mắt cho Tường Doanh )
Tường Doanh : tại sao lại gạt tôi,không yêu tôi nữa sao còn thế
Minh Thảo bịt miệng Tường Doanh : ai nói không yêu em,em hâm à
Tường Doanh : mấy người và Việt Trinh làm gì tưởng tôi không biết sao?
Tường Doanh ngồi dậy lau nước mắt
Minh Thảo : à à chồng hiểu rồi chồng hiểu rồi
Ôm chặt cứng eo Tường Doanh
Minh Thảo : mùi vợ vẫn không lạc vào đâu vẫn thơm 1 cách riêng biệt
Tường Doanh : không cần nịnh nữa tôi miễn dịch rồi
MInh Thảo : chồng mới gọi cho bố nói mai sẽ tới hỏi cưới con gái bố rồi,cho chồng xin lỗi
Tường Doanh : tôi không lấy nữa
MInh Thảo đưa tay lau nước mắt trên má Tường Doanh : chồng sai rồi,vợ tha cho chồng đi nha nha chồng cũng đang khó chịu lắm ấy chứ thấy vợ đẹp mà không làm gì được
Riêng mình thấy nhỏ Tường Doanh chứ như trà xanh , vả lại sao lại cs 2 người vợ được chứ , nếu thương thật lòng thì làm sao cs thể cs người thứ 2 làm vợ , thấy kiểu cứ như bắt cá 2 tay :)) , mình dọc cứ kiểu cay cú sao á, :ý kiến riêng của mình mong bn thông cảm truyện tạm ổn