Lo sợ Tường Doanh ngã nên Cố Minh Thảo 1 lúc lại kêu Tường Doanh dựa vào người mình và ôm chặt lấy mình
Tới quán ăn Cố Minh Thảo gọi đồ cho Tường Doanh ăn mà không ăn
Tường Doanh: cậu không ăn à?
Minh Thảo : tôi chưa tắm chưa ăn
Về tới nhà Tường Doanh đây là cái áo thứ 3 Minh Thảo lột ra đưa Tường Doanh
Minh Thảo : chơi với cậu tôi tốn áo quá đi
Tường Doanh: Tôi đâu bắt cậu lột áo
Minh Thảo cười nhẹ,lần đầu Tường Doanh thấy như bị hút hồn ngây ra đó
Minh Thảo : tôi về đây cậu vào đi,bye
Minh Thảo đi khuất Tường Doanh tự tát vào mặt mình: không phải mình vậy chứ mình làcon gái mà
Để cố khẳng định mình không có tình cảm gì đối với Cố Minh Thảo,Thẩm Tường Doanh quyết định giặt áo và trả lại cho Cố Minh Thảo không giữ nữa
Nhắn tin cho Cố Minh Thảo
Thẩm Tường Doanh : Mai cậu không cần đón tôi đâu
Minh Thảo : Tôi có nói là tôi đi đón cậu sao?
Thẩm Tường Doanh: À ý tôi là mai cậu không cần đưa tôi về
Minh Thảo : Cái này mai cậu có thể nói với tôi không nhất thiết phải gọi.
Nói xong Cố Minh Thảo tắt điện thoại để lại cho Thẩm Tường Doanh cục tức to đùng
Gọi lại lần 2 cho Cố Minh Thảo
Thẩm Tường Doanh : Này cậu tôi hỏi cái này khó quá tôi không hiểu nổi
Cố Minh Thảo : cậu nói đi nếu tôi biết tôi sẽ trả lời
Tường Doanh : Tại sao cậu lại lạnh lùng vậy?
Cố Minh Thảo : Đây là câu cậu muốn hỏi?
Tường Doanh : đúng rồi
Minh Thảo : trời sinh ra tính tôi vậy rồi cậu còn gì nói không?nếu không tôi đi ngủ
Tường Doanh : ừ chào nhé
Sáng hôm sau Thẩm Tường Doanh đưa túi đồ cho Cố Minh Thảo
Cố Minh Thảo : Gì đây?
Thẩm Tường Doanh : Đồ của cậu
Cố Minh Thảo : Tôi không có quên đồ gì cả cũng không có gửi gì cậu sao lại là đồ của tôi?
Thẩm Tường Doanh : 3 cái áo của cậu tôi đã giặt,giờ trả cậu
Cố Minh Thảo : Tôi đã nói rồi cậu muốn vứt đi hay làm gì tuỳ cậu mà
Tường Doanh: Tôi không vứt được cũng không làm gì được
Lượm lấy túi đồ ở bàn Cố Minh Thảo thả ngay vào thùng rác trước sự ngỡ ngàng của Thẩm Tường Doanh và không ai khác nữa chính là Kiều Việt Trinh
Kiều Việt Trinh nhanh chân nhặt lấy túi đúc vào ba lô
Tan học Cố Minh Thảo lao về nhà tắm rồi ra ngoài ăn cơm
Về nhà nằm nghỉ trưa thì có tiếng gõ cửa
Cố Minh Thảo : ai vậy?
Kiều Việt Trinh : là tôi
Cố Minh Thảo mở cửa chưa kịp nói năng gì đã bị Kiều Việt Trinh đẩy vào phòng
Cố Minh Thảo : Cậu có duyên thật đấy ai cho phép cậu vào phòng tôi hả?
Kiều Việt Trinh : Đây là nhà của tôi muốn vào hay không quyền của tôi
Cố Minh Thảo : thì ra là những người con nhà giàu có cái tính trơ tới vậy
Kiều Việt Trinh : Cậu nghĩ cậu thanh cao lắm hả khi mà cậu đang nhận ân huệ từ nhà tôi
Cố Minh Thảo nghiến răng đẩy Kiều Việt Trinh xuống giường
Kiều Việt Trinh lắp bắp khi thấy Cố Minh Thảo 2 tay ghì chặt tay mình xuống giường mặt chạm mặt: Cậu định làm gì?
Cố Minh Thảo : cậu vểnh tai lên nghe cho rõ đây,tôi không thèm nhận cái thứ ân huệ thối tha của nhà mấy người
Kiều Việt Trinh : Cậu lãng phí tiền của gia đình tôi 3 cái áo khoác hôm nay Tường Doanh đưa cho cậu sao cậu vứt đi?
Cố Minh Thảo : Đồ của tôi tôi không mặc thì tôi vứt vậy thôi,Cố Minh Thảo tôi từ ngày bước chân vào nhà họ Kiều tôi sống không vì cơm nhà họ Kiều đồ tôi mặc cũng không phải tiền nhà họ Kiều tiền đi học cũng là tiền của tôi
Kiểu Việt Trinh : Nói láo,là bà ta lấy tiền nhà tôi lấp liếʍ đưa cậu đúng không?
Cố Minh Thảo quát lớn : Câm mồm,tôi không thèm mấy đồng tiền dơ bẩn của mấy người
Kiều Việt Trinh : Vậy mấy người đi ăn cướp có tiền hả?
Cố Minh Thảo ngồi dậy với điện thoại mở cho Kiều Việt Trinh xem
Cố Minh Thảo : nhìn đi mở mắt to ra xem đây là gì tiền này có từ khi nào?tiền này là bố tôi tiết kiệm cho tôi đây là khoản trừ từ khi tôi bắt đầu ở nhà cậu.Số tiền tuy không nhiều nhưng có thể đủ tôi sống mà không cần nhờ tới gia đình cậu cậu rõ chưa?
Kiều Việt Trinh không nói được câu nào chỉ biết nằm im đó
Cố Minh Thảo gọi chị giúp việc rồi quay sang Kiều Việt Trinh : giờ cậu ra ngoài được chưa?ra khỏi phòng tôi ngay
Kiều Việt Trinh Còn chưa hoàn hồn trước thái độ phản kháng kịch liệt của Cố Minh Thảo bần thần ngồi dậy
Lý Giai: Minh Thảo có chuyện gì vậy em?
Cố Minh Thảo : lột cái ga giường ném đi rồi mua cái mới giúp em,nhớ để nguyên em tự giặt
LÝ Giai :Ga giường em mới mua mà sao phải thay
CỐ Minh Thảo: Nó dơ rồi tôi nói chị mua chị cứ mua,quẹt thẻ của tôi đi
Cố Minh Thảo với theo Kiều Việt Trinh : từ sau đừng tự ý vào phòng người khác khi không có sự cho phép đó là phép lịch sự tối thiểu
Kiều Việt Trinh bỏ về phòng không nói gì thêm
NĂm học cuối cấp Cố Minh Thảo càng lạnh lùng,Cô lạnh lùng để tránh mọi mối quan hệ có thể ảnh hưởng tới việc học của Cô
Kiều Việt Trinh ngày càng đố kị với Cố Minh Thảo về mọi mặt,ở trường Cố Minh Thảo luôn là tâm điểm bởi Cô thông minh và vẻ đẹp hút hồn cả 2 phái
Thẩm Tường Doanh ngồi cùng Cố Minh Thảo lâu nên phát hiện ra mình có tình cảm với Cố Minh Thảo nhưng lại không thể nào tiếp xúc lại gần vì Cố Minh Thảo quá lạnh lùng.
Thẩm Tường Doanh giấu đi gia cảnh thật của mình chỉ để được tiếp cận nói chuyện với Cố Minh Thảo,dù ngồi cùng bàn nhưng không bao giờ Cố Minh Thảo mở lời nói gì trước với Cô
Cả buổi tối suy nghĩ làm sao để có thể thân hơn nói chuyện nhiều hơn với Cố Minh Thảo.Chợt nghĩ ra mai kiểm tra mà thường Thẩm Tường Doanh luôn thấy Cố Minh Thảo mang rất nhiều bút đi học cô cố tình bỏ bút ở nhà để có cớ mượn đồ và nói chuyện
Sáng hôm sau kiểm tra cũng là tiết đầu tiên,Thẩm Tường Doanh loay hoay tìm kiếm lục lọi cặp để cho Cố Minh Thảo chú ý hỏi và có thể mượn bút nhưng Cố Minh Thảo không thèm để ý tới Cô.Bần cùng tới lúc này Cô đành mở lời với Cố Minh Thảo
Thẩm Tường Doanh : Cố Minh Thảo
Cố Minh Thảo làm bài mắt không nhìn Thẩm Tường Doanh: gì đó?
Thẩm Tường Doanh : Tôi quên hộp bút rồi cậu có thể cho tôi mượn
Đưa cây bút đặt xuống bàn tránh va chạm chân tay,Cố Minh Thảo : nhanh kẻo hết giờ
Đề thi khó nhưng không thể làm khó Cố Minh Thảo,chỉ trong vòng 20p Cố Minh Thảo đã làm xong đề thi thời gian 60p
Ngồi úp bài thi thẫn thờ nghĩ xa xăm điều gì đó
Thẩm Tường Doanh bắt chuyện: Cậu làm xong rồi hả
Cố Minh Thảo gật đầu
Thẩm Tường Doanh : cậu có thể giải thích giúp tôi đề này của tôi không tôi khó hiểu quá
Cố Minh Thảo: giải thích thì lâu lắm để hôm khác nhé,gần hết giờ rồi tôi đọc cho cậu làm
Hết giờ Thẩm Tường Doanh cố nán lại để về cùng Cố Minh Thảo
Cố Minh Thảo : sao cậu nhìn tôi?không về à?
Thẩm Tường Doanh : gửi lại cậu cây bút, cảm ơn vì đã chỉ bài tôi
Cố Minh Thảo : Không có gì còn cây bút tặng cậu tôi không lấy lại đâu
Thẩm Tường Doanh : nhưng tôi
Cố Minh Thảo : Sao thế?có chuyện gì à?
Thẩm Tường Doanh: nãy bố tôi có nhắn tin ông không đón tôi được cậu có thể cho tôi về cùng
Cố Minh Thảo : được thôi về nào
Hôm nay Kiều Việt Trinh không đi xe của nhà mà đi xe máy cùng bạn.Như mọi chuyện cố tình sắp đặt.Cố Minh Thảo chở Thẩm Tường Doanh tới đoạn đường vắng thì bị xe của bạn Kiều Việt Trinh chặn đầu,phanh gấp nên Cố Minh Thảo và Thẩm Tường Doanh đều bị ngã còn Kiều Việt Trinh nhơn nhơn bước xuống xe giả bộ đi lại hỏi thăm Thẩm Tường Doanh
Riêng mình thấy nhỏ Tường Doanh chứ như trà xanh , vả lại sao lại cs 2 người vợ được chứ , nếu thương thật lòng thì làm sao cs thể cs người thứ 2 làm vợ , thấy kiểu cứ như bắt cá 2 tay :)) , mình dọc cứ kiểu cay cú sao á, :ý kiến riêng của mình mong bn thông cảm truyện tạm ổn