Minh Thảo: Kệ cậu ta đi ngất hay không đâu liên quan tới tôi
Việt Trinh bên phòng nghe thấy những lời vô tâm của Minh Thảo tủi thân nằm giường khóc
Minh Thảo ngồi trong phòng thấy áy náy vì nếu muốn trả thù nhà họ Kiều thì phải tiếp cận với Việt Trinh.Sang gõ cửa phòng Việt Trinh
Minh Thảo : Là tôi,cậu dậy ăn cơm đi
Việt Trinh : Tôi ăn hay không cậu quan tâm làm gì?
Minh Thảo : mở cửa ra tôi bảo
Việt Trinh :tôi không mở
Minh Thảo : Cậu không ăn ngất ra đấy thì có ai chảnh choẹ với tôi
Việt Trinh : cậu có Tường Doanh rồi,cậu đừng cố tỏ ra quan tâm tôi,ban nãy tôi nghe thấy hết rồi đấy
Minh Thảo : Vậy cậu cứ nằm đó đi tôi đi chơi
Việt Trinh mở cửa mặt tèm lem vì khóc
Cố Minh Thảo bật cười
Việt Trinh : Hay lắm à mà cười?
Minh Thảo : Ăn ở nhà hay đi ăn cùng tôi?
Việt Trinh : Đi cùng
Minh Thảo : cậu có 15p làm mọi thứ,sau 15p k thấy tôi sẽ đi trước
Việt Trinh : cái con người gì không biết nữa
10p Việt Trinh xuất hiện trước mặt Minh Thảo
Minh Thảo : cậu cũng nhanh đấy
Việt Trinh : ăn mà phải nhanh chứ
Minh Thảo : không mang khăn à?
Việt Trinh : tôi vội quá
Lấy khăn của mình đưa cho Việt Trinh
Minh Thảo : quàng đi không đi ăn cùng tôi được bữa lại ốm
Ngồi sau Minh Thảo Việt Trinh có cảm giác bình yên đến lạ,kéo khăn quàng 1 nửa cho Minh Thảo
Việt Trinh : cậu đã yêu ai chưa?
Minh Thảo : không cần quan tâm đâu
Việt Trinh : cậu ghét tôi tới vậy à?
Minh Thảo : không biết ,còn xem thái độ
Ăn xong cùng Việt Trinh cũng 8h tối
Minh Thảo : về thôi nghe nói bố cậu đang trên đường về đấy
Việt Trinh khoác tay Minh Thảo: về thôi
Ra xe Việt Trinh ôm chặt lấy Minh Thảo
Minh Thảo: Tôi không thích ai ôm nên cậu bỏ ra được chứ?
Về tới nhà ngồi 1 lúc bố Việt Trinh và Mẹ Minh Thảo về
Về tới nhà bà Lâm Việt Anh đã mắng Minh Thảo không ngớt lời
Bà Lâm Việt Anh : con giỏi lắm con không coi ai ra gì nữa à?
Minh Thảo : ý bà là gì?
Bà Lâm Việt Anh : con nhìn con xem tóc tai người không ra người nam không ra nam nữ không ra nữ
Minh Thảo : không giống bà là được,nhân phẩm tôi vẫn tốt
bề ngoài chẳng thế nói nên gì cả
Bà Lâm Việt Anh thẳng tay tát vào mặt Minh Thảo : hỗn xược
Minh Thảo : Đúng tôi hỗn xược vì không có mẹ dạy dỗ tử tế
Việt Trinh : Dì ơi con thấy cũng không có gì mà
Bà Lâm Việt Anh : Con không cần bênh nó
Minh Thảo : Đúng rồi,tôi đâu phải con bà ta đâu nên cậu kệ đi
Nói xong Cố Minh Thảo bỏ chạy ra ngoài không để ý Việt Trinh đi theo mình
Lang thanh đi bộ ngoài phố Cố Minh Thảo khi vui hoặc buồn đều ăn bánh kem
Ghé vô siêu thị quen thuộc Minh Thảo chạm mặt Tường Doanh
Tường Doanh :Đồ mặt lạnh cậu cũng ăn bánh kem ư?
Minh Thảo cười nhạt: Bộ mình nhà cậu mới biết ăn bánh kem chắc?
Tường Doanh : Bánh kem ở đây là ngon nhất đấy
Minh Thảo : Tôi biết vì tôi cũng hay ăn ở đây
Tường Doanh : Cậu ăn vị gì?
Minh Thảo : Trà xanh còn cậu?
Tường Doanh : Tôi ăn cà phê,tôi nghĩ những người như cậu phải thích cà phê chứ?
Minh Thảo mặt nhăn : Tôi không phải là cậu tôi ghét cà phê
Tường Doanh : Đồ mặt lạnh đồ khó ưa
Minh Thảo : hôm nay tôi mời cậu
Nói rồi Minh Thảo thanh toán tiền rồi đi trước,vừa lang thang vừa ăn bánh kem cảm giác như có người theo dõi mình.Quay lại Minh Thảo giật mình khi thấy Tường Doanh cười
Minh Thảo : cậu không về à mà đi theo tôi
Tường Doanh : Ai nói là tôi đi theo cậu?
Minh Thảo : Thì cậu đang đi theo tôi đấy
Tường Doanh: Đường này đâu có ghi là đường Cố Minh Thảo đâu ?tôi đi kệ tôi
Đi được 1 đoạn Cố Minh Thảo quay lại ôm lấy Tường Doanh
Tường Doanh ngạc nhiên : sao sao vậy?
Minh Thảo : tôi buồn lắm tôi chỉ muốn mượn vai cậu,chỉ 1 lúc thôi
Tường Doanh nghĩ thầm "nhiều lúc cũng được và lúc nào cũng được hết đó"
Đứng ở xa Việt Trinh thấy Cố Minh Thảo ôm Tường Doanh cô thấy khó chịu vô cùng vì cô không hiểu cảm xúc của bạn thân mình nữa,rõ ràng cô đang có bạn trai mà sao cô lại không vui khi thấy Cố Minh Thảo cùng người khác,Cô không đi theo Minh Thảo nữa mà 1 mình lang thang
Minh Thảo lạnh lùng trở lại buông Tường Doanh ra
Minh Thảo : tôi đưa cậu về,từ sau đừng ra ngoài muộn thế
Tường Doanh: Vậy từ sau đi muộn tôi gọi cậu đi cùng
Minh Thảo : nếu tôi rảnh tôi đi cùng cậu mà cậu thấy bánh ngon không?
Tường Doanh : Được mời mà nên là rất ngon
Minh Thảo :cậu đúng là đồ háu ăn
Đưa Tường Doanh về Cố Minh Thảo gọi cho chú ruột mình là kiến trúc sư
Minh Thảo : chú ơi chú tìm cho con 1 mảnh đất mặt đường gần Đại học SBMS và thiết kế cho con 1 căn nhà luôn nhé
Chú : Con muốn xây nhà ra sao to hay bé bao nhiêu phòng?
Cố Minh Thảo : nhỏ thôi chú ạ 2 tầng,tầng dưới 1 phòng ngủ 1 phòng khách ,bếp nữa ạ ,tầng trên 2 phòng ngủ ạ
Chú : con có gấp không khi nào con cần
Cố Minh Thảo : càng nhanh càng tốt ạ
Chú: vậy 4 tháng nữa chú dẫn con tới thăm nhà
Cố Minh Thảo : cảm ơn chú
Trên đường về Minh Thảo thấy 2 thanh niên đang chọc ghẹo 1 cô gái có vẻ cô này đang say thì phải
Lạnh lùng bước qua mặc kệ như không có gì xảy ra nhưng lương tâm không cho phép cô làm vậy
CỐ Minh Thảo : Này 2 anh ơi,2người đàn ông mà đi ghẹo 1 cô gái là mất mặt lắm đấy ạ
2 tên thanh niên nhìn nhau cười rồi nói : Ôi hôm nay may quá tao với mày mỗi thằng 1 con,vẳng vẻ thế này vui vẻ cùng anh nào
Minh Thảo : Cô kia đang say nên các anh buông tha cho cô ta đi
2 thanh niên : vui vẻ đã em ê rồi anh tha
Cố Minh Thảo bắt đầu thấy ngứa mắt : Vui cái thằng cha chúng mày lũ trời đánh
1thanh niên lại gần: anh rất thích những cô gái đanh đá như em
Cố Minh Thảo xoay người đạp vào mặt gã thanh niên
2 thanh niên : Á con chó cắn trộm này muốn chết à?
Cố Minh Thảo: ông mày không thèm dùng tay bẩn tay ông mày 2 thằng mày không muốn chết thì cút
2 tên thanh niên cay cú lao lại nhưng đều bị đá nằm ệp ở đất
Tiến lại gần Cô gái đang say kia
MInh Thảo : Chị ơi nhà chị ở đâu gọi người nhà tới đón đi
Ngẩng đầu lên thì ra là Việt trinh
Minh Thảo : Cậu đi đâu đây?về nhà mau đêm hôm nguy hiểm lắm
VIệt trinh : Đi đâu à ?tôi đi theo cậu đấy tôi sợ cậu bỏ đi đâu nhưng hoá ra cậu đi gặp Tường Doanh
MInh Thảo : Là tôi vô tình gặp chứ hẹn gì
Việt Trinh : Rồi vô tình ôm luôn hả?
Minh Thảo : đi về cậu say rồi
VIệt Trinh : Cậu quan tâm tôi làm gì?
Minh Thảo : bỏ cái tính tiểu thư của cậu đi
VIệt Trinh : thì làm sao?
Cõng lấy Việt Trinh Minh Thảo không thèm nói gì thêm
Việt Trinh : Cậu đưa tôi đi đâu?
Minh Thảo : đi đâu ngoài nhà nữa, con gái con lứa say xỉn
Việt Trinh ngủ luôn trên lưng Minh Thảo
SÁng thứ 2 Chuông báo thức đi học Việt Trinh tỉnh dậy nhưng vẫn đau đầu,giật mình nhớ ra chuyện tối qua rồi nhìn xuống bộ quần áo của mình đã bị thay.Việt Trinh hối hả chạy xuống tầng hỏi bà Lâm Việt Anh
Riêng mình thấy nhỏ Tường Doanh chứ như trà xanh , vả lại sao lại cs 2 người vợ được chứ , nếu thương thật lòng thì làm sao cs thể cs người thứ 2 làm vợ , thấy kiểu cứ như bắt cá 2 tay :)) , mình dọc cứ kiểu cay cú sao á, :ý kiến riêng của mình mong bn thông cảm truyện tạm ổn