Chương 34: Lo Lắng Cho Anh À?

Hứa Tứ vẫn đang hôn mê tạm thời bị đẩy đến phòng bệnh.

Đường Nguyện đã đi xử lý thủ tục nhập viện.

“Tiểu Hà, cô đừng khóc nữa, đội trưởng Hứa chắc chắn sẽ không trách cô đâu.”

Trong phòng, Trương Phàm vẫn đang ở bên cạnh an ủi Hà Tuệ khóc đến không thể kiềm chế.

“Nếu như tay anh Hứa về sau không thể cầm súng, tôi sẽ áy náy đến chết mất.”

“Vừa rồi không phải bác sĩ đã nói rồi sao, vai trái của đội trưởng Hứa sẽ không để lại di chứng, hơn nữa bây giờ y học phát triển như vậy, nếu thật sự có chuyện gì đó thì cũng có thể chữa khỏi mà.”

Đường Nguyện nhìn thoáng qua hai người họ, sau đó yên lặng rời khỏi phòng.

“Đàn anh, tối nay thật ngại quá, lãng phí ý tốt của anh rồi.”

“Không sao.” Thịnh Bạch cất điện thoại di động đi, chậm rãi đứng lên, “Cảnh sát Hứa tỉnh rồi sao?”

“Vẫn chưa, phỏng chừng tới nửa đêm mới có thể tỉnh lại.”

Cô vừa đi hỏi đồng nghiệp ở bệnh viện, không có gì đáng ngại.

“Vậy tối nay em sẽ ở lại chăm sóc anh ấy sao?”

Đường Nguyện ngẫm nghĩ giây lát, sau đó lắc đầu: “Sáng mai em lại đến thăm anh ấy.”

Hai người đang ở trong phòng kia hẳn là đêm nay sẽ ở lại trông chừng Hứa Tứ, cô không cần phải lãng phí thời gian ngủ ngon của mình.

Thịnh Bạch nhướng đôi mày kiếm, tựa như câu trả lời của Đường Nguyện làm cho anh ấy khá bất ngờ.

“Vậy để anh đưa em về nhà.”

“Em có lái xe.”

Cô chia tay Thịnh Bạch trước cửa bệnh viện.

Nửa giờ sau, hoa viên Cảnh Lệ.

Tô San mặc váy ngủ, mái tóc rối bời từ trong tiểu khu vọt ra.

“Cô Đường thân mến, gần đây ‘gió xuân phơi phới’ sao lại rảnh rỗi nhớ tới tôi thế này?”

“Muốn ăn thịt nướng gần nhà cậu.”



Sau lưng tiểu khu có một tiệm thịt nướng của người Đông Bắc, mùi vị rất chính tông, lúc hai người đến đã không còn chỗ trống khác, bà chủ đành phải lấy tạm cho các cô một cái bàn nhỏ.

Tô San gọi xiên thịt rồi gọi thêm một lon bia lạnh.

Bia lạnh chảy vào bụng, cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái.

“Tối nay đột nhiên gọi cậu ra ngoài như vậy không làm phiền đến cậu chứ?”

Nhìn vòng bạn bè, gần đây vận đào hoa của Tô San rất hưng thịnh, bên cạnh xuất hiện toàn là cún con.

“Cậu cũng biết mà, tớ không bao giờ mang đàn ông về nhà.”

Cô ấy ưỡn ngực thẳng lưng, có chút đắc ý: “Có điều khoan hãy nói đến tớ, cậu và cảnh sát Hứa, ừm hmmm?”

Tô San nở nụ cười mập mờ, hai ngón trỏ chạm vào nhau có thâm ý sâu xa.

“Cũng chỉ như vậy thôi.”

“Cái gì mà cũng chỉ như vậy, cảnh sát Hứa rõ ràng là bị cậu cưa đổ rồi. Thế nào, lời nguyền sao băng kia đã giải trừ được rồi phải không?”

Bàn tay đang bưng lon bia của Đường Nguyện thoáng khựng lại, chuyện này thì ngược lại chưa chắc.

Sau buổi sáng hôm đó, cô không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.

Nếu không phải cô thiếu chút nữa bị mất mạng, Đường Nguyện thậm chí sẽ hoài nghi mình từ đầu tới cuối chỉ là đang nằm mơ.

“Sao vậy, có chuyện gì phiền muộn à?”

“Hôm nay lúc Hứa Tứ làm nhiệm vụ đã bị thương.”

“Nghiêm trọng không, sẽ ảnh hưởng đến tính phúc nửa đời sau của cậu sao?”

Đường Nguyện nghẹn lời liếc Tô San một cái: “Đứng đắn một chút.”

“Gì chứ, công việc của cảnh sát Hứa vốn đã tồn tại nguy hiểm rất lớn, chuyện bị thương chắc chắn cũng không thể tránh khỏi.”

Đường Nguyện gật đầu, những đạo lý này cô đều hiểu được.

“Đường Nguyện, cậu đâu giống người sẽ vì loại chuyện này mà cảm thấy phiền lòng.”

Các cô đều là người lý trí, cũng không phải mấy cô gái mười bảy mười tám tuổi không hiểu chuyện.



Đường Nguyện đương nhiên sẽ không vì loại chuyện này mà cảm thấy phiền lòng, điều thực sự khiến cho lòng cô cảm thấy yếu đuối, cô lại không thể nói ra.

Ngày hôm sau, Hứa Tứ đã tỉnh lại, anh vì bệnh nặng nên sắc mặt trắng bệch, mặc quần áo bệnh nhân tựa vào đầu giường.

“Anh Hứa, đây là cháo gà tôi cố ý nấu cho anh, hôm qua anh mất máu rất nhiều, làm tôi sợ mất cả hồn.”

Đường Nguyện vừa đến thì nhìn thấy Hà Tuệ mang theo đôi mắt gấu trúc bận trước bận sau trước giường Hứa Tứ.

Cô hơi cúi đầu, nhìn bình giữ nhiệt trên tay mình.

“Bác sĩ Đường, cô tới kiểm tra phòng anh Hứa sao?”

“Bệnh viện không thuộc quyền quản lý của tôi.”

Cô đặt bình giữ nhiệt ở đầu giường Hứa Tứ.

Người đàn ông vốn đang uể oải, hai mắt lập tức sáng ngời: “Nấu cho anh à?”

Đường Nguyện hé miệng, còn chưa kịp nói chuyện thì Hà Tuệ đã cười nói tiếp: “Bác sĩ Đường, lần này anh Hứa bị thương, không thể ăn mấy món ăn linh tinh order bên ngoài kia.”

Đường Nguyện nhướng mày, ý thù địch của Hà Tuệ đối với cô thật đúng là không nhỏ.

“Sao ý của cảnh sát Hà lại giống như tôi muốn đầu độc anh ấy vậy?”

Hà Tuệ cắn cắn môi, mang theo vài phần ấm ức nói: “Không phải đâu bác sĩ Đường, tôi chỉ sợ cô cho anh Hứa ăn đồ hỏng thôi.”

Hứa Tứ nhướng mày, rất không vui với những lời này của Hà Tuệ: “Tiểu Hà, tối hôm qua cô bận rộn cả đêm rồi, về trước đi.”

“Anh Hứa, anh bởi vì bảo vệ tôi mới bị thương, tôi phải có trách nhiệm chăm sóc anh.”

“Tiểu Hà, trong tình huống đó mặc kệ là ai thì tôi cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống nhau, cho nên cô đừng tự mang gánh nặng, bệnh viện đã có y tá với bác sĩ rồi, tôi cần thứ gì sẽ tự tìm bọn họ.”

Hứa Tứ nói đến nước này, Hà Tuệ mặc dù không cam lòng nhưng cũng không kiên trì nữa: “Vậy anh Hứa, tối nay tôi sẽ đến thăm anh.”

“Vậy cảnh sát Hứa, tôi cũng đi trước đây.” Đường Nguyện cũng học làm ra vẻ.

“Sao em lại đi, anh còn chưa ăn cơm mà.”

Hứa Tứ lật đật trèo xuống giường kéo tay cô lại, không cẩn thận ảnh hưởng đến vết thương trên vai, đau đến căng chặt cơ mặt.

“Ai da, anh đừng lộn xộn, nếu làm chỉ khâu bị nứt ra anh sẽ đau lắm đấy.”

Nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô, Hứa Tứ nhe răng cười: “Lo lắng cho anh à?”