Chương 41: Tập Kích

Trương Phàm bóp điếu thuốc trên tay, ôm văn kiện gõ cửa phòng Hứa Tứ.

“Đội trưởng Hứa, đây là tư liệu anh bảo tôi điều tra.”

Anh ta đặt một chồng văn kiện thật dày lên bàn làm việc, lại len lén liếc nhìn Hứa Tứ một cái.

Quần áo trên người vẫn là của ngày hôm qua, xem ra tối hôm qua không về nhà, dưới mí mắt là màu xanh xám, hẳn là chưa ngủ được mấy tiếng.

“Lão đại, anh như vậy cũng quá liều mạng rồi, hay là về nhà ngủ một giấc thật ngon đã, nếu không cơ thể không chịu nổi đâu.”

Hứa Tứ không ngẩng đầu, chỉ vẫy vẫy tay về phía Trương Phàm.

Trương Phàm rời khỏi văn phòng, chợt thấy Hà Tuệ mặc thường phục đi tới.

“Ơ, mỹ nhân nào tới đây thế này?”

“Trương Phàm.” Hà Tuệ hờn dỗi trừng mắt nhìn Trương Phàm.

“Không phải hôm nay cô nghỉ phép sao, sao lại chạy tới đây, còn ăn mặc xinh đẹp như vậy nữa, muốn tìm tôi hẹn hò à?”

“Mẹ kiếp, ai tới tìm anh.” Hà Tuệ loay hoay chỉnh lại làn váy, “Hôm nay anh Hứa có ở đây không?”

“Có, mấy ngày nay hình như anh ấy không về nhà, điều tra vụ án quá hưng phấn hay sao ấy, tôi thấy dưới bàn anh ấy có mấy lon Red Bull rỗng.”

“Anh Hứa làm vậy là không biết yêu quý cơ thể của mình rồi.” Hà Tuệ cau mày, trên mặt tràn đầy vẻ không đồng ý, “Không được, anh ấy vừa mới xuất viện, cường độ làm việc vượt mức nghiêm trọng.”

Nói xong, Hà Tuệ liền đưa tay đẩy cửa ra.

“Bỏ đi, tính tình đội trưởng Hứa cô còn lạ gì nữa, anh ấy muốn làm gì thì đố ai có thể ngăn cản, hơn nữa anh ấy làm việc vẫn luôn liều mạng như vậy, tôi đoán là anh ấy muốn điều tra cho xong những vụ án dang dở trước khi đi đấy.”

Nghe đến đó, Hà Tuệ lại có chút do dự.

Nếu thật sự là như vậy thì cũng không có gì không ổn.

Cách cửa sổ thủy tinh cô ta nhìn vào bên trong, tuy rằng chỉ nhìn thấy một bóng người ở trước bàn, Hà Tuệ vẫn không nhịn được nhếch khóe môi.

Ước gì ngày đó có thể đến sớm hơn.



Sau khi tan ca, đêm nay Hứa Tứ không tiếp tục ở lại cục nữa.

Anh lái xe không mục đích, cuối cùng phát hiện mình đã đi tới gần chỗ ở của Đường Nguyện.

Hứa Tứ dừng xe lại, cầm lấy điện thoại di động mở Wechat ra, hộp thoại của hai người vẫn dừng lại ở hai ngày trước, đó là tin nhắn cuối cùng anh gửi đi.

Tối hôm đó anh muốn mời Đường Nguyện cùng ăn cơm, nhưng đối phương không trả lời.

Anh châm cho mình một điếu thuốc lá, vẻ mặt có vài phần phiền muộn.

Ngay từ đầu cô đã trả lời rất có lệ, về sau cô thậm chí còn tiết kiệm cả sự có lệ đó.

Hứa Tứ từ lúc ban đầu trốn tránh đến bây giờ không thể không thừa nhận, Đường Nguyện thật sự muốn cùng anh phân chia giới hạn.

Hút xong một điếu thuốc, anh nhìn thoáng qua nhà Đường Nguyện, sau đó khởi động xe rời đi.

Về đến nhà, anh cũng không có tâm tình đi nấu cơm, lấy mấy lon bia trong tủ lạnh ra uống, sau khi uống xong thì ngã lên sô pha.

Anh ngủ thϊếp đi trong mơ mơ màng màng, đợi đến khi lần nữa tỉnh lại thì trong phòng đã tối om, chỉ có chiếc điện thoại đặt trên bàn trà đang điên cuồng đổ chuông phát ra thứ ánh sáng chói mắt.

Hứa Tứ xoa xoa huyệt Thái Dương đang đau nhức, với lấy xem thì thấy là Trương Phàm gọi tới.

“A lô?”

“Cảnh sát Hứa, cuối cùng anh cũng nghe điện thoại rồi.”

“Có chuyện gì?”

Mới vừa tỉnh ngủ, giọng nói của anh nghe ra còn hơi khàn khàn.

“Bác sĩ Đường đang ở cục cảnh sát, cô ấy bị người ta tập kích.”

Người tập kích Đường Nguyện là người náo loạn ở bệnh viện lần trước.

Người đó là một tên côn đồ xã hội tên là Đỗ Dũng, lúc ấy bởi vì gây chuyện ở bệnh viện nên bị cảnh sát bắt nhốt mấy tháng.

Có lẽ là trong nhà nhờ cậy quan hệ nên đã bảo lãnh anh ta ra.



Nhưng người này ra ngoài rồi, dã tâm không cam lòng kia cũng trỗi dậy theo.

Đỗ Dũng tin chắc cái chết của bố mình đều là do bệnh viện gây nên, anh ta ghi hận trong lòng, muốn tìm bác sĩ lúc đó báo thù.

Nhưng vị bác sĩ kia đã nghỉ phép ra nước ngoài, cho nên anh ta đã tính món nợ này lên đầu Đường Nguyện lúc ấy đứng ra ngăn cản anh ta.

Anh ta theo dõi Đường Nguyện hơn một tuần, ngày nào cũng nằm vùng trên đường Đường Nguyện đi làm, sau đó tìm được cơ hội xông vào nhà cô tấn công bạo lực.

Lúc Hứa Tứ vội vàng chạy tới cục cảnh sát, Trương Phàm vừa lấy khẩu cung cho Đỗ Dũng.

“Lão đại, anh tới rồi.”

Sắc mặt âm u khó coi của Hứa Tứ làm cho người ta nhìn mà da đầu tê dại.

“Ừ.”

“Vừa mới lấy khẩu cung xong, bác sĩ Đường bị thương ở tay, cảnh sát giao thông Tần đã đưa đến bệnh viện rồi.”

“Chính là anh ta?”

Trương Phàm vừa mới gật đầu, đã thấy Hứa Tứ xắn tay áo lên vọt tới.

Anh không nói lời nào túm lấy cổ áo Đỗ Dũng, kéo Đỗ Dũng lên, hung hăng nện một đấm vào mặt anh ta.

“Aiza, cảnh sát đánh người, tôi muốn kiện anh ta, tôi muốn kiện anh ta.”

Hứa Tứ sải bước ngồi trên người Đỗ Dũng, nấm đấm lại rơi xuống người anh ta.

“Bây giờ tôi đã tan ca, không phải là cảnh sát, mà cho dù bây giờ tôi đang trong giờ làm thì cũng đánh anh như thường, anh cứ việc đi kiện.”

“Đội trưởng Hứa, anh bớt giận đi, bác sĩ Đường không có gì đáng ngại cả.”

Trương Phàm chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Hứa Tứ, sợ anh xuống tay không có chừng mực, vội vàng kéo người lên.

“Lão đại, anh đi gặp bác sĩ Đường đi, bên này để tôi xử lý cho.”

Hứa Tứ gật đầu, anh lau máu chảy ra từ chỗ bị thương, sải bước đi ra ngoài.