Chương 45: Em Đang Đùa Giỡn Với Lửa

Đường Nguyện khi chủ động lại là một cảnh đẹp khác.

Đó là một liều thuốc tình yêu tự nhiên, có thể đốt cháy anh từ trong ra ngoài, khiến Hứa Tứ không chỉ muốn ngừng mà không được, còn càng ngày càng yêu sâu đậm.

Luôn muốn được sự ấm áp của cô bao bọc mọi lúc mọi nơi.

“Cục cưng, không phải em muốn anh sao?"

Anh quỳ trên giường, kéo bàn tay mềm mại mảnh khảnh của Đường Nguyện phủ lên thứ đã ngẩng cao đầu của mình.

“Nó là thứ chỉ thuộc về em, em muốn dùng thế nào cũng được.”

Gương mặt Đường Nguyện nóng lên dưới ánh nhìn say đắm của Hứa Tứ cách lớp vải vóc, cô có thể cảm nhận được rõ ràng vật nam tỉnh đã thức tỉnh kia rốt cuộc có bao nhiêu nóng bỏng.

Cổ họng cô ngứa ngáy, cuối cùng vẫn không nhịn được du͙© vọиɠ, ngón tay trắng xanh kéo khóa kéo của anh xuống.

Hứa Tứ phối hợp với động tác của cô sau khi cởϊ qυầи ngoài ra, đập vào mắt là chiếc qυầи ɭóŧ màu xám nhạt bị đẩy phồng lên.

Đường Nguyện cũng không gấp gáp lột quần của anh ra, mà là cách qυầи ɭóŧ chọc khế, sau đó bàn tay nhỏ bé phủ lên, bắt lấy cây hàng thô cứng kia rồi cách lớp vải tuốt lên xuống vài cái.

Chợt nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng Hứa Tứ nặng nề hít vào.

Cô cứ tưởng mình nặng tay, khiến Hứa Tứ đau.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông ngửa cổ, yết hầu gợi cảm lăn lộn nuốt xuống.

Nhìn cũng không giống như đang bị đau, ngược lại là phản ứng cực kỳ sảng khoái.

Thấy Đường Nguyện nhìn mình chằm chằm, Hứa Tứ thở hổn hển cười cười.

“Anh thích em làm như thế với anh.”

“Anh thích em nhẹ tay hơn hay nặng tay hơn?”

Sức lực trên tay cô thay đổi theo các mức độ khác nhau khi Đường Nguyện nói chuyện.

Từ nhẹ đến nặng trong nháy mắt, hô hấp của Hứa Tứ trầm xuống, nhìn Đường Nguyện đang đùa giỡn mình,ánh mắt đột nhiên tối xuống vài phần.

Anh bắt đầu hối hận vì đã giao chuyện khống chế tiết tấu đêm nay cho Đường Nguyện.

Bởi vì đối phương hiện tại quyến rũ như một con yêu tinh, anh chỉ muốn lập tức xô ngã cô xuống giường, cởi hết tất cả quần áo trên Đường Nguyện ra, sau đó cắm vào thật sâu, nặng nề làm cô.



Có điều, Hứa Tứ vừa mới đưa tay bắt lấy bầu ngực cô xoa nắn, lập tức bị đối phương đẩy ra.

“Làm gì vậy, không phải mới nói muốn người ta chủ động sao?"

Nhìn dáng vẻ hờn dỗi của cô, nơi nào đó của Hứa Tứ lại trướng to vòng.

“Được, theo em.”

“Cảnh sát Hứa, bình thường anh hay mặc vest không?"

Hình như cô chưa từng thấy qua dáng vẻ Hứa Tứ mặc tây trang, hoặc là thấy anh mặc quần áo bình thường, hoặc là mặc đồng phục cảnh sát.

“Anh không thường xuyên tham gia mấy sự kiện chính thức, nhưng thỉnh thoảng phải đi họp tỉnh thì vẫn mang theo một bộ vest.”

Anh ngại mặc vest vì nó trói buộc giống như vòng kim cô trên đầu Tôn Ngộ Không, cho nên trường hợp cần thiết lắm anh mới mặc vào một lúc.

Ánh mắt Đường Nguyện sáng lên, vội hỏi ở nơi nào

“Tủ quần áo.”

Lúc Đường Nguyện trèo xuống giường, Hứa Tứ có chút không hài lòng.

“Em muốn nhìn anh mặc đồ vest sao? Ngày mai anh mặc cho em xem được không, hay là làm xong lại mặc cũng được.”

Thứ đó của anh đã cứng đến mức sắp nổ tung rồi.

Đường Nguyện vừa mở cửa tủ quần áo ra thì nhìn thấy bộ đồ vest treo bên cạnh mấy bộ quần áo bình thường kia.

Cô lấy bộ đồ vest ra, tìm được chiếc cà vạt, sau đó lại treo bộ đồ vest vào trong tủ quần áo.

Nhìn Đường Nguyện cầm cà vạt của mình đi tới, trong lòng Hứa Tứ đã mơ hồ đoán được cô muốn làm gì.

"Cục cưng, em muốn làm gì?"

“Em muốn làm gì, cảnh sát không Hứa biết sao?”

Cô cười khanh khách cởϊ áσ sơ mi của anh ra, chắp hai tay của anh lại rồi đưa lêи đỉиɦ đầu, sau đó dùng cà vạt buộc lại.

“Đương nhiên là bắt cóc cảnh sát Hứa rồi."

“Nguyện Nguyện, em đang đùa với lửa đấy.”

Đường Nguyện dừng động tác trên tay, cúi đầu nhìn Hứa Tứ.



"Anh gọi em như vậy một lần nữa đi.”

“Nguyện Nguyện, cục cưng Nguyện Nguyện.”

"Cảnh sát Hứa, mồm mép của anh cũng trở nên trơn tru rồi đấy.”

Nhớ tới khi hai người vừa gặp lại nhau anh tỏ ra lạnh lùng với cô bao nhiêu, còn kêu Tần Hằng mang cô đi xét nghiệm máu, cũng không cho cô lấy một nụ cười rạng rỡ, càng miễn bàn đến chuyện gọi cô là cục cưng Nguyện Nguyện như lúc ở trên giường.

Trên mặt Hứa Tứ nóng lên, anh cũng chỉ ngẫu nhiên vào phòng trà nước rồi nghe thấy Trương Phàm nói chuyện với người khác, rằng đàn ông phải ngọt miệng một tí thì phụ nữ sẽ thích hơn.

“Em không thích anh gọi em như vậy sao?"

“Thích, nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ anh từng kêu Tần Hằng đưa em đi xét nghiệm máu, em lại cảm thấy có chút khó chịu.”

Nhắc tới Tần Hằng, ánh mắt Hứa Tứ bỗng rơi xuống miếng băng gạc dày

trên cánh tay cô.

“Sao đêm nay Tần Hằng lại có mặt ở nhà em?"

“Nào nào nào, cảnh sát Hứa, anh nằm xuống đi.”

Cô không trả lời câu hỏi của Hứa Tứ, mà đẩy anh nằm ngả xuống giường.

“Đường Nguyện, vì sao em không trả lời anh?"

“Cảnh sát Hứa cho rằng, giờ nói về vấn đề này có thích hợp không?” Cô rút miếng vải cuối cùng trên người Hứa Tứ ra.

Gậy thịt đỏ sậm cực đại không còn lớp vải trói buộc dựng thẳng lên trời.

Trong mã mắt trên đỉnh qυყ đầυ hình chiếc ô đã tiết ra một ít dịch thể trong suốt.

Quanh thân vật nổi đầy gân xanh tản ra hơi thở chiếm hữu trắng trợn.

“Cho dù anh đồng ý, nhưng tên nhóc này hình như lại không đồng ý.”

Cô mới nắm trong tay xoa bóp hai cái đã nghe thấy tiếng hít thở của Hứa Tứ nặng thêm vài phần.

“Nguyện Nguyện, siết chặt một chút, vuốt lên vuốt xuống.”

Vật thô cứng nóng bỏng kia được bàn tay nhỏ bé non nớt của cô bao lấy, tuy rằng so ra vẫn kém xa cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của Đường Nguyện, nhưng cảm giác bị quấn chặt này vẫn khiến thắt lưng của anh tê dại, nhịn không được ưỡn thẳng eo về phía trước, gậy thịt rút cắm vào lòng bàn tay cô mấy cái.