Chương 36

Vị trí này tương đối cách xa quầy, nằm ngay bên cạnh cửa sổ, các bức tường xung quanh thậm chí hoàn toàn có thể ngăn cách toàn bộ tầm nhìn.

Tuy rằng biết rõ cô như cũ vẫn có thể nghe được bọn họ nói chuyện, nhưng lúc này Lý Phúc cùng Trương Đại Lang tâm trạng đồng thời cũng thả lỏng hơn.

Trương Đại Lang khẽ cử động bàn tay đang tê cứng vì lạnh của mình, các đầu ngón tay đã đỏ ửng, cũng rất may bởi vì quanh năm làm công việc đồng áng mà bàn tay của hắn có một lớp chai thật dày, ngăn được phần nào cái lạnh.

Nhìn thấy hành động vô thức của hắn, trên mặt Lý Phúc lộ ra vẻ áy náy, nhẹ giọng nói: “Lần này là ta liên luỵ đến đại cữu ca.”

“Không có việc gì.”

Trương Đại Lang nhìn qua món gà rán thơm phức trước mặt quyết định nói chuyện với anh ta trước. Hắn nhìn về phía Lý Phúc, khó hiểu hỏi: “Ta còn chưa hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

“Tiên nữ…Đây là đang trừng phạt ta.” Bàn tay Lý Phúc vừa nãy còn có chút tê dại, giờ đã dần khôi phục ấm áp.

Nhiệt độ ấm áp này lại không thắng nổi hàn ý trong lòng anh ta. Cổ hàn ý này thậm chí còn đem đầu óc đang bị ngọn lửa thiêu đến choáng váng toàn bộ dập tắt.

Lý Phúc lộ ra một nụ cười khổ…

“Con người chính là như vậy, chỉ thấy cái lợi trước mắt là có thể đắc ý vênh váo… Ta thiếu chút nữa đã phạm sai lầm lớn, tiên nữ đã cho ta một hình phạt nhỏ, lại làm cho ta trở nên tỉnh ngộ.”

Trương Đại Lang nghi hoặc: “Ta không hiểu.”

Vừa rồi hắn nhìn thấy tay Lý Phúc nắm chặt chiếc cốc, bàn tay bị đông đến lạnh lẽo, cũng như cũ không buông bỏ chiếc ly, hắn theo đó cũng không dám buông, kỳ thật căn bản chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì.“

"Ta cho rằng tiên nữ là thiện tiên, sẽ không tuỳ ý trách phạt chúng ta, cho nên ta càng thêm nhiều suy tưởng hoang đường. Lại cảm thấy ý tưởng của mình rất tốt, nên hành động theo ý mình…. Tuy tiên nữ không nói chuyện, nhưng con người làm sao có thể dùng ý nghĩ của chính mình đi suy đoán ý đồ của tiên nữ chứ?”

Lý Phúc thấy Trương Đại Lang vẫn đang không hiểu, không khỏi nhìn thoáng qua khu quầy đang yên tĩnh, cảm thấy tiên nữ ngầm chấp nhận lời nói của anh ta, lúc này mới giải thích.

“Khi ta bước vào, tiên nữ nhìn thấy ta lại nói một câu ‘là ngươi’, có thể thấy được tâm tình không tồi, nhưng khi ta giới thiệu ngươi là đại cữu ca* của ta, tiên nhân lại nói ‘phải không’, sau đó liền nhìn chúng ta, và cho hai người họ ly nước."

Lý Phúc nói thầm, Trương Đại Lang trong nháy mắt liền minh bạch, nhớ đến lúc vừa bước vào đã nhìn thấy nụ cười lãnh khốc trên gương mặt vị tiên nữ kia, hắn không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.

“Đây… đây rõ ràng là một sự trừng phạt.” Sau khi trải qua việc này, thanh âm Lý Phúc bị đè ép xuống càng ngày càng thấp, thái độ ban đầu tôn trọng nhưng có mấy phần qua loa đã thay đổi trở nên tôn kính hơn.

“Người bị phạt chính là ta!”

“Bởi vì ta đã tự ý mang đại cữu ca đến đây.”

“A?” Trương Đại Lang mở to hai mắt.

Lý Phúc thấy hắn vẫn không hiểu, tiên nữ lại không có biểu hiện gì, liền không giấu diếm nữa: “Tiên nữ lựa chọn ta, là muốn ta mang đến người có phẩm cách ưu tú nhất, nhưng ta lại…”

Trương Đại Lang rốt cuộc đã hiểu, lúc sau trở nên đứng ngồi không yên.

Hắn ta phẩm cách ưu tú sao?

Là ưu tú, nhưng lại không phải “ưu tú nhất”.

*Đại cữu ca: anh trai của vợ, anh vợ. do truyện bối cảnh cổ đại nên mình sẽ để nguyên vậy ạ.

*phẩm cách: nhân phẩm, tính cách.