Chương 9: Vị Hôn Thê

Buổi chiều, lúc Từ Văn Bân còn đang ngủ bù ở nhà, nhìn người đến đây, hơn nữa còn là hai người. Không nhìn con gà tao gà nhiễm một con lông vàng, ánh mắt Từ Văn Bân dừng ở phía sau anh ta ngạc nhiên nói: “A Trực? Sao cậu cũng ở đây?”

Nếu như anh ta nhớ không lầm, Lận Trực vừa mới vào công ty của gia đình thực tập, hẳn là sẽ không rảnh đến mức chạy xa như vậy,

“Cậu đặc biệt đến an ủi tớ sao?” Anh ta có chút xúc động. Tuy nhiên, sự xúc động của anh ta không kéo dài ba giây, đã nghe Lận Trực nói thẳng:

“Tớ bị cha đuổi ra khỏi công ty. Vừa khéo Tao Kê muốn tới tìm cậu, cho nên tớ cũng tới đây chơi.”

“Xảy ra chuyện gì hả?” Từ Văn Bân rót cho bọn họ một ly nước. Còn không đợi Lận Trực trả lời, Tao Kê bên cạnh đã đoạt đáp:

“Còn không phải bởi vì cậu ta bất mãn trong nhà sắp xếp mối hôn sự cho mình à, chọc giận ông bố, kết quả bị tịnh thân xuất gia.”

Từ Văn Bân mày nhảy dựng, “...!Mày đúng là đồ không có văn hóa! Từ tịnh thân xuất gia dùng như vậy hả?”

“Không sao cả, “ Tao Kê nhún nhún vai, “Dù sao mày cũng có thể hiểu được ý tứ đại khái là tốt rồi.”Từ Văn Bân nhìn về phía Lận Trực, lại tin lời Tao Kê,

“Vậy A Trực tính sao đây?” Lận Trực sờ sờ cái đầu kiểu mới của mình, trên mặt tuấn tú là vẻ không quan tâm, “Tớ dự định làm chút hạng mục, chỉ là tạm thời còn chưa nghĩ ra làm cái gì, xem xét tình hình rồi nói sau.”Khi ba người Từ Văn Bân gặp nhau, bên kia, Thẩm Loan đang cùng Hà lão mang đồ đạc đến cửa hàng. Đêm qua cô mua một đống đồ, mỗi nơi đặt một chút bất tiện.

Cũng may chợ giao dịch địa phủ có đồ đạc bán ra, Hà lão giúp đỡ mua một ít. Khi sắp xếp đồ ăn vặt, ông Hà có chút lo lắng: “Cô cũng không thể dùng tiền âm phủ. Đồ cô cầm, chỉ sợ sẽ bị tính ở trên người tiểu nhị trong tiệm.” Tiểu nhị vốn không có tiền công gì, mua bán kiểu này chẳng phải sẽ lỗ hết sao.“Ngài yên tâm, nhân viên cửa hàng kia cháu biết.” Thẩm Loan quả thật biết Từ Văn Bân, chỉ là Từ Văn Bân học trung học liền xuất ngoại học tập, bọn họ không có giao tiếp gì, bằng không hai lần gặp nhau Từ Văn Bân cũng sẽ không nhận ra cô, “Cậu ấy không thiếu chút tiền này, sau này cháu buôn bán có lợi nhuận, đến lúc đó trả lại gấp đôi cậu ấy là được.”

“Vậy là tốt rồi.” Biết cô có chừng mực, Hà lão cũng không nói nhiều nữa. Bày xong đống hàng hóa, cuối cùng Thẩm Loan thưởng thức kệ hàng dựa vào tường, nói với ông lão bên cạnh: “Tôi muốn biến nơi này thành một cửa hàng tiện lợi.” Cửa hàng tiện lợi dẫn đến dương thế, như vậy ít nhất cô có thể giả vờ mình còn sống tốt ở một góc nào đó.

“Vậy cũng được.” Hà lão tuy rằng không hiểu rõ cửa hàng tiện lợi là cửa hàng gì, nhưng chỉ cần là cửa hàng hẳn là đều sẽ trở nên náo nhiệt, “Sau này gom đủ bốn người còn có thể hẹn nhau đánh ngựa.”.

“Ngài còn biết cái này luôn.” Thẩm Loan nở nụ cười, ông lão tiên phong đạo cốt, không giống như một con bạc.



“Không phải rất biết.” Hà lão giải thích, “Khi còn sống ông là một người câm, không có bạn bè gì, phần lớn thời gian đều dùng cho y học. Bây giờ có thể nói chuyện, không cần phải hành nghề y, muốn thử ngày tháng của người bình thường.”

“Ồ?” Thẩm Loan quả thật không nhìn ra trước kia ông ấy vậy mà không nói chuyện được.Hà lão thấy thần sắc này của cô, vuốt râu cười nói: “Có phải rất bất ngờ hay không? Người còn sống dù không trọn vẹn như thế nào, sau khi chết hồn phách đều hoàn chỉnh.”

“Là rất bất ngờ.” Thẩm Loan thừa nhận, nhưng trong lòng càng thêm kính nể.

Trong xã hội nhóm, hầu hết những người bị khuyết tật sẽ bị gạt ra ngoài lề. Ông lão nghịch cảnh mà đi, còn có thành tựu, tâm tính này so với phần lớn mọi người thì cứng cỏi hơn nhiều.

“Năm đó học y hẳn là rất khổ.” Cô không thể không hỏi.

“Học y không khổ, khổ chính là hành y. Miễn là có một trái tim muốn học, thì có thể tìm hiểu; Nhưng hành y thì khác, nhỡ xảy ra sai lầm, chính là một mạng người, không phải bệnh nhân, chính là của ông.”

Ông lão nói xong, vươn tay cho Thẩm Loan xem, “Bàn tay này lúc còn sống đã bị người ta bẻ ngón tay, lúc ấy ông liền nghĩ đời này sẽ không làm đại phu.”

“Nhưng sau đó ngài vẫn tiếp tục làm đại phu nữa.” Hơn nữa thành tựu y thuật hẳn là còn không thấp, bằng không sao lại muốn tìm truyền nhân.

“Hết cách rồi, ông chỉ biết cái này.” Hà lão nói, “Khi đó ông liền rất hận, vì sao ông lại là kẻ câm. Nếu ông không phải là kẻ câm, thì sẽ không gặp phải những chuyện này. Về sau ông mới biết được, ông vốn đã chết rồi, là cha mẹ ông đổi ông về.”

Nói đến đây, ông ấy hơi dừng lại một chút, vốn không muốn tiếp tục nói tiếp, đã thấy Thẩm Loan lộ ra vẻ tò mò, vì thế dứt khoát tiếp tục nói: “Trước kia đã chết một lần. Khi đó ông mười một mười hai tuổi đi, gia đình cãi nhau một trận, cha bảo ông nếu bước ra khỏi nhà vĩnh viễn đừng trở về, ông lúc ấy nóng đầu thế là gieo mình xuống hồ. Về sau cha mẹ vì cứu ông, lấy Kiến Đạo Quan đổi lấy, cầu quan chủ cứu ông. Ồ, người xem chính là quan chủ của Thanh Tùng Quan. Quan chủ đáp ứng, bảo ông mặc quần áo giấy ở lại bên cạnh, sau đó cha mẹ ông xây xong đạo quan, ông lại một lần nữa đầu thai vào trong bụng mẹ ông.”

Thẩm Loan từ nhỏ được dạy phải tin tưởng khoa học hay là lần đầu tiên nghe được câu chuyện kỳ ảo như vậy, “Vậy mà còn có thể như vậy?” Nếu không phải chính cô bây giờ chính là một luồng hồn phách, thật đúng là sẽ không tin tưởng, “Mấy trăm năm trước rốt cuộc là loại thế giới gì, còn có, giấy cũng có thể làm quần áo?” Điều này đã mở ra cánh cửa cho thế giới mới của cô ấy một lần nữa.

“Quần áo giấy là thuật của quan chủ, ông thì không có bản lĩnh đấy, nhưng sau khi mặc vào người sống có thể nhìn thấy ông.” Chính là dáng vẻ có chút xấu xí..