Chương 10: Vị Hôn Thê?

Buổi chiều, lúc Từ Văn Bân còn đang ngủ bù ở nhà, nhìn người đến đây, hơn nữa còn là hai người.

Không nhìn con gà tao gà nhiễm một con lông vàng, ánh mắt Từ Văn Bân dừng ở phía sau anh ta. ngạc nhiên nói: “A Trực? Sao cậu cũng ở đây?”

Nếu như anh ta nhớ không lầm, Lận Trực vừa mới vào công ty của gia đình thực tập, hẳn là sẽ không rảnh đến mức chạy xa như vậy, “Cậu đặc biệt đến an ủi tớ sao?”Anh ta có chút xúc động.

Tuy nhiên, sự xúc động của anh ta không kéo dài ba giây, đã nghe Lận Trực nói thẳng: “Tớ bị cha đuổi ra khỏi công ty. Vừa khéo Tao Kê muốn tới tìm cậu, cho nên tớ cũng tới đây chơi.”

“Xảy ra chuyện gì hả?” Từ Văn Bân rót cho bọn họ một ly nước.

Còn không đợi Lận Trực trả lời, Tao Kê bên cạnh đã đoạt đáp: “Còn không phải bởi vì cậu ta bất mãn trong nhà sắp xếp mối hôn sự cho mình à, chọc giận ông bô, kết quả bị tịnh thân xuất gia.”

Từ Văn Bân mày nhảy dựng, “... Mày đúng là đồ không có văn hóa! Từ tịnh thân xuất gia dùng như vậy hả?”

“Không sao cả, “ Tao Kê nhún nhún vai, “Dù sao mày cũng có thể hiểu được ý tứ đại khái là tốt rồi.”

Từ Văn Bân nhìn về phía Lận Trực, lại tin lời Tao Kê, “Vậy A Trực tính sao đây?”

Lận Trực sờ sờ cái đầu kiểu mới của mình, trên mặt tuấn tú là vẻ không quan tâm, “Tớ dự định làm chút hạng mục, chỉ là tạm thời còn chưa nghĩ ra làm cái gì, xem xét tình hình rồi nói sau.”



Khi ba người Từ Văn Bân gặp nhau, bên kia, Thẩm Loan đang cùng Hà lão mang đồ đạc đến cửa hàng.

Đêm qua cô mua một đống đồ, mỗi nơi đặt một chút bất tiện. Cũng may chợ giao dịch địa phủ có đồ đạc bán ra, Hà lão giúp đỡ mua một ít.

Khi sắp xếp đồ ăn vặt, ông Hà có chút lo lắng: “Cô cũng không thể dùng tiền âm phủ. Đồ cô cầm, chỉ sợ sẽ bị tính ở trên người tiểu nhị trong tiệm.”

Tiểu nhị vốn không có tiền công gì, mua bán kiểu này chẳng phải sẽ lỗ hết sao.

“Ngài yên tâm, nhân viên cửa hàng kia cháu biết.” Thẩm Loan quả thật biết Từ Văn Bân, chỉ là Từ Văn Bân học trung học liền xuất ngoại học tập, bọn họ không có giao tiếp gì, bằng không hai lần gặp nhau Từ Văn Bân cũng sẽ không nhận ra cô, “Cậu ấy không thiếu chút tiền này, sau này cháu buôn bán có lợi nhuận, đến lúc đó trả lại gấp đôi cậu ấy là được.”

“Vậy là tốt rồi.” Biết cô có chừng mực, Hà lão cũng không nói nhiều nữa.

Bày xong đống hàng hóa, cuối cùng Thẩm Loan thưởng thức kệ hàng dựa vào tường, nói với ông lão bên cạnh: “Tôi muốn biến nơi này thành một cửa hàng tiện lợi.”

Cửa hàng tiện lợi dẫn đến dương thế, như vậy ít nhất cô có thể giả vờ mình còn sống tốt ở một góc nào đó.

“Vậy cũng được.” Hà lão tuy rằng không hiểu rõ cửa hàng tiện lợi là cửa hàng gì, nhưng chỉ cần là cửa hàng hẳn là đều sẽ trở nên náo nhiệt, “Sau này gom đủ bốn người còn có thể hẹn nhau đánh ngựa.”