Chương 42: Phát Sóng Trực Tiếp Với Viện Điều Dưỡng 3

Khi Đỗ An tỉnh dậy ở thế giới này, cậu đã ở cùng với Đỗ Thần. Đỗ Thần nói anh ấy là anh trai của cậu, cậu ngoan ngoãn gọi anh ấy là anh trai.

Họ đã sống ở đây từ khi Vùng đất của những giấc mơ chỉ là một vùng đất hư vô. Bọn họ cứ ở lại đây, sống nương tựa lẫn nhau.

Trong vài trăm năm qua, thế giới này xuất hiện tàu điện ngầm, máy bay, về sau lại xuất hiện thêm khu vui chơi.

Sau khi anh trai trở thành bảo vệ của khu vui chơi, tính cách của anh ấy đã có chút thay đổi. Bệnh mất hồn của anh ấy cũng bị mắc khi ở trong khu vui chơi. Đỗ An lo lắng Đỗ Thần lại muốn quay lại làm bảo vệ.

Đỗ Thần vỗ vỗ vai cậu, ánh mắt bình tĩnh: “Yên tâm, anh không sao.”

Đỗ An: “Vậy anh đến khu vui chơi làm gì?”

Đỗ Thần: “Hôm đó chúng ta đến quán ăn nhanh. Trong cửa hàng có một nhân viên rất lợi hại, anh ta từng là bảo vệ của khu vui chơi bên cạnh.”

Đỗ An tròn mắt ngơ ngác, không hiểu ý của anh ta.

Đỗ Thần dứt khoát nói thẳng ra: “Hắn ta đang làm nhân viên cửa hàng, nói cách khác là hiện tại quán đó ở khu vui chơi đang thiếu một bảo vệ.”

“Anh, anh muốn làm bảo vệ ở tầng chín mươi chín của khu vui chơi sao?”

“Khu vui chơi tầng chín mươi chín là một trong những khu vui chơi được đánh giá nghiêm ngặt nhất trong cả nước. Anh muốn thử một chút, nhưng không chắc có thể chuyển đến đó.” Đỗ Thần nói xong, đáy mắt lại lóe lên một tia sáng: “Anh đi hỏi thử tầng chín mươi chín sẽ khảo hạch gần đây nhất là khi nào?”

Đỗ An biết cậu không thể thuyết phục được anh ta. Nhưng nếu là bên cạnh quán ăn nhanh thì cậu cảm thấy yên tâm hơn so với những nơi khác, cậu nói: “Vậy em sẽ đi với anh.”

Họ tạm biệt Trần Giang, hai anh em quay người đi về phía khu vui chơi.



Ở lối vào của khu vui chơi, Thủy Ngưng Hoa đang hỏi bảo vệ chỗ ở của Đỗ Thần.

Bảo vệ ngẩng đầu, thấy Đỗ Thần và Đỗ An đi tới, dụi dụi mắt còn tưởng rằng mình nhìn lầm, giọng điệu hơi do dự nói: “Đỗ Thần, cậu đã trở lại sao?”

Thủy Ngưng Hoa quay người lại, nhìn thấy đôi mắt thư thái của Đỗ Thần, trạng thái vô cùng tốt, cảm thấy nghi hoặc hỏi: “Đỗ Thần? Anh chính là bảo vệ bị mắc bệnh mất hồn à?”

Người bảo vệ đứng cạnh cửa nghiêm mặt nói: “Đây là bảo vệ Đỗ mà cô đang tìm. Đỗ Thần, đây là viện trưởng viện điều dưỡng ở khu E.”

Đỗ Thần hơi nhướng mày, giọng điệu bình thản nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Thủy Ngưng Hoa lập tức giải thích mục đích cô ta đến, Đỗ Thần nghe nửa chừng đã ngắt lời: “Không cần, tôi đã tốt rồi.”

“Cái gì?” Thủy Ngưng Hoa khó hiểu, vẻ mặt hai điều dưỡng viên đi theo cũng kinh ngạc.

Trong những năm qua, họ đã tiếp xúc với hàng trăm hàng ngàn bệnh nhân bị mắc chứng mất hồn. Cho đến nay vẫn chưa có một trường hợp nào hồi phục.

Tuy nhiên, tình trạng của Đỗ Thần quả thật trông không giống như một bệnh nhân mắc chứng mất hồn, đôi mắt của anh ta rất có thần, hồn lực cũng rất mạnh.

Thủy Ngưng Hoa quay đầu nhìn người bảo vệ ở cửa: “Anh ta là bảo vệ đó thật sao?”

Người bảo vệ gật đầu khẳng định: “Vâng, chính là Đỗ Thần.”

Đỗ An thò đầu ra từ phía sau Đỗ Thần, nghiêm túc nhìn Thủy Ngưng Hoa: “Ngài là viện trưởng viện điều dưỡng? Ngài có thể nhìn ra tình hình bệnh của bệnh nhân có chuyển biến tốt hơn ư? Anh trai tôi thật sự khỏi bệnh sao?”

Thủy Ngưng Hoa cẩn thận nhìn Đỗ Thần: “Vừa rồi các anh từ đâu tới?”



Đỗ An: “Rạp chiếu phim, chúng tôi xem livestream.”

Thủy Ngưng Hoa trò chuyện với Đỗ An vài câu, tất cả đều là tình trạng gần đây của Đỗ Thần. Cuối cùng không thể không chấp nhận sự thật rằng anh ta đã khỏi bệnh.

Cô ta không nhịn được hỏi: “Anh Đỗ, anh có đồng ý nói thử về quá trình hồi phục của mình không?”

Đỗ Thần suy nghĩ một chút: “Rất xin lỗi, hôm nay tôi có chút việc. Quá trình khôi phục của tôi rất đơn giản. Đúng lúc ngày mai chúng tôi đi qua đó, nếu như cô có thời gian, chúng ta cùng đi.”

Thủy Ngưng Hoa: “Đi đâu?”

Đỗ Thần: “Một cửa hàng nhỏ đã chữa khỏi bệnh mất hồn của tôi.”

Thủy Ngưng Hoa hoài nghi trong lòng. Nếu như nơi này thật sự tồn tại, cô ta đã tìm ra từ lâu rồi.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, cô ta đành phải đồng ý đến xem xem: “Được, mấy giờ ngày mai?”

Đỗ Thần hẹn cô ta thời gian và địa điểm gặp mặt. Sau đó dẫn Đỗ An rời đi.

Khuôn mặt của Đỗ An tươi cười như hoa, bệnh của anh trai đã thực sự được chữa khỏi rồi.

Điều dưỡng viên bên cạnh Thủy Ngưng Hoa nói: “Vị bảo vệ này tính tình không tốt lắm, nhìn không giống người mắc bệnh mất hồn chút nào. Không phải muốn lừa chúng ta chứ?”

Một điều dưỡng viên cao gầy khác nói: “Nếu như anh ta thật sự khỏi được bệnh mất hồn, tình trạng hiện tại của anh ta chính là bằng chứng tốt nhất. Tôi nghĩ chỉ cần viện trưởng đồng ý đi xem thử là được.”

Thủy Ngưng Hoa cũng nghĩ như vậy, chỉ cần đi xem là biết được thật hay giả. Nhưng trong lòng cô ta cũng không ôm quá nhiều hy vọng.