Chương 14: Không đầu

Vào ngày 29 tháng 10 năm 3020, trong phòng họp của đội điều tra tội phạm, Giang Thừa Ngạn đang tổ chức một cuộc họp phân tích vụ án.

"Biển số giả?" Giang Thừa Ngạn khẽ cau mày nói: "Lúc trước, đội thứ hai không phải đã bố trí một hang ổ để xử lý biển số giả sao? Chờ một lát cậu và Trương Lượng đi xem thử ở Hoa Thành còn có địa điểm nào chuyên làm biển số giả không?"

"Vâng, đội trưởng."

"DZ, màu đen? Đội trưởng, xe của Tưởng Xương Bình là DZ màu đen."

Giang Thừa Ngạn giật mình, nhanh chóng nói: "Lý Đồng, đưa đoạn video có thể thấy rõ chiếc xe khả nghi cho tôi. Diêu Mẫn, đem ảnh chụp xe của Tưởng Xương Bình ra và so sánh."

"Vâng, đội trưởng."

Lý Đồng tìm được đoạn video, dừng hình lại, sau đó đem notebook đến cho Giang Thừa Ngạn. Một lúc sau, Diêu Mẫn cũng mang theo những bức ảnh chụp xe đến. Sau khi so sánh, Giang Thừa Ngạn nói: "Hai chiếc xe cùng nhãn hiệu, mẫu mã, màu sắc, lại xuất hiện tại hiện trường vứt xác. Với tất cả những sự trùng hợp này, chúng ta hoàn toàn có thể cho rằng chiếc xe này là xe của Tưởng Xương Bình.". Diêu Mẫn, trong đoạn video lấy lại ngày hôm qua, Tưởng Xương Bình có phải đang lái xe ra ngoài không?"

Diêu Mẫn gật đầu nói: "Đúng vậy, khoảng 8 giờ 10 phút sáng ngày 22, xe của Tưởng Xương Bình ra khỏi gara. Camera giám sát cho thấy người trong xe chính là Tưởng Xương Bình."

"Sau đó chuyện gì xảy ra? Xe có lái về tiểu khu Hòa Bình không?"

"Không. Ít nhất trong video giám sát chúng tôi lấy được, chiếc xe không xuất hiện nữa."

"Không xuất hiện nữa..." Giang Thừa Ngạn hơi nhíu mày.

"Đội trưởng, nếu chiếc xe xuất hiện tại hiện trường vứt xác là xe của Tưởng Xương Bình, điều đó có nghĩa là sự nghi ngờ của Lý Thu Nhiên sẽ nhỏ hơn?"

Giang Thừa Ngạn nhìn Diêu Mẫn và nói, "Video giám sát được chuyển đi ngày hôm qua, Lý Thu Nhiên có ra ngoài vào đêm ngày 22 không?"

"Không. Vào ngày 22, sau khi đón Tưởng Tiểu Hàn, Lý Thu Nhiên chỉ ra ngoài một lần để vứt rác, và quay lại khoảng hai phút sau. Cô ấy lại ra ngoài vào sáng sớm ngày 23 và chở Tưởng Tiểu Hàn đến trường mẫu giáo."

"Còn đêm ngày 23 và 24 thì sao?"

"Đêm 23, khoảng 10 giờ, cô ấy có ra ngoài một lần nhưng về rất nhanh, khoảng 10 phút. Đêm 24, cô ấy không ra ngoài".

"10 phút? Ở tầng trệt hay tầng hầm?"

"Tầng trệt. Video giám sát cho thấy cô ấy xuống thang máy ở tầng trệt, đi qua tiền sảnh và ra khỏi khu chung cư. Nếu đi bộ, cô ấy sẽ chỉ ra khỏi khu dân cư một khoảng không xa."

Giang Thừa Ngạn trầm tư gật đầu, nhìn Lý Đồng nói: "Cậu nói nơi cuối cùng xe của Tưởng Xương Bình biến mất là ở phía đông thành phố?"

"Đúng. Tiểu khu Quang Mỹ không phải ở phía đông thành phố sao?"

Lý Đồng giật mình, sau đó vỗ trán nói: "Ôi, sao tôi có thể quên chuyện quan trọng như vậy? Đúng là đầu heo mà!"

"Được rồi, manh mối quá phức tạp, khó tránh khỏi có sơ suất, về sau phải cẩn thận một chút, cậu hẳn là biết tiếp theo nên làm như thế nào."

Lý Đồng gật đầu nói: "Tới tiểu khu Quang Mỹ tìm xe."

Giang Thừa Ngạn cười nói: "Cái này không phải rất thông minh sao? Chứng tỏ óc heo cũng không ngốc."

Mọi người bật cười, bầu không khí đột nhiên trở nên thoải mái.

Giang Thừa Ngạn nhìn Tôn Miểu, nói: "Nói cho tôi biết chuyện điều tra của cậu."

Tôn Miểu trả lời: "Chúng tôi đã đến thăm hàng xóm của Tưởng Xương Bình ở tầng trên và tầng dưới ở tiểu khu Hòa Bình, cũng như bạn bè của anh ấy và bạn thân của Lý Thu Nhiên. Câu trả lời của họ gần như giống nhau. Họ đều nói rằng Tưởng Xương Bình và Lý Thu Nhiên có mối quan hệ rất tốt và thường đi chơi cùng nhau, cũng không nghe hai người cãi nhau.

"Vậy trong số anh bè của Tưởng Xương Bình, ai là người có quan hệ thân thiết nhất với anh ấy? Có khi nào là nhân tình của anh ta không?"

"Tưởng Xương Bình không có nhiều anh bè, bạn bè thân thiết của anh ấy phần lớn đều là bạn học đại học. Người thân nhất với anh ấy có lẽ là bạn cùng phòng Vương Minh Duệ."

"Cho nên?"

"Đội trưởng, thật khó để đánh giá người mà họ thân thiết nhất là ai. Dù nói là bạn bè nhưng họ hầu như không giữ liên lạc với nhau. Tôi chỉ nghĩ rằng bạn cùng phòng ở cùng ký túc xá ở trường đại học chắc chắn phải là một người bạn có mối quan hệ gần gũi hơn những người khác."

"Bạn cùng phòng đại học à..." Diêu Mẫn không biết đang nghĩ gì, cười nham hiểm.

Nhìn thấy vẻ mặt quái dị của mọi người, Giang Thừa Ngạn vỗ đầu Diêu Mẫn, buồn cười nói: "Con bé này, đang nghĩ gì vậy?"

Diêu Mẫn thấy thế lập tức đỏ mặt, cười nói: "Không có gì đâu, hehe."

Giang Thừa Ngạn tức giận trợn mắt, nhìn Tôn Miểu nói: "Nói tiếp."

Tôn Miểu ho khan nói: "Thật ra điều tôi nghĩ cũng giống như Diêu Mẫn. Nếu Tưởng Xương Bình thật sự là... gay, vậy thì Vương Minh Duệ, cũng là bạn cùng phòng đại học, rất có thể sẽ phát hiện được gì đó, còn duy trì liên lạc với Tưởng Xương Bình, chứng tỏ mối quan hệ giữa hai người họ không bình thường, nhưng sau khi nói chuyện, tôi phát hiện Vương Minh Duệ hoàn toàn không biết về xu hướng tính dục của Tưởng Xương Bình. Đại học bốn năm, cùng ở chung một phòng, Vương Minh Duệ không biết, thì những người khác làm sao biết được."

"Tin tức Tưởng Xương Bình qua đời đã được thông báo hai ngày rồi. Ngoại trừ Lý Thu Nhiên, tại sao bố mẹ Tưởng Xương Bình vẫn chưa đến?"

Mọi người nhìn nhau, Diêu Mẫn nói: "Cha mẹ Tưởng Xương Bình đều ở An Thành, hai nơi chỉ cách nhau mấy trăm dặm (*), lẽ ra nếu nhận được tin thì cùng lắm vài ngày đã đê đây, nhưng đến bây giờ cũng không thấy người, kỳ lạ thật".

(*) 1 dặm=1,61 km

"Trừ khi Lý Thu Nhiên không nói với bố mẹ anh ấy về tin tức Tưởng Xương Bình mất." Lưu Nhiễm cau mày nói, "Nhưng ngay cả khi Lý Thu Nhiên không nói, không phải còn Tưởng Thành Anh ấy và Tưởng Xương Bình là anh em họ, vì vậy chắc hẳn là biết thông tin liên lạc của bố mẹ Tưởng Xương Bình."

"Diêu Mẫn, lần sau gặp mặt hãy hỏi Lý Thu Nhiên. Lưu Nhiễm và Vương Bân, nhiệm vụ tiếp theo của các cậu là đến thăm bố mẹ Lý Thu Nhiên và bố mẹ Tưởng Xương Bình để tìm hiểu gia cảnh của họ cũng như mối quan hệ giữa họ hàng của họ. Tôn Miểu và Quách Hải tiếp tục tìm hiểu ở phòng trưng bày. Mối quan hệ cá nhân của Tưởng Xương Bình rất đơn giản, nếu nhân tình giấu mặt không ở trong số anh bè của anh ta, có thể họ đã gặp nhau ở qua phòng trưng bày.Khách hàng thường xuyên của phòng trưng bày và những người anh ta thường liên lạc, đều tra qua một lần. Hơn nữa, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là làm mọi cách để tìm ra nhân tình bí mật kia, mọi người đã nắm được chưa không?"

"Vâng! Thưa đội trưởng."

"À đúng rồi, Diêu Mẫn, lát nữa giúp tôi kiểm tra một người. Anh ấy tên là Trương Hoa, số điện thoại của anh ấy là 188****5619. Số này đã bị chặn, nhưng tài khoản vẫn chưa bị đóng. Ngay sau khi kiểm tra hãy thông báo cho tôi."

"Vâng! Thưa đội trưởng."

"Nếu không còn gì nữa, chúng ta giải tán."

Mọi người lần lượt rời đi, Giang Thừa Ngạn suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy đi đến phòng pháp y. Khi đến trước cửa phòng làm việc của Tô Khả, cậu gõ nhẹ, nghe thấy tiếng trả lời từ bên trong, liền mở cửa bước vào.

Tô Khả ngẩng đầu nhìn Giang Thừa Ngạn, cười nói: "Còn khá sớm, hiện tại muốn đi sao?"

Giang Thừa Ngạn nhìn đồng hồ, nói: "Để tôi gọi cho anh ấy trước."

"Anh nên kiểm tra chủ quán bar." Tô Khả cúi đầu tiếp tục viết tin tức.

"Đương nhiên. Ông chủ tên Khổng Phương, năm nay 33 tuổi, chưa lập gia đình. Tốt nghiệp khoa Tài chính của trường Cao đẳng Kinh tế Hoa Thành và hiện đang sống ở tiểu khu Quang Hoa." Giang Thừa Ngạn dừng lại và nói: "Tô Khả, cậu nghĩ Khổng Phương có phải là đồng tính luyến ái không, nếu không thì sao lại mở quán bar như vậy?"

"Đúng. Tôi từng gặp anh ấy rồi. Anh ấy khá đẹp trai, lời nói và hành động đều cao quý, gia đình anh ấy chắc chắn rất phi thường."

Giang Thừa Ngạn có hứng thú hỏi: "Gặp rồi? Khi nào?"

Tô Khả buồn cười nói: "Còn khi nào nữa? Tôi mới tới đó có hai lần thôi."

"Vậy ý cậu là sao, hai người đã nói chuyện với nhau chưa? Anh ấy không phải thường xuyên rời khỏi quán bar sao? Sao cậu lại vô tình gặp phải anh ấy như vậy?"

Tô Khả buông bút trong tay xuống, hai tay chắp lại nhìn Giang Thừa Ngạn, nói: "Đội trưởng Giang, anh đang thẩm vấn tôi à?"

"Đừng xen ngang nữa! Nói nhanh đi, nói nhanh đi, tôi tò mò quá!"

Tô Khả bất lực lắc đầu giải thích: "Bởi vì người bạn đưa tôi tới đó cũng là bạn của anh ấy. Hôm đó anh ấy tình cờ có mặt ở đó, nên chúng tôi đã trò chuyện một lúc."

"Tôi nghe cậu đánh giá rất cao anh ấy. Cậu có quan tâm đến anh ấy không?"

Nhìn thấy vẻ mặt hóng chuyện của Giang Thừa Ngạn, Tô Khả không khỏi bật cười nói: "Người ta có tình nhân rồi."

Giang Thừa Ngạn giật mình, tò mò hỏi: "Làm sao cậu biết? Anh ta nói như vậy?"

"Nghe bạn tôi nói, hơn nữa lúc đó anh ấy đang đeo một chiếc nhẫn ở ngón áp út."

"Ồ ~" Giang Thừa Ngạn trêu chọc nhìn Tô Khả nói: "Quan sát kỹ như vậy, xem ra cậu thật sự có hứng thú với anh ta. Kể từ đó cậu không đến quán bar nữa, có phải là vì điều này không?"

Tô Khả nhìn Giang Thừa Ngạn, nửa giả nửa thật nói: "Bên cạnh tôi rõ ràng có người đẹp trai hơn anh ấy, tôi vì sao tôi phải bỏ gần tìm xa?"

"Đẹp trai hơn? Là ai?" Nhìn thấy Tô Khả nhìn thẳng vào mình, Giang Thừa Ngạn phục hồi tinh thần lại, tức giận nói: "Mỗi lần đều lấy tôi ra đùa giỡn, cậu không thấy chán sao?"

Tô Khả cụp mắt xuống, che đậy sự thất vọng trong mắt, nói: "Ở đây chỉ có hai chúng ta, nếu tôi không làm anh vui vẻ, tôi còn có thể trêu chọc ai?"

"Không nói nhảm nữa, tôi còn phải gọi điện cho anh ấy, tôi chỉ đến gặp anh ấy để giải quyết vụ án thôi. Nhưng bây giờ cậu nói vậy, tôi lại càng tò mò về anh ấy hơn."

Tô Khả bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục công việc trước mắt, Giang Thừa Ngạn gọi điện cho Khổng Phương.

"Xin chào, đội trưởng Giang." Giọng nói của Khổng Phương rất ôn hòa, khiến người ta cảm thấy thoải mái.

"Xin chào, Khổng tiên sinh, anh đã trở về Hoa Thành chưa?" Giang Thừa Ngạn thẳng thừng hỏi.

"Tôi vừa mới về nhà, còn chưa có thời gian nghỉ ngơi, đội trưởng Giang không vội, có thể đợi buổi tối quán bar mở cửa rồi trở lại được không?" Khổng Phương giọng nói vẫn bình tĩnh.

"Được rồi, Khổng tiên sinh, không cần khách khí như vậy, tối nay gặp lại."

"Hẹn gặp lại tối nay."

Giang Thừa Ngạn cúp điện thoại, cười nói: "Đừng nói anh ấy dung mạo như thế nào, chỉ là ngữ khí cùng giọng điệu trong lời nói cũng sẽ khiến người ta không khỏi nghĩ tới anh ta là người như thế nào, cùng người yêu..."

Giọng nói phía sau rất thấp, Tô Khả nghe không rõ, thấy Giang Thừa Ngạn ngơ ngác, nhướng mày nói: "Như thế nào? Đội trưởng Giang của chúng ta đây là xuân tâm manh động?"

(*) Tình yêu chớm nở. Do mình không tìm được câu nào hay hơn nên để nguyên QT lun nha ToT

Giang Thừa Ngạn ngơ ngác nhìn Tô Khả, lẩm bẩm: "Xuân tâm manh động..."

Hình ảnh Lăng Hoa An hiện lên trong đầu Giang Thừa Ngạn, lạnh lùng, ôn hòa, bất lực và tức giận, mọi biểu cảm đều rất sống động. Chỉ trong vài ngày mà cậu dường như có cái nhìn mới về Lăng Hoa An. Và những cảm xúc không thể giải thích được xuất hiện trong lòng tôi trước đây dường như đều có liên quan đến Lăng Hoa An...

"Đội trưởng Giang? Thừa Ngạn? Giang Thừa Ngạn!"

‐-------------------------------------

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên truyenhdx.com: Vecinica291.