Chương 4

"Anh à, đừng nói người anh thích là anh Yến Vũ nha?"

Yến Vũ là người bạn duy nhất của Lăng Hoa An, cũng là cộng sự của anh ấy, bởi vì di chuyển bất tiện nên có nhiều việc Lăng Hoa An đều sẽ giao cho Yến Vũ làm, Lục Hạo nghĩ như vậy cũng hợp lí quá đi.

"Thằng nhãi này, chiều nay không có tiết học à? Đã mấy giờ rồi? Sao còn không nhanh về đi?"

Lục Hạo theo bản năng nhìn đồng hồ treo tường trong phòng, hoảng hốt nói: "Ôi chao, sao muộn thế? Anh à, em phải đi đây. Lớp cũ của em buổi chiều có tiết, ngày mai là cuối tuần, em sẽ tới chỗ anh ngủ."

Không đợi Lăng Hoa An từ chối, Lục Hạo vội vàng đi về phía cửa phòng, đυ.ng phải Yến Vũ đang định gõ cửa.

"Ồ, Yến Vũ ca ca, xin lỗi, em không phải cố ý."

Yến Vũ lùi lại kéo giãn khoảng cách giữa hai người, bình tĩnh nói: "Không sao đâu."

Sau khi nhìn hai người, Lục Hạo nhếch miệng cười nói: "À thì, anh Yến Vũ, em đi trước nha, buổi chiều có lớp, các anh cứ từ từ nói chuyện ha."

Yến Vũ nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Lục Hạo bước vào thang máy.

"Vào đi, đừng đứng ở cửa."

Yến Vũ bước vào, đóng cửa lại, nói thẳng: "Hoa An, cuộc điều tra mà anh yêu cầu tôi điều tra đã có kết quả. Có hai người đủ điều kiện: một là Thẩm Thu Hoa, ba mươi tám tuổi, là một họa sĩ nổi tiếng ở Hoa Thành, hiện là giáo sư khoa Mỹ thuật của Đại học Hoa Thành, có một cậu con trai bảy tuổi tên là Thẩm Hàn. Người còn lại, 35 tuổi tên là Tưởng Xương Bình, cũng nổi tiếng ở Hoa Thành, hiện đang điều hành một phòng triển lãm tranh. Con trai hắn năm tuổi, tên là Tưởng Tiểu Hàn."

"Thẩm Thu Hoa và Tưởng Xương Bình, hai cái tên này, cậu có quen không?"

Quỷ không đầu có thể nghe rõ ràng hai người đối thoại, nghe đến cái tên Tưởng Xương Bình, hắn cảm thấy có chút quen thuộc, hắn không xác định nói: "Ta cảm thấy cái tên Tưởng Xương Bình này rất quen thuộc."

"Ta biết rồi." Lăng Hoa An nhìn Yến Vũ nói: "Đi thôi. Lần này cố chủ hẳn là Tưởng Xương Bình."

Yến Vũ đã quen với việc Lăng Hoa An nói chuyện một mình, y đi tới cửa và lấy cây gậy, đưa cho Lăng Hoa An, mở cửa bước ra ngoài trước, "Cẩn thận bậc cửa."

Hai người lái xe đến Changping Gallery*, phòng trưng bày do Tưởng Xương Bình điều hành. Sau khi gửi xe, Yến Vũ xuống xe trước, mở cửa cho Lăng Hoa An, tự nhiên đưa tay về phía cửa, và nói, "Xuống xe đi, chúng ta tới rồi."

(*) Changpin: Xương Bình; Gallery: Phòng trưng bày

Lăng Hoa An bất đắc dĩ nói: "Yên Vũ, tôi tự mình đi được, cậu không cần phải làm như vậy."

Yến Vũ nhẹ nhàng đáp lại, y vẫn như ngày xưa, làm những gì mình nên làm.

Lăng Hoa An và Yến Vũ gặp nhau vì ông nội của Yến Vũ bị gϊếŧ, Lăng Hoa An đã giúp anh tìm ra sự thật giúp ông lão có cơ hội chuyển kiếp đầu thai. Lăng Hoa An nhận tiền công, theo như thỏa thuận thì đáng lẽ sự việc đã được giải quyết, tuy nhiên, Yến Vũ lại nhất quyết muốn trả ơn Lăng Hoa An bất kể thế nào, mặc kệ công ty của mình, một hai muốn trở thành cộng sự của anh. Lăng Hoa An di chuyển khó khăn, thực sự cần một người như vậy nên sau nhiều lần y ghé thăm, anh đã đồng ý. Cũng may Yến Vũ rất có năng lực, không chỉ phụ trách một công ty lớn như vậy, còn có thời gian đi theo hắn đi khắp nơi, điều này khiến Lăng Hoa An bớt lo lắng hơn rất nhiều.

Yến Vũ tiến lên đẩy cửa kính ra, đứng ở cửa bảo vệ cho Lăng Hoa An đi vào.

Thấy vậy, nhân viên bán hàng trong cửa hàng nhanh chóng đi tới, nhiệt tình chào hỏi: "Chào buổi chiều quý khách, quý khách cần gì ạ?"

Lăng Hoa An thẳng thắn hỏi: "Ông chủ của mọi người có ở đây không? Chúng tôi có chuyện muốn gặp hắn."

Nhân viên bán hàng có chút xấu hổ nói: "Thật xin lỗi hai người, ông chủ của chúng tôi bình thường không có ở cửa hàng, có vấn đề gì cứ nói với tôi."

"Tôi muốn tổ chức một cuộc triển lãm nghệ thuật, trước đây tôi đã nói với sếp của các cậu, nhưng cách đây không lâu tôi có làm mất điện thoại, cũng từ đó mất thông tin liên lạc với anh ấy, nên tôi phải đích thân đến đây."

"Được rồi, vậy hai người về khu vực nghỉ ngơi đợi một chút, chúng tôi sẽ gọi ông chủ."

Lăng Hoa An gật đầu rồi đi đến khu vực nghỉ ngơi dưới sự hướng dẫn của Yến Vũ, anh ngồi xuống không lâu, nhân viên bán hàng đã đi tới và nói xin lỗi: "Xin lỗi, số điện thoại của ông chủ chúng tôi không liên lạc được? Hay là anh ghi lại số ông chủ sau đó liên hệ trực tiếp với anh ấy nhé?"

"Không liên lạc được? Không có người trả lời, hay là điện thoại tắt rồi?"

"Tắt máy, có thể điện thoại của ông chủ hết pin."

"Haizz, chuyện này đối với tôi khá cấp bách, nếu không liên lạc được với anh ấy thì tôi phải tìm người khác."

Nhân viên bán hàng nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ do dự, hiển nhiên là anh ta không muốn mất đi một khách hàng lớn Lăng Hoa An.

"Làm như vậy đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho bà chủ, hỏi xem ông chủ ở đâu, sau đó tôi sẽ kêu ông chủ gọi lại cho anh, anh kiên nhẫn chờ chút nhé?"

Lăng Hoa An trầm ngâm một lát nói: "Được, cậu gọi điện thoại đi."

Nhân viên bán hàng cầm điện thoại di động đi sang một bên, một nhân viên bán hàng khác bưng hai tách trà đi tới, mỉm cười chào hỏi: "Mời hai vị uống trà, vui lòng đợi một lát."

Lăng Hoa An mỉm cười cảm ơn nhưng không có ý định uống trà.

Không lâu sau, nhân viên bán hàng trước đó lại đến nói: "Ông chủ không có ở nhà, vợ ông chủ cũng không liên lạc được, nếu không thì anh để lại thông tin liên lạc, chờ ông chủ về liên hệ với anh sau nhé?"

Yến Vũ lấy danh thϊếp từ trong túi ra, đưa cho nhân viên bán hàng, bình tĩnh nói: "Chúng tôi chỉ đợi một ngày thôi."

Hai người không ở lại lâu, đứng dậy rời khỏi phòng trưng bày. Lăng Hoa An chạm vào chiếc chuông trong túi, nói: "Thế nào, có cảm giác quen thuộc không?"

"Ừ, chắc chắn là tôi đã từng đến đây rồi." Giọng điệu của con quỷ không đầu có chút phấn khích.

"Xem ra có khả năng cao là ngươi chính là Tưởng Xương Bình."

"Ngươi định làm gì?"

"Việc này ngươi đừng lo lắng, nếu như ngươi nghĩ tới chuyện gì, đừng giấu diếm, trực tiếp nói cho ta biết."

Sau một ngày bận rộn, đầu của người chết vẫn chưa được tìm thấy, mặc dù trong số những người mất tích có những người đáp ứng yêu cầu nhưng việc thu thập và đối chiếu DNA vẫn cần có thời gian. Camera giám sát ở đầu lối vào con hẻm đã bị hỏng và chưa từng được sửa chữa. Camera giám sát gần hiện trường vụ án nhất là ở lối vào của một tiệm cắt tóc. Các camera giám sát khác ở xa hơn với lại có nhiều lối đi. Ngay cả khi chúng đã được lấy lại, cũng không có ích gì nhiều. Danh tính của người chết không thể được xác nhận, nam nữ thanh niên có mặt lúc đó cũng không thể tìm thấy, vụ án thậm chí còn chưa bắt đầu đã đi vào ngõ cụt.

Nhìn thời gian đã là tám giờ tối, Giang Thừa Ngạn lớn tiếng nói: "Được rồi, hôm nay chúng ta dừng ở đây, việc tiếp theo cứ để ngày mai hẵn xử lý, đều tan làm về nhà đi."

Vụ án đã đi vào bế tắc, tất cả mọi người khó tránh khỏi kích động, ở đây lãng phí thời gian cũng vô ích, không bằng về hồi phục sức khỏe chờ đợi đối chiếu kết quả.

Mọi người lần lượt rời đi, Giang Thừa Ngạn quay người đi đến khoa pháp y, vừa vặn gặp được Tô Khả từ phòng khám nghiệm tử thi đi ra. Tô Khả giật mình, sau đó hỏi: "Sao rồi? Tìm được đầu chưa?"

"Không, làm việc cả ngày cũng không thu hoạch được gì, tôi bảo bọn họ tan làm về nhà rồi. Ở đây các cậu có phát hiện gì mới không?"

"Có, tôi vừa định đi tìm anh thì trùng hợp gặp anh ở đây"

Giang Thừa Ngạn hai mắt sáng lên, vội vàng hỏi: "Phát hiện gì mới thế? Nói nhanh nào!"

"Vừa rồi tôi kiểm tra thi thể thì phát hiện một vết rách trên hậu huyệt của người chết. Sau đó tôi kiểm tra ruột của anh ấy thì thấy ruột của anh ấy sạch sẽ và có triệu chứng mất cân bằng hệ vi khuẩn đường ruột nhẹ."

Giang Thừa Ngạn nghe vậy có chút bối rối, hỏi: "Này có thể chứng minh được cái gì?"

"Điều đó có nghĩa là hắn đã quan hệ tìиɧ ɖu͙© với ai đó trước khi chết và hắn là người ở dưới đó."

"Ý cậu là gì?" Giang Thừa Ngạn lập tức lấy lại tinh thần, vẻ mặt kỳ lạ: "Ý cậu là... anh ấy là gay?"

"Anh nghĩ thử xem? Ngoài nam nam cùng quan hệ tìиɧ ɖu͙© thì ai sẽ dùng nơi đó nữa? Nói chung, trước khi quan hệ tìиɧ ɖu͙©, người ở dưới sẽ uống thuốc xổ. Nếu cần gấp thì chỉ cần dùng một viên nhỏ, miễn là nơi sử dụng phù hợp với sạch sẽ là được. Nếu đặc biệt chú ý, thì dùng liều lớn hơn, tất nhiên sẽ mất nhiều thời gian. Nhưng uống kiểu gì, theo thời gian sẽ xuất hiện triệu chứng mất cân bằng hệ vi sinh đường tiêu hóa. "Tô Khả nói một cách nghiêm túc, mà không hề biết những gì anh ta đang nói làm đối phương xấu hổ đến mức nào, đặc biệt là khi nó được nói rõ ràng như vậy với một người đàn ông khác.

Tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng Giang Thừa Ngạn không khỏi tò mò hỏi: "Tô Khả, sao cậu về chuyện này lại hiểu rõ như vậy? Chẳng lẽ cậu cũng..."

Tô Khả đột nhiên tới gần, ép Giang Thừa Ngạn vào góc, bình tĩnh nói: "Cũng cái gì?"

Nhìn thấy Tô Khả ở trước mặt, Giang Thừa Ngạn theo bản năng nuốt khan, chậm rãi hạ người xuống, từ bên dưới cánh tay Tô Khả bước ra, nói: "Ừm, hôm nay muộn rồi, cậu mau chóng về nghỉ ngơi đi, tôi, tôi đi trước."

Nhìn thấy Giang Thừa Ngạn nhanh chóng rời đi, Tô Khả nhếch lên khóe môi trêu chọc nói: "Nhìn xem tiền đồ của anh kìa!"

Giang Thừa Ngạn từ đồn cảnh sát đi ra, vô thức nhìn về phía cửa hàng tạp hóa đối diện, nghĩ đến lời nói tối qua của Lăng Hoa An, cậu do dự một chút, đứng tại chỗ quay qua quay lại hai vòng, nghiến răng nghiến lợi đi tới.

"Ông chủ, tên ngốc đó đã lảng vảng ở cửa mười phút, ngươi nói tên này dung mạo không tệ, nhưng tại sao làm việc cứ chậm chạp như vậy?" Uông Lỗi nhịn không được thì thầm vào tai Lăng Hoa An.

Lăng Hoa An không nói gì, quay người khỏi quầy thu ngân, mở cửa, nhìn về phía Giang Thừa Ngạn. Giang Thừa Ngạn đang giãy dụa sửng sốt, vô thức muốn chào hỏi, lại đột nhiên nhớ tới Lăng Hoán không nhìn thấy, liền lặng lẽ quay người, định lẻn đi.

"Ông chủ, tên ngốc đó muốn chạy trốn."

"Đội trưởng Giang, cậu đi đâu vậy? Lại khinh tôi mắt mù nữa à?"

Giang Thừa Ngạn cứng người, quay đầu nhìn Lăng Hoa An, ngượng ngùng giải thích: "Xin chào ha, ông chủ, tôi đâu có đi đâu đâu, không phải tôi đến đây để mua đồ sao?"

Lăng Hoa An xoay người, nhường vị trí ở cửa, "Vậy thì vào đi."

Không thể chạy trốn, Giang Thừa Ngạn chỉ có thể cắn răng đi vào cửa hàng, nhìn xung quanh không thấy ai, cậu rất tò mò tại sao Lăng Hoa An lại biết mình đang ở ngoài cửa.

"Cậu đã tính toán xong chưa?" Lăng Hoa An nói thẳng.

"Ngày hôm qua mới xảy ra án mạng, trong đội quá bận rộn, tôi không có thời gian." Không biết chuyện gì đã xảy ra, đội trưởng Giang trước mặt các thành viên trong đội rất kiêu ngạo, trước mặt Lăng Hoa An lại giống như học sinh tiểu học lúc gặp chủ nhiệm lớp, không thể hiểu nỗi.

"Muốn mua gì thì tự mình lấy đi."

Giang Thừa Ngạn giật mình, sau đó đáp: "Được."

Lăng Hoa An mò mẫm tìm nồi luộc trứng, lớn tiếng nói: "Mang cho tôi hai quả trứng."

Giang Thừa Ngạn theo bản năng buông thứ đang cầm trong tay xuống, đi lấy quả trứng, lúc nhận ra thì đã đưa quả trứng cho Lăng Hoa An rồi...

Tác giả có lời muốn nói:

Tại sao các vị vua hoang dã lại đối mặt với nhau, woo woo (┯_┯), việc thăng tiến lại thất bại.