Chương 6

Ngày 27 tháng 10 năm 3020, sau một giấc ngủ ngon, Giang Thừa Ngạn cảm thấy mệt mỏi khi liên tục tăng ca gần nửa tháng nay dường như không cánh mà bay, sáng sớm rời giường với tinh thần sảng khoái, thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Cậu lái xe đến đồn cảnh sát, mua đồ ăn sáng ở tầng dưới, nhìn sang bên kia đường thì thấy một cô gái trẻ đang lau cửa sổ, chuẩn bị cho công việc trong ngày, cô ấy là nhân viên bán hàng ban ngày của cửa hàng tạp hóa. Nếu cô ấy ở đó, hẳn là Lăng Hoa An đã về rồi. Giang Thừa Ngạn lấy điện thoại di động ra, do dự một lát rồi cất lại, xoay người đi vào đồn cảnh sát.

Diêu Mẫn thấy Giang Thừa Ngạn đi vào, cầm tư liệu đi tới, nói: "Đội trưởng, kết quả so sánh DNA đã có, so sánh không thành công, không có sự trùng khớp với DNA của người đã chết."

Giang Thừa Ngạn khẽ nhíu mày, đặt bữa sáng lên bàn, cầm lấy tài liệu xem sơ qua rồi nói: "Cái này cũng nằm trong dự đoán. Dù sao thì nạn nhân chết cách đây không lâu, cũng không có người nhà đến có báo cảnh sát, hoặc có khả năng nạn nhân sinh sống một mình ở Hoa Thành."

"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Đầu không thể tìm thấy, dấu vân tay đã bị tiêu hủy, danh tính của người chết cũng không thể xác nhận được. Chúng ta căn bản không thể điều tra được." Diêu Mẫn nhịn không được có chút bực bội.

"Tiếp tục để mắt tới những người mất tích, một người không thể không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào, nếu như ngươi biến mất không rõ nguyên nhân, sẽ có người nhận ra có gì đó không đúng." Giang Thừa Ngạn cười nói: "Đừng nóng, đây đâu phải là lần đầu tiên chúng ta gặp phải trường hợp như vậy, tóm lại là sẽ có cách thôi."

"Được rồi, vậy thôi. Đội trưởng, anh ăn đi, tôi có việc bận nên đi đây."

Giang Thừa Ngạn gật đầu nói: "Nói với Lý Đồng, để cậu ta đi cục điều tra dấu vết xem bên kia có manh mối gì mới hay không."

Diêu Mẫn trả lời được, mở cửa bước ra ngoài.

Giang Thừa Ngạn ăn sáng xong thì lập tức đến phòng pháp y, đi vào phòng trưởng khoa tìm tài liệu, thì thấy Tô Khả đang ở đó viết tài liệu, thấy cậu bước vào, cậu ta cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ngoại trừ những gì phát hiện được tối qua, không có bất cứ manh mối gì mới."

Giang Thừa Ngạn do dự một chút, sau đó hỏi: "Tô Khả, cậu có biết nhiều về đồng tính luyến ái không?"

Tô Khả dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn Giang Thừa Ngạn, chớp mắt nói: "Cái gì, Giang đội trưởng, anh có hứng thú với tôi sao?"

Giang Thừa Ngạn nhịn không được trợn mắt, tức giận nói: "Đừng đừng, tôi không có hứng thú với cậu."

Tô Khả nhếch môi, nửa nghiêm túc nói: "Tôi muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn thân hình có thân hình, tuổi còn trẻ đã ngồi vào vị trí trưởng khoa, Giang đội trưởng vậy mà không để ý tới tôi sao?"

"Đừng ngắt lời nữa, nhanh nói cho tôi cậu có biết hay không?"

"Anh muốn nói đến khía cạnh nào? Tâm lý hay sinh lý? Tôi không biết nhiều về tâm lý học, nhưng tôi có thể cùng anh thảo luận tốt về sinh lý học."

"Ngươi có biết Hoa Thành là nơi tụ tập của người đồng tính không?" Thấy Tô Khả không nghiêm túc, Giang Thừa Ngạn trực tiếp hỏi.

"Bác Lãng Bar, đó là quán bar dành cho người đồng tính nam, bên trong hầu hết khách hàng đều là người đồng tính." Tô Khả ngừng một chút rồi nói: "Nhưng nếu có đủ kiên nhẫn để chuẩn bị sạch sẽ như thế này thì hẳn không phải tình một đêm đâu. Người chết chắc hẳn là có bạn lữ cố định. Cho nên nếu anh đến đó, khả năng cao là vô ích."

"So sánh DNA của người mất tích không thành công, không tìm thấy đầu, cũng không xác định được danh tính của người chết. Vụ án đã đi vào ngõ cụt, hiện tại chúng ta chỉ có thể coi nó như một con ngựa chết. Dù sao thì người đồng tính cũng là một nhóm thiểu số, mối quan hệ xã hội của họ rất nhỏ. Có lẽ chúng ta có thể tìm ra một ít manh mối."

Tô Khả gật đầu nói: "Đúng vậy. Nhưng hiện tại quán bar không mở cửa, anh đi cũng uổng công. Như vậy đi, trước khi tan sở đến tìm tôi, tôi sẽ cùng anh đến đó."

"Được rồi, khoảng 6 giờ tôi sẽ tới tìm cậu."

"Giang đội trưởng." Nhìn thấy Giang Thừa Ngạn xoay người rời đi, Tô Khả ngăn anh lại, nói: "Ngươi không hỏi ta một số chuyện riêng tư sao?"

Giang Thừa Ngạn giật mình, quay đầu nhìn Tô Khả, cười nói: "Cậu đã nói như vậy, tôi với tư cách bạn bè liề muốn hỏi một chút, Tô Khả, cậu thích nam hay nữ?"

Tô Khả nghe vậy mỉm cười đầy ẩn ý,

thẳng thắn nói: "Nam nữ đều được. Tôi là song tính luyến (*)"

(*) Song tính: Bisεメual

Giang Thừa Ngạn kinh ngạc nói: "Tôi thật sự không nghĩ đến, vậy cậu là đi tìm bạn trai hay là bạn gái?"

"Tùy duyên vậy. Nếu thật sự gặp được người mình yêu, dù là nam hay nữ cũng không thành vấn đề."

"Cậu là người cởi mở, nhưng về phần gia đình cậu, nếu thật sự mang bạn trai về, chú Tô sẽ không đánh gãy chân cậu chứ."

Tô Khả cười khổ nói: "Tôi cũng không thể làm gì được, dù sao họ cũng không phải là người sẽ cùng tôi đi hết cuộc đời, tôi không thể kết hôn và sinh con với một người không có tình cảm chỉ để làm hài lòng họ. Làm như vậy không những làm khổ mình mà còn làm khổ người khác."

Giang Thừa Ngạn trầm tư, đồng ý nói: "Cậu nói có lý, được rồi, sau này nếu cậu tìm bạn đời nào tôi cũng sẽ đều ủng hộ cậu."

Tô Khả nhìn thẳng về phía Giang Thừa Ngạn, cười hỏi: "Còn anh, Thừa Ngạn, anh thích nam hay nữ?"

Giang Thừa Ngạn và Tô Khả là bạn cùng trường. Giang Thừa Ngạn lớn hơn Tô Khả hai tuổi. Giang Thừa Ngạn học điều tra tội phạm, trong khi Tô Khả học pháp y. Hai người gặp nhau tại một sự kiện do trường tổ chức. Sau đó lần lượt đến làm việc tại Sở cảnh sát Hoa Thành. Sau một thời gian liền trở thành bạn tốt. Trong cục, Tô Khả giống như mọi người đều gọi anh là đội trưởng Giang, chỉ khi hai người nói chuyện riêng tư, Tô Khả mới gọi anh bằng tên. Nhưng tiếng "Thừa Ngạn" này hôm nay có vẻ khác, nhưng Giang Thừa Ngạn lại không để ý, nói: "Tôi không biết, giống như cậu đã nói, không quan trọng bạn là nam hay nữ, chỉ cần có duyên phận thì cứ tiến tới thôi."

Tô Khả ánh mắt lóe lên, nói: "Được, yên tâm, cuộc đời còn dài, anh cuối cùng cũng sẽ gặp được thôi."

"Không nói chuyện này nữa, tôi còn có việc khác phải làm, đi trước đây, buổi tối tôi tới tìm cậu."

Nhìn Giang Thừa Ngạn rời đi, Tô Khả nhếch mép cười, nhẹ giọng nói: "Khởi đầu tốt đẹp."

Giang Thừa Ngạn trở lại văn phòng, Lý Đồng cũng theo sát nói: "Đội trưởng, Tần khoa bên kia không phát hiện được gì."

"Ừm tôi biết rồi. Cậu đã xem video giám sát chưa?"

"Có xem qua, bởi vì mấy ngày nay trời mưa, ban ngày thì không có khả năng vứt xác được. Sau chín giờ, trên đường gần như không có người, chỉ có một ít người còn cầm ô hoặc mặc áo mưa. Đừng nói đến ngoại hình, ngay cả nam và nữ cũng không thể nhận dạng chính xác được."

"Cho nên ưu tiên hàng đầu bây giờ là xác nhận thân phận của người chết, nếu không chúng ta thật sự không thể tiếp tục." Giang Thừa Ngạn tựa hồ đã nghĩ tới điều gì đó, nói: "Có một túi rác lớn như vậy, trời lại đang mưa, hung thủ nhất định có sử dụng phương tiện giao thông, cậu chỉ nhìn người đi bộ, có xem qua chiếc xe nào chưa?

"Vẫn chưa, tôi sẽ kiểm tra ngay."

"Thời điểm nạn nhân tử vong là từ 22giờ đến 23 giờ ngày 22, thời điểm tìm thấy thi thể là 22 giờ ngày 24. Sau khi gϊếŧ người xong, muốn vứt xác thì phải đợi rạng sáng hôm sau. Xét về thời tiết và thời gian cộng thêm nơi đó hẻo lánh như vậy chắc chắn sẽ không có nhiều phương tiện qua lại. Cậu và Trương Lượng chịu khó một chút đi kiểm tra tất cả các phương tiện đi qua bãi vứt xác sau khi trời tối. "Tạm thời chưa thể xác định được danh tính của người chết nên chỉ có thể tìm kiếm manh mối bằng cách này.

"Vâng! Thưa đội trưởng."

Giang Thừa Ngạn nhìn thời gian, đã gần giữa trưa, anh cầm áo khoác đi ra khỏi văn phòng, lái xe đến Phòng trưng bày Xương Bình. Căn bản là tạm thời không có tiến triển gì, sao không giúp Lăng Hoa An?

Sau khi nhìn biển hiệu của Changping Gallery, Giang Thừa Ngạn mở cửa bước vào. Nhân viên bán hàng nhìn thấy có người bước vào, nhanh chóng đi tới, nhiệt tình chào hỏi: "Xin chào, thưa ngài, ngài cần gì?"

Giang Thừa Ngạn thẳng thắn nói: "Ông chủ của cậu có ở đây không? Tôi có chuyện muốn gặp ông ấy."

Nhân viên bán hàng hơi cau mày rồi mỉm cười nói: "Xin lỗi, thưa ngài, ông chủ của chúng tôi không có ở đây. Tôi có thể giúp gì cho ngài?"

Giang Thừa Ngạn lấy thẻ cảnh sát ra và nói: "Tôi là cảnh sát. Có một vụ án cần ông chủ của cậu hỗ trợ điều tra, cậu có thể liên lạc với ông ấy không?"

Nhân viên bán hàng giật mình, ngập ngừng nhìn văn phòng bên trong rồi nói: "Đồng chí cảnh sát, ông chủ của chúng tôi quả thực không có ở đây, gần một tuần rồi ông ấy không đến cửa hàng."

"Một tuần?" Giang Thừa Ngạn cau mày, trong lòng suy đoán Tưởng Xương Bình có thể trốn nợ, nói: "Bà chủ của cậu thì sao?"

Trước khi đến, Giang Thừa Ngạn đã kiểm tra thông tin cá nhân của Tưởng Xương Bình và phát hiện ra rằng anh ta đã kết hôn và có một con trai.

Nhân viên bán hàng lại nhìn về phía văn phòng, Giang Thừa Ngạn chợt nhận ra và nói: "Mời ra ngoài. Có một vụ án cần bà ấy hợp tác điều tra."

Nhân viên bán hàng do dự một chút, sau đó cười nói: "Vậy anh ngồi ở khu vực nghỉ ngơi một lát, tôi sẽ đi mời ngay."

Giang Thừa Ngạn gật đầu, xoay người đi về phía khu vực nghỉ ngơi, theo thói quen quan sát hoàn cảnh xung quanh. Một lúc sau, nhân viên bán hàng lại đi tới, theo sau là một người phụ nữ trẻ, không quá ba mươi tuổi, bề ngoài xinh đẹp và ăn mặc rất lịch sự.

Giang Thừa Ngạn lễ phép đứng dậy, nhân viên bán hàng giới thiệu: "Đồng chí cảnh sát, đây là bà chủ của chúng tôi."

Người phụ nữ dưới mắt có quầng thâm nặng nề, dáng vẻ có chút hốc hác, lễ phép mỉm cười, sau đó lo lắng nói: "Xin chào, đồng chí cảnh sát, có tin tức gì về chồng tôi không?"

Giang Thừa Ngạn giật mình, sau đó mới ý thức được mình đang làm gì, nói: "Cô hỏi như vậy, tức là chồng cô đã mất tích?"

Người phụ nữ sửng sốt nói: "Các đồng chí cảnh sát không đến đây vì vụ chồng tôi mất tích sao?"

"Không." Giang Thừa Ngạn lắc đầu, cẩn thận nhìn xem biểu cảm của nữ nhân, nói: "Chồng của cô biến mất khi nào, cô có báo cảnh sát lúc nào sao?"

Trong mắt người phụ nữ hiện lên sự thất vọng, cô im lặng một lúc rồi nói: "Thật ra đã một tuần nay không có tin tức gì về chồng tôi, nhưng trước khi đi, anh ấy nói anh ấy đang đi công tác và sẽ về sau khoảng ba ngày nữa, nhưng sau khi anh ấy rời đi vẫn không có tin tức gì. Tôi không liên lạc được với anh ấy. Tôi lo anh ấy sẽ xảy ra chuyện gì nên sáng nay tôi đã gọi báo cảnh sát."

Thông tin về Tưởng Xương Bình hiện lên trong đầu Giang Thừa Ngạn, anh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra kiểm tra: Tưởng Xương Bình, 35 tuổi, sinh ngày 13 tháng 5 năm 2985, cao 178 cm, nặng 73 kg, tốt nghiệp khoa Mỹ thuật Đại học Hoa Thành, là một họa sĩ nổi tiếng, đã kết hôn và có một con trai.

Giang Thừa Ngạn lại lấy ra báo cáo khám nghiệm tử thi mà Tô Khả đưa cho cậu, người chết khoảng từ 35 đến 40 tuổi, cao từ 175 đến 180 cm và nặng khoảng 70 kg.

Giang Thừa Ngạn so sánh hai thông tin sau đó nhận thấy giữa chúng có mức độ tương đồng cao, hơn nữa, sự biến mất của Tưởng Xương Bình xảy ra trong thời điểm xảy ra vụ việc. Mọi thứ đều hướng đến khả năng Tưởng Xương Bình là người đã chết.

Giang Thừa Ngạn vội vàng hỏi: "Trên người Tưởng Xương Bình có vết bớt nào không, hay có đặc điểm nào có thể dễ dàng nhận biết?"

"Đặc điểm?" Người phụ nữ khẽ cau mày nói: "Không có đặc điểm nào cả, nếu tôi phải nói cho anh biết thì giữa lông mày của anh ta có một vết sẹo rất nông, nếu không nhìn kỹ thì không thể nhận ra được."

"Phu nhân, tôi cần cô cung cấp vật phẩm có thể xác minh DNA của Tưởng Xương Bình."