Chương 19

Trừ em trai Tô thức đêm đọc sách ra, mọi người đều có một buổi tối thoải mái vui vẻ.

Em trai Tô bị một tiếng động lớn đánh thức.

Ngay lúc mặt trời vừa mọc, tia nắng ban mai đầu tiên xuyên thấu qua làn sương chiếu tới mặt đất, trong vườn bỗng xuất hiện tiếng vật nặng rơi xuống, làm chuông cảnh báo kêu, đánh thức cả nhà đang say giấc.

Em trai Tô vốn đang úp mặt vào sách ngủ ngon lành bỗng nhảy dựng lên, cậu có chút ngây ngốc, sợ hãi kêu: “Chuyện gì? Chuyện gì vậy? Bị động đất hay là có chiến tranh vậy?”

Cậu ngoái nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy anh rể mình vừa mới lộn người đứng dậy dưới tán một cây cổ thụ trăm năm, làm như không có việc gì mà phủi bụi bẩn trên người, sau đó lại nhanh chóng bò lên cây.

Cái quái gì!

Em trai Tô hoảng sợ trợn to mắt, rốt cuộc chị cậu đã gả cho người đàn ông bị bệnh thần kinh gì thế này!

Trong lúc ăn sáng, em trai Tô trào phúng nhìn anh rể, cố ý quan tâm hỏi anh: “Anh rể, sáng nay anh ngã đau không?”

Lục Khiên lơ đểnh lắc đầu, như không có chuyện gì trả lời: “Không đau, bình thường anh trèo cây cũng có té xuống. Dù sao thì anh da thịt dày, té cũng không sao.”

Thật không hổ danh là người đàn ông lực lưỡng.

Tô Li: “…”

Ba Tô cắn một miếng há cảo nhân măng: “…”

Mẹ Tô ăn một muỗng cháo măng: “…”

Em trai Tô gắp một đũa rau trộn măng: “…”

Lục Khiên cười hỏi: “Bữa sáng anh và ba cùng nhau làm thế nào? Ăn ngon không?”

Cả nhà cùng nhìn về phía ba Tô, ông ho nhẹ nói: “Ừm, A Khiên nói dạo này A Li rất thích ăn măng…”

Tô Li: “…”

Nồi này con từ chối nhận.

Cuộc sống hai tháng sau của mọi người rất yên bình, Tô Li và Lục Khiên tạm thời ở biệt thự để dễ trông chừng trạng thái hồi phục của mẹ Tô.

Lục Khiên l*иg tiếng phim kiếm tiền, hơn nữa còn trở nên nổi tiếng sau khi phim hoạt hình được chiếu.

Tô Li thì hết lòng chăm sóc động vật nhỏ. Do Cửa hàng số ① có khả năng diệt trừ vi khuẩn virut nên Tô Li quy định những thú nhỏ phải ở trong tiệm, tròn hai tháng mới được ra ngoài để phòng ngừa chúng nhiễm bệnh.

Mèo con ở bên trong khoảng mười ngày mới mở mắt, chỉ cần chăm chú nhìn đôi mắt to tròn màu xám đậm như hồ nước của nó cũng khiến người khác cảm thấy rất sung sướиɠ.

Không lâu sau, Tô Li phát hiện ra một việc rất kỳ lạ. Hình như IQ của hai thú nhỏ trong tiệm đều rất cao, hơn nữa chúng còn có tính cách khác nhau.

Tô Li nắm bàn chân thú cưng kéo chúng ngồi xuống miếng đệm lớn trong phòng tập luyện. Vì những thú con đều đã lớn hơn rất nhiều nên có thời gian rảnh rỗi cô sẽ để chúng tập bò trên đệm.

Mèo con Ragdoll Lisa vẫn không thích hoạt động, luôn lắc mông chui vào trốn dưới đống đồ chơi. Chỉ cần tư thế thoải mái là nó có thể nằm sấp như vậy cả ngày.

Tô Li rất đau đầu về chuyện đó, luôn thường xách nó qua nói chuyện hoặc cầm gậy đồ chơi cho mèo chơi với nó, nghĩ hết mọi cách khiến nó hoạt động nhiều hơn.

Hôm nay là ngày cắt móng, mèo con Ragdoll ngáp lớn, liếc mắt nhìn “hung khí” trong tay Tô Li, trong lòng hơi không vui.

Nó không thích đồ cắt móng nên quay mông về phía Tô Li.

Tô Li: “…”

Trong nháy mắt cô liền hiểu ngôn ngữ hình thể của Lisa, cô chỉ vào ổ mèo ở đằng xa, dùng giọng nói dễ nghe để thương lượng mặc cả với nó:

“Em đến ổ của mình lấy món đồ chơi em thích nhất mang qua đây thì cô sẽ không cắt móng cho em nữa.”

Lúc trước khi đút sữa cho những con thú nhỏ này, Tô Li thường nói chuyện với chúng, không nghĩ tới chỉ một thời gian sau, cô đã nghi ngờ chúng dường như nghe hiểu những gì cô nói.

Quả nhiên, Lisa có phản ứng đối với lời nói của cô.

Nó ngẩng đầu nhìn ổ mèo đằng xa, rồi quay đầu nhìn đồ cắt móng tay Tô Li đang cầm. Nó lưỡng lự ba giây, cuối cùng đành chấp nhận vươn móng vuốt nhỏ của mình về phía Tô Li.



Nó còn nhắm đôi mắt xanh to tròn lại, bày ra dáng vẻ liều mình hi sinh vì nghĩa, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ rất nhiều, cực kỳ rõ ràng mà bày tỏ ý nghĩ của mình:

“Ổ mèo xa quá, bỏ đi, ráng chịu một lát, chọn cắt móng là tốt nhất…”

Tô Li: “…”

Cô nâng bàn chân mềm mại của mèo con Ragdoll lên, nhẹ nhàng sờ, móng vuốt sắc bén lập tức lộ ra.

“Cô nói này, em có thể hoạt động nhiều hơn một chút hay không. Em mới có hai tháng tuổi, vậy mà lại sống như một con mèo già hai mươi mấy tuổi.”

Hai lỗ tai Lisa hơi giật, sau đó quay đầu đi, cự tuyệt đối diện với con sen của mình.

Tô Li cẩn thận từng chút cắt móng cho mèo con Ragdoll, đôi lúc nó sẽ lo lắng quay lại nhìn, sau đó lại nhanh chóng không đành lòng nhìn thẳng mà quay sang chỗ khác, nhếch miệng, cả chòm râu cũng căng thẳng mà run nhẹ, làm như thứ con sen đang cầm không phải là bàn chân nhỏ mềm mại của nó mà là lựu đạn gì đó có thể nổ bất cứ lúc nào.

Tô Li làm rất nhanh, chưa tới một phút đã xử lý xong một bàn chân.

“Đổi chân trái.” Cô nói.

Lisa đặt bàn chân phải đã cắt xong trước mặt, tỉ mỉ nhìn trái nhìn phải một hồi, không thấy có gì không ổn mới thở phào nhẹ nhõm.

Tô Li nhìn bộ dạng này của nó, bực bội đập vào đệm mềm bên cạnh, lên án Lisa: “Trên mặt em là cái biểu cảm nghi ngờ gì đó. Em không tin tưởng vào tay nghề của cô sao?”

Lisa nhanh chóng đưa chân trái mình cho Tô Li, mềm mại kêu hai tiếng “Meo meo meo meo”. Nó cho rằng như vậy có thể thành công vỗ về trái tim yếu đuối bị thương nghiêm trọng của con sen vì sự không tin tưởng của nó.

Ai ngờ, cách này của nó dùng khá tốt, tiếng kêu mềm nhẹ kết hợp với bàn chân nhỏ mềm như nhung lướt qua lòng bàn tay đem đến hiệu quả cực kỳ rõ rệt.

Tô Li cười như tên biếи ŧɦái, cầm bàn chân nhỏ sờ vô cùng thoải mái hưởng thụ hai giây mới tiếp tục cắt móng.

Vất vả lắm mới cắt xong cả bốn chân, Tô Li đứng lên, chuẩn bị tìm chó cún Corgi thì lại bị mèo con Ragdoll đặt mông ngồi lên chân, ngăn cản bước đi của cô.

“Sao vậy?” Cô cúi đầu hỏi.

Lisa giơ chân nhỏ trắng mềm của mình ra sức vỗ vào miếng đệm bên chân Tô Li.

Có thể khiến con mèo lười nhỏ này cố chấp như vậy chỉ có thức ăn.

Để thú cưng có thể luyện được thói quen cắt móng tốt đẹp, mỗi lần cắt xong Tô Li đều thưởng cho chúng ba món ăn vặt.

Hôm qua cô đã nghĩ đến việc này, chỉ là quên mất thôi.

Cô quên mất, nhưng Lisa không quên.

Nó không chỉ không quên mà còn mạnh mẽ vỗ ba cái, ý bảo nó nhớ rất rõ ràng.

Tô Li: “… Được rồi, được rồi, giờ cô đi lấy đồ ăn vặt cho em.”

Cô muốn thử xem Lisa có thật sự biết đếm hay không, cố ý chỉ mang cho nó hai phần khô gà tự làm.

Ai ngờ Lisa không lập tức vui vẻ thưởng thức thức ăn ngon như thường ngày mà ra sức vỗ phía sau phần khô gà tự làm thứ hai.

Vẻ mặt không vui, rất rõ ràng bày tỏ một chuyện:

“Sen ngốc nghếch kia, một phần nữa đâu rồi? Còn, thiếu, một, phần!!!”

Tô Li vội vàng thêm phần khô gà cuối cùng kia cho nó, thấy nó không tiếp tục ra sức vỗ đệm nữa mà cúi đầu bắt đầu thưởng thức đồ ăn vặt ngon lành của mình.

Tô Li: “…”

Cô thở dài nhìn Lisa đang ăn liên tục từng ngụm từng ngụm, nghĩ thầm:

“IQ của em khác thường như vậy, sau này làm sao có thể trở thành một con thú cưng bình thường, người chủ tương lai của em chỉ sợ sẽ bị em đặt dưới mông mãi mãi cũng không thể trở mình…”

Trong lúc Lisa đang ăn, một viên đạn màu vàng chân ngắn bỗng nhiên từ xa xông tới, cái chân linh hoạt giơ ra, muốn trộm thức ăn của Lisa.

Chỉ tiếc, chân quá ngắn, với không tới.



Chó con Corgi Robert luôn có nhận thức sai lầm về khả năng của mình, nên thường làm ra những hành động ngốc nghếch.

Chẳng hạn như lúc này, không cướp được thức ăn không nói, nó còn bị Lisa dùng chân đá lăn xuống đất.

Bình thường dáng vẻ của Lisa luôn lười biếng, tính tình tốt, cao quý ưu nhã, rất ôn hòa.

Nhưng khi nó trở nên hung dữ, khả năng tấn công vẫn rất đáng sợ.

Tô Ly thấy chó con Corgi vẫn không hối cải mà muốn tiếp tục trộm thịt khô, cô vội vã ngăn cản trước khi Lisa đánh nó một trận: “Robert, hôm nay tới lượt em tiêm vắc-xin phòng bệnh.”

Mọi người đều biết, đối với thú cưng mà nói, cắt móng là việc cực kỳ đáng sợ, mà việc còn đáng sợ hơn so với cắt móng chính là tiêm vắc-xin phòng bệnh.

Quả nhiên, Robert vừa nghe Tô Li nói, không thèm quan tâm thịt khô nữa mà lập tức chạy như gió xông ra ngoài, động tác dứt khoát lưu loát, giấu cả thân hình nhỏ bé của mình vào đống đồ chơi xếp thành núi kia.

Bàn chân định dùng để đánh Robert của Lisa đứng yên giữa không trung, nó hơi sửng sốt, sau đó rất vui vẻ lắc chiếc đuôi nhỏ mềm như nhung của mình.

Tô Li đi tới trước đống đồ chơi mà Robert đang trốn, kiên nhẫn dỗ nó: “Hôm nay tiêm một mũi, sau khi tiêm xong có thể ra ngoài chơi.”

Chó con Corgi vùi đầu, đáng thương kêu “Gâu.”

Robert rất hoạt bát hiếu động, nó đã sớm muốn ra ngoài chinh phục trời cao biển rộng, đáng tiếc sen không đồng ý, luôn nói phải tiêm xong mới được ra ngoài.

Nhưng đừng tưởng nó không biết, tiêm cực kỳ đau.

Cún con Corgi trốn bên trong đống đồ chơi sợ run.

Cách này không được còn có cách khác, Tô Li thương lượng với Robert: “Em tiêm xong, cô thưởng cho em năm phần thịt khô, được chứ?”

Chó con Corgi tiếp tục kêu “Gâu”, nhưng lần này không giống lần trước, dường như càng có thêm sức lực.

Không hiểu sao Tô Li biết là nó đang phản bác: “Tiêm xong bảo lão đại của em dẫn em đi phòng Tuyết chơi một tiếng, như vậy được chứ?”

Cửa hàng số ① dựa theo thời tiết khác nhau có thể mở khóa những căn phòng khác nhau.

Lúc trước Tô Li và Lục Khiên đi thế giới Băng Tuyết chơi, không cẩn thận ngã vào tuyết, khiến Cửa hàng số ① tiếp xúc với tuyết nên mới mở khóa phòng Tuyết.

Tô Li rất tự tin với điều kiện mình đặt ra, cô biết Robert rất thích chơi tuyết, nó thậm chí từng vì ngộ nhận thảm lông màu trắng là tuyết mà không ngừng lăn lộn trên đó.

Không ngoài dự đoán, cún con Corgi nghe tới đó lập tức bắt đầu chậm rãi nhúc nhích, cuối cùng cọ cằm lên tay Tô Li, tội nghiệp kêu to liên tục “Gâu gâu.”

Tô Li dịu dàng ôm nó, sờ tấm lưng mềm mại của nó, đồng ý nói: “Được, chắc chắn sẽ tiêm nhẹ…”

Gần tới giờ tiêm, chó con Corgi vẫn sợ tới mức căng chặt thân thể, cả người cứng ngắc, như một tảng đá co lại thành hòn đá nhỏ.

Tô Li nhẹ nhàng niết mông nó, vừa giúp nó thả lỏng vừa phân tán sự chú ý của nó.

“Robert của chúng ta giỏi quá, giống như Lisa, đều là những đứa trẻ rất ngoan ngoãn…”

Hai tai cún con Corgi run rẩy, miệng nhẹ giọng kêu “Gâu gâu gâu.”

Tô Li trả lời: “Được, lát nữa thưởng thêm cho em một phần thịt khô.”

Chó con Corgi tiếp tục nhỏ giọng kêu: “Gâu gâu.”

Tô Li nói tiếp: “Được, một cái cũng không chia cho Lisa.”

“Nhưng Robert này, cô phải nhắc em, Lisa người ta là thật sự lười để ý em, nếu như em ấy muốn cướp thịt khô của em, em hoàn toàn không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.”

Hành động kêu rên nũng nịu của cún con Corgi bỗng dừng lại, nó không phục lắm, kinh ngạc quay đầu ra sức trừng sen.

Tô Li: “Em đừng phủ nhận, em tự biết lời nói của cô là thật.”

Cún con Corgi cứng đờ, đầu nhỏ quay lại, ngước 45 độ nhìn trần nhà.

Tô Li: “Xong rồi, mọi việc hoàn tất. Có phải tiêm hoàn toàn không đau không?”

Cún con Corgi: “Tự hỏi đời chó-ing, xin đừng quấy rầy.”