Chương 30

Em trai Tô bị chị và anh rể cùng nhau “xử lý”, gào khóc thề thốt chắc chắn sau này học xong mới chơi game.

Ngoài ra, cậu còn viết một bản kiểm điểm “đặc biệt” nộp cho anh rể mình.

Trong bản kiểm điểm cam đoan sau này sẽ không nhắc tới mấy động tác thể thao như “hít đất”, “hít xà” hay “gập bụng” trước mặt anh rể nữa.

Em trai Tô tràn đầy nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu mình đã làm gì khiến anh rể tức giận.

Tô Li rất vất vả nhịn cười.

Hít đất? Miệng của khủng long bạo chúa còn gần mặt đất hơn tay nó, cho dù có nằm sát đất thì nó cũng không chống tới.

Hít xà? Chưa nói tới việc khủng long bạo chúa nắm không tới xà, cho dù có nắm được thì nó cũng kéo không nổi cơ thể nặng 8 tấn của mình lên.

Gập bụng? Khủng long bạo chúa không ôm đầu được, mà cho dù nó có ôm được đầu… à không… nó chắc chắn không thể ôm đầu.

Nói tóm lại, khủng long bạo chúa rất khó tập thể dục.

Em trai Tô nhìn chị mình cười đến run rẩy, mê mang quay đầu nhìn người anh rể vẫn đang tức giận của mình, thực sự không hiểu nổi anh rể nổi điên cái gì.

Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc em trai Tô đưa ra lựa chọn đúng đắn. Ưu điểm lớn nhất của cậu chính là ham muốn sống sót cao, không hiểu cũng không sao, cứ viết bản kiểm điểm nộp cho anh rể trước là được, quan trọng nhất là giữ được mạng nhỏ.

Tô Li đưa đồ ăn cho em trai, trong lúc nói chuyện với cậu biết được thân phận của ông cụ mù ngắm phong cảnh lúc nãy.

Thì ra ông và mẹ Lục là đồng nghiệp. Ông là viện sĩ viện hàn lâm mà Viện khoa học vật liệu đại học A tốn công tốn sức mời về, là ngôi sao sáng trong giới Khoa học vật liệu polyme – giảng viên Tề.

Mười năm trước, giảng viên Tề bị tai nạn xe cộ dẫn đến tổn thương thị giác. Nhưng dù hai mắt bị mù cũng không thể ngăn cản ông tiếp tục công việc nghiên cứu và dạy dỗ học trò.

Đại học A có giảng viên Tề mới có thể có địa vị không thể lay chuyển trong giới Khoa học vật liệu.

Một nhà bốn người của Tô Li về đến nhà rồi cũng không hề để tâm tới chuyện mình từng ăn “Cộng tình”. Họ cho rằng nó không có tác dụng, Tô Li và Lisa cũng không đau bụng nên cả nhà cũng không để bụng chuyện đó.

Biểu hiện của Robert ngày hôm nay rất đáng khen ngợi, hoạt bát hiếu động nhưng không chạy loạn, cho dù rất đói cũng có thể nhịn không ăn đồ người lạ cho.

Vô cùng xứng đáng được thưởng hai bát thức ăn chó lớn.

Robert cứ tưởng hôm nay phải đói bụng đi ngủ, không ngờ Tô Li lại bưng một bát thức ăn chó đầy ăn tới cho nó.

Chó con Corgi hưng phấn vẫy đuôi chạy tới, không dừng kịp nên đập đầu vào bát thức ăn, ngã lăn ra đất.

Nhưng không sao, lúc này nó không rảnh để ý chuyện đó mà bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn đồ ăn. Nó hạnh phúc tới mức ăn hai miếng lại kêu lên hai tiếng “Gâu gâu” cảm khái được ăn ngon quả không dễ dàng, xém chút nữa đã rơi mấy giọt nước mắt chua xót.

Tô Li cười sờ đầu khen nó: “Biểu hiện của Robert hôm nay rất đáng khen nha. Em ăn chậm thôi, lát nữa chị sẽ thưởng tiếp cho em một khúc xương.”

Chó con Corgi đang ở giai đoạn thay răng, rất hay cắn đồ lung tung. Nó thích nhất là gặm xương, những lúc không có xương gặm thì mấy món đồ mài răng sẽ bị nó cắn hư vài cái.

Robert nghe Tô Li nói xong, hưng phấn đến nổi bỏ luôn thức ăn cho chó, nhanh như chớp nhào vào lòng cô, vui vẻ muốn liếʍ mặt cô.

Ngay lúc này, Lục Khiên bỗng xuất hiện sau lưng Tô Li, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Robert, giọng điệu không tốt nói: “Em dám liếʍ thử xem.”

Chỉ một con chó mà cũng dám có ý đồ với vợ của khủng long bạo chúa, không cần mạng chó nữa sao?

Robert liếc nhìn Lục Khiên, lập tức dừng lại động tác, xoay người đưa mông về phía Tô Li, vờ như không có chuyện gì xảy ra, tự mình vui vẻ ăn thức ăn chó.

Mà Lisa lại có vẻ kỳ lạ, ngẩn người nhìn bát đựng thức ăn mèo.

Tô Li thấy nó không hào hứng, cô cho rằng nó vì bị nói mập mới như vậy, vội vã an ủi nó: “Lisa của chúng ta đang tuổi ăn tuổi lớn, thật ra em vốn dĩ không mập, chỉ cần vận động nhiều hơn thì tốt rồi.”



Lisa liếc mắt nhìn Tô Li, sâu trong đôi mắt xanh long lanh chứa nhàn nhạt đau thương. Đáng tiếc, Tô Li không hiểu được suy nghĩ của nó.

Mèo con Ragdoll cúi đầu khều thức ăn mèo, nhớ tới con mèo gầy như que củi gặp lúc sáng, nó bỗng không muốn ăn.

Trước khi rời khỏi đại học A, Tô Li có tới hồ Minh Nguyệt tìm kiếm lần nữa, đáng tiếc vẫn không nhìn thấy con mèo Hoa li kia. Lục – khủng long bạo chúa – Khiên có khứu giác có thể định vị lập thể 3D nói nó đã rời khỏi trường.

Tô Li sờ đầu Lisa, nói: “Chị sẽ cố gắng nghĩ cách giúp nó. Phải sống tốt cuộc đời mình mới có năng lực giúp đỡ người khác, em hiểu chứ?”

Lisa “Meo” một tiếng, lúc này nó mới mở miệng chậm rãi ăn thức ăn mèo của mình. Tuy nó cũng rất đói, nhưng động tác ăn vẫn ưu nhã mê người hơn Robert rất nhiều.

Đêm đó, Tô Li và Lisa cùng mơ một giấc mơ.

Trong mơ, họ biến thành một con mèo hoang Hoa li.

Một con mèo hoang không tên, yêu thích tự do, không có vướng bận.

Đối với mèo Hoa li, giảng viên Tề là người bạn duy nhất. Họ thường cùng nhau chơi đùa, nói chuyện, nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn dưới ánh mặt trời.

Giảng viên Tề không chê Hoa li là một con mèo hoang, cũng không định nuôi nhốt nó. Mỗi lần tới gặp “người bạn cũ” này, ông luôn mang cho nó vài miếng thịt luộc xem như quà.

Mèo Hoa li cũng không chê giảng viên Tề là một ông cụ hói đầu hay nói dông dài, nó cũng chưa từng thử lấy lòng ông để được nhận nuôi.

Mỗi lần tới gặp ông, nó luôn mang vài vật nhỏ mình thích tới làm quà, có khi là một hòn đá nhỏ xinh đẹp, có khi lại là một mảnh lá cây đẹp đẽ.

Không cần cố tình hẹn nhau, mỗi ngày họ đều ngây ngốc cùng nhau một khoảng thời gian.

Mãi đến một hôm, giảng viên Tề bỗng mất tích một tháng, khi ông xuất hiện ở hồ Minh Nguyệt lần nữa, ông đã không nhìn thấy mèo Hoa li.

Cho tới bây giờ, ông vẫn không nhìn thấy.

Con người có thể trở thành bạn bè với lâu năm với mèo là một loại duyên phận rất kỳ diệu.

Mèo Dragon tầm thường nhưng tự tại. Nhưng ở ngày bạn cũ mất đi thị lực, nó bỗng mất đi giọng nói. Lúc đầu, tiếng kêu của nó chỉ hơi khàn, nhưng dần dần, cho dù nó có mở miệng kêu như thế nào đi nữa cũng không thể kêu ra tiếng.

Giảng viên Tề là một người cha đơn thân, lớn tuổi mới có con. Cho dù ông yêu thương con gái mình như báu vật thì cũng không cưng chiều con quá mức.

Một hôm, ông vì một chuyện nhỏ mà cãi nhau một trận với con gái. Lúc con gái đóng cửa bỏ đi, giảng viên Tề cũng không đuổi theo, ông muốn cho con mình tự bình tĩnh lại.

Đó là một buổi sáng, vốn dĩ là một buổi sáng rất bình yên.

Đáng tiếc, con gái ông một đi không trở lại.

Giảng viên Tề lập tức báo cảnh sát, nhưng cho tới bây giờ, cảnh sát cũng không cho ông được một tin tức tốt đẹp nào.

Giảng viên Tề vẫn luôn tin chắc rằng con gái mình chỉ vì không chịu tha thứ mình mà cố ý trốn. Con ông chắc chắn không bị lừa bán, cũng không bị gϊếŧ hại!

Nhưng thời gian trôi qua, mỗi đêm, ông luôn không nhịn được mà lặp đi lặp lại tưởng tượng suy đoán đáng sợ nhất.

Giảng viên Tề bắt đầu cả đêm không yên giấc, điên cuồng tìm con không kết quả khiến ông bị dày vò, vì tự trách và hổ thẹn mà nảy sinh ý định tự sát.

Ông vốn định nhảy hồ tự sát.

Ngay chính lúc này, ông gặp được mèo Hoa li.

Giảng viên Tề và con gái cãi nhau là vì con ông bỗng có ý định nuôi một con mèo hoang, mà ông lại không đồng ý. Ông cho rằng con gái mình bây giờ vẫn chưa có năng lực chăm sóc tốt một… sinh mệnh khác.

Mèo Hoa li thường trốn trong bụi cây rậm rạp nhìn lén giảng viên Tề. Nó thường thấy ông ngồi một mình bên hồ lặng lẽ khóc.



Cho đến một ngày, ông bỗng đi tới hồ vào ban đêm khiến mèo Hoa li đang bắt thức ăn hoảng hốt trốn đi.

Ngay khi giảng viên Tề sắp nhảy hồ, mèo Hoa li ngạc nhiên đến mức lỡ miệng làm rơi con chuột đang ngậm.

Chuột nhỏ mạo hiểm kí©h thí©ɧ trốn được một kiếp, nhanh chóng chạy trốn mất.

Giảng viên Tề phát hiện ra mèo Hoa li.

“Ai ở đó?” Ông kêu to.

Mèo Hoa li cũng không sợ ông, chậm rãi ra khỏi bụi cây.

“Thì ra là một con mèo.”

Giảng viên Tề lạnh nhạt xoay người, chuẩn bị tiếp tục công việc tự sát của mình.

Đúng lúc này, mèo Dragon nhào tới, hai chân cố sức ôm lấy chân giảng viên Tề, liều mạng kéo ông về bờ.

Nó vừa kéo vừa kêu “Meo meo meo meo! Meo meo meo meo” rất nhịp nhàng.

Giảng viên Tề cứng đờ, không thể tin nhìn con mèo Hoa li đang treo trên chân ông như một món đồ trang trí, ma xui quỷ khiến, ngay giờ phút đó, ông dường như đã thấy con gái mình.

Tên thân mật của con gái yêu của ông là “Diệu Diệu”.

Giờ phút này, giảng viên Tề bỗng nghĩ thông suốt một việc.

Nếu như ông cứ như vậy chết đi thì trên đời này sẽ không còn ai ra sức tìm kiếm Diệu Diệu nữa.

Nếu Diệu Diệu còn sống, đang đợi ông tới cứu con bé thì…

Ông chính là người duy nhất còn sót lại sẽ mãi tìm kiếm con bé, không buông tha bất kỳ cơ hội nào, kiên trì tìm con bé.

Giảng viên Tề nghĩ thông suốt chuyện này, sao có thể đành lòng tự sát. Ngược lại, vì bị mèo Hoa li cào rách da nên hôm sau ông đã đi bệnh viện tiêm phòng.

Ông một mặt thì chê con mèo Hoa li đó (giảng viên Tề có chút sợ mèo), mặt khác lại đến hồ Minh Nguyệt sau khi tiêm phòng xong.

Lần này, ông còn cố tình mang theo một túi thức ăn mèo mắc nhất trong siêu thị.

Đáng tiếc mèo Hoa li hoàn toàn không nể mặt ông, nó không có hứng thú gì với thức ăn cho mèo cả, một miếng cũng không ăn.

Nó không những không ăn mà còn ở trước mặt ông khoe khoang. Nó dễ dàng bắt một con chuột, bắt rồi thả, thả rồi lại bắt, tỏ rõ nó không hề thiếu thức ăn.

Giảng viên Tề: “…”

Ông yên lặng ở trong lòng thắp nến cho con chuột đáng thương kia.

Từ đó về sau, một người một mèo thường ở cùng nhau như bạn tốt.

Giảng viên Tề thích lẩm bẩm kêu ca, hôm nay nói ông được bao nhiêu tiền thưởng có thể dùng để đăng quảng cáo tìm người, ngày mai lại nói ông mơ thấy con gái mình vẫn còn sống tốt.

Mèo Hoa li vừa nghe ông lải nhải vừa bận bịu bắt chuột bắt bướm, nó cũng không chê ông phiền, cả hai đều tự cảm thấy vui.

Chỉ là mèo Hoa li chưa từng để giảng viên Tề sờ nó. Nó là một còn mèo kiêu ngạo, không cho phép “động vật hai chân” tùy tiện sờ lông nó.

Giảng viên Tề cũng chưa từng nghĩ đến việc vuốt ve mèo Hoa li. Ông thật sự không thích mèo, cảm thấy tụi nó là động vật đáng sợ nhất trên đời.

Mãi cho tới ngày, giảng viên Tề không thể nhìn thấy mèo Hoa li nữa.