Chương 35

Chỉ cần nhìn vẻ mặt không kiềm chế được sự vui mừng của giáo sư Tề, đột nhiên sự hăng hái của Tô Li trở lại như cũ, thần kinh đang căng thẳng của cô được thả lỏng, hơi thở bị cô nén lại cuối cùng cũng có thể thoát ra

Cô ngập ngừng hỏi: “Giáo sư, ông gặp ác mộng à?”

Giáo sư Tề từ từ bừng tỉnh khỏi giấc mơ, ông dụi dụi mắt rồi mỉm cười trả lời: “Không, không phải ác mộng mà là một giấc mơ đẹp, đẹp đến nỗi không thể nào đẹp hơn.”

Nhưng đó chỉ là một giấc mơ mà thôi, nếu giấc mơ này là sự thật thì tốt biết mấy…

Mặc dù vẫn kiên quyết tin rằng Diệu Diệu còn sống, nhưng trong thâm tâm ông cũng biết rằng chuyện này khó có thể xảy ra.

Ngay cả khi cô ấy có bị bắt cóc thì thật sự có rất ít trẻ con còn sống sót và sinh sống một cách mạnh lành mà không phải chịu đau đớn gì.

Trên đường phố có những đứa trẻ ăn xin bị gãy tay, gãy chân, rất nhiều trong số những đứa trẻ đó không phải là khuyết tật bẩm sinh.

Đó là một dây chuyền công nghiệp, một tổ chức hoàn chỉnh và hầu hết trẻ con ở dưới đường dây đó đều là những đứa trẻ bị bắt cóc.

Giáo sư Tề vẫn rất sợ hãi, ông ấy sợ rằng một ngày nào ở trên đường mình lại nhìn thấy một đứa trẻ bị cụt tay, gãy chân mà thực ra đứa trẻ đó chính là Diệu Diệu.

Các ông bố thường lo lắng cho con gái nhiều hơn cho con trai, bởi vì Diệu Diệu là con gái cho nên mỗi đêm khi giáo sư Tề đi ngủ, ông đều phập phồng lo sợ đến nỗi không ngủ được.

Ngày nào Diệu Diệu còn mất tích thì ngày đó giáo sư Tề vẫn vô cùng sợ hãi.

Giáo sư Tề nhớ lại giấc mơ đẹp mà mình vừa trải nghiệm, ông chỉ cảm thấy rằng chuyện này hết sức kỳ lạ, dường như rất nhanh ông đã trải qua mười năm sau khi Diệu Diệu bị bắt cóc trong giấc mơ của mình.

Mặc dù không phải mỗi ngày ông đều nhớ đến, nhưng nói chung chỉ trong một lần, ông đã trải qua tất cả những chuyện đó.

Giáo sư Tề cười khổ và xúc động nói: nếu mọi chuyện xảy ra trong mơ đều là thật thì sẽ tốt biết bao!

Tô Li lo lắng, nhìn chằm chằm vào gương mặt của giáo sư Tề, cô thầm nghĩ: ông đừng xúc động như vậy, thật ra ông chỉ đang kể ra những gì mà ông đã nhìn thấy đấy thôi!

Kết quả là giáo sư Tề chỉ chú ý đến cảm xúc của bản thân, cơ bản là không có ý định chia sẻ nó với người khác.

Xem ra ông ấy chẳng qua đang trải qua một giấc mơ đẹp, không có thật mà thôi.

Cho nên Tô Li dứt khoát hỏi ông: “Giáo sư, ông vừa mơ thấy cái gì, có thể nào nói cho chúng tôi biết một chút được không.”

Giáo sư Tề nghe thấy giọng nói lo lắng của Tô Li, ông thở dài cười khổ mà nói: “Không có gì, chẳng qua nó chỉ là một giấc mơ kỳ lạ mà thôi.”

Cái người này miệng mồm cứ kín như bưng, tại sao ông ấy lại chỉ biết tận hưởng, tại sao chứ!

Lục Khiên cũng không chịu được dáng vẻ trẻ con nhắng nhít của ông lão này nữa, anh bèn nói thẳng: “Ngày nghĩ đêm mơ, không phải ông đã nói cha con ông tâm tâm linh tương thông hay sao? Có lẽ Diệu Diệu báo mộng để nhờ ông giúp đỡ!”

“Dù sao tạm thời chúng ta cũng chưa có manh mối cho nên tôi không ngại bắt đầu từ cảnh trong mơ đâu, nói không chừng có thể phát hiện ra được điều bất ngờ gì.”

Giáo sư Tề hơi giật mình, bởi vì cảnh trong mơ vừa rồi thật sự là quá sức chân thật, thậm chí một số chi tiết còn rất rõ ràng.

Thà tin là chuyện như thế này còn hơn là không tin, giáo sư Tề vốn dĩ không tin quỷ thần nhưng từ lâu vì chuyện tìm đứa con gái này mà ông đã nhiều lần cầu thần bái phật, ngộ nhỡ Bồ Tát thật sự hiển linh thì sao.

Một khi nghĩ như vậy, liền rốt cuộc không thể ngăn chặn.

Lập tức nét mặt của giáo sư Tề tươi tắn hẳn, ông kể tường tận giấc mơ của mình cho mọi người nghe.

Từ vô số cảnh tượng rời rạc, có thể suy đoán sơ bộ về tình tiết ban đầu của câu chuyện.

Năm đó ở trong tiểu khu, Diệu Diệu tức giận vì sao ba của cô không đuổi theo để đưa cô về nhà, có phải là vì ba không còn cần cô, có phải vì ba thật sự không còn thương Diệu Diệu nữa.



So với ba thì mèo con hay chó con chẳng là gì cả.

Từ sau khi mẹ cô qua đời, cô và ba luôn nương tựa lẫn nhau mà sống, ba thực rất yêu thương Diệu Diệu, có điều chính vì sự yêu thương đó nên mới hình thành nên ở cô cái tính cách ương bướng.

Diệu Diệu đi tới đi lui trong vườn hoa, đợi cả buổi mà cũng thấy ba ra dỗ dành mình, cô bắt đầu suy nghĩ lại xem lần này có phải rằng mình đã làm hơi quá hay không.

Cơ bản chuyện cô ngủ gà ngủ gật trên lớp là sai nên ba mới phải dạy dỗ cô, cô không nên nổi giận với ba, lại càng không nên lôi chuyện mẹ cô qua đời ra mà hờn dỗi.

Nếu ba thật sự không cần cô nữa thì cô phải làm sao đây?

Diệu Diệu có chút hối hận, cô thong thả trở về nhà, cô tính toán trong đầu rằng lát nữa sẽ xin lỗi ba như thế nào.

Nhưng đúng lúc này, gần bãi đỗ xe của tiểu khu, một chiếc xe bắt đầu di chuyển.

Một nam một nữ bước xuống xe, bọn họ nhanh chóng tiến lại gần Diệu Diệu, bịt miệng cô lại, một tay kéo cô vào trong xe, toàn bộ hành động gọn gàng sạch sẽ, cả thảy không quá mười giây.

Sau đó, đầu Diệu Diệu bị bao tải trùm lên, xe cứ liên tục đổi, sau hai mươi giờ thì cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại.

Đến khi Diệu Diệu thấy lại được ánh mặt trời thì cô đã ở một nơi khác rồi.

Đó là một biệt thự ở sườn núi, biệt thự thuộc về một cặp vợ chồng trung niên.

Đôi vợ chồng này họ Tào, bọn họ tính tình ôn hòa, đối xử với nhóm người hầu rất khoan dung, nhã nhặn.

Hàng năm Tào gia đều thay mới một nhóm người hầu.

Mười năm trước, vì bà Tào bị tai nạn xe ngoài ý muốn khiến đầu bị thương nên tinh thần bà ấy có chút không ổn định.

Khi bà ấy không phát bệnh thì không sao, một khi phát bệnh thì chỉ có Tào tiểu thư ở trên gác xép mới có thể khiến cho bà bình tĩnh lại được.

Cuộc sống của Tào tiểu thư hết sức bí ẩn, căn gác xép nơi cô đang sống là nơi bị cấm đối với tất cả người hầu.

Ông Tào và bà Tào tuyên bố với mọi người rằng Tào tiểu thư bị mắc bệnh truyền nhiễm nên không cho phép bất cứ ai đến gần căn gác xép, cũng không cho phép Tào tiểu thư rời khỏi gác xép đó càng khỏi nói đến việc cho phép cô ấy tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Phòng của Tào tiểu thư không có TV, không có radio, không có điện thoại di động và cũng không có người hầu.

Cuộc sống của Tào tiểu thư đều do bà Tào lo liệu, người hầu biết rằng Tào tiểu thư rất được yêu thương, nhưng mà tất cả người hầu đều chưa từng được tận mắt trông thấy cô, không biết trông cô thế nào, cũng chưa từng nghe qua giọng nói của cô.

Mọi người thường lén bàn tán rằng có phải bởi vì bộ dạng Tào tiểu thư rất xấu xí cho nên cô mới không dám ra ngoài gặp mọi người.

Nếu cô thật sự bị bệnh truyền nhiễm thì vì sao nhiều nhiều năm như vậy, cũng không có bác sĩ nào tới thăm khám và chữa trị bệnh tình cho cô?

Diệu Diệu chính là vị Tào tiểu thư bị giam giữ kia, cô bị bắt và trở thành con chim hoàng yến mà nhà họ Tào nuôi dưỡng và cô đã bị giam giữ hơn mười năm rồi.

Cho tới bây giờ thì vẫn là cá chậu chim l*иg.

Tô Li nhẹ giọng hỏi: “Diệu Diệu cô ấy có khỏe không?”

Giáo sư Tề trả lời: “Dù sao cũng không thiếu thốn gì, nhưng mà tính tình con bé lại trở nên trầm lặng hơn rất nhiều.”

“Trong mười năm qua con bé chưa từng bước ra khỏi phòng, cô bé hoạt bát và vui vẻ ban đầu đã trở thành một cô gái trưởng thành và lặng lẽ.”

“Cũng may thường ngày con bé thích đọc sách để gϊếŧ thời gian, nếu không thì năm tháng dài như vậy, cũng không biết con bé làm sao mà vượt qua được.”



“Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của con bé, đó là một loại cô đơn, tĩnh lặng và thậm chí còn có một chút niềm vui, một hương vị cực kỳ đau khổ.”

Giáo sư Tề cười khổ trên mặt.

So với những cô bé bị bắt cóc khác thì trong giấc mơ của ông, chuyện Diệu Diệu gặp phải đã là sự vô cùng may mắn trong cái tai ương rồi, ông cho rằng đó là do tiềm thức của ông, không muốn Diệu Diệu chịu nhiều đau khổ cho nên cuối cùng ông mới tạo cho cô một tình huống tốt đẹp hơn.

Tô Li có chút tò mò, cô bèn hỏi: “Tại sao Diệu Diệu lại không tìm cách cùng liên lạc với ông hoặc là gửi tín hiệu cầu cứu?”

Cho dù đó chỉ là một giấc mơ nhưng giáo sư Tề vẫn căm hận vợ chồng họ Tào, ông đáp: “Cặp vợ chồng kia cũng không phải là người tốt nên mới nói rằng tôi đã bán Diệu Diệu cho họ. Còn nói tôi không thương con bé, chán ghét con bé, cho nên mới bán đại con bé với mức giá là hai mươi ngàn tệ .”

Tô Li trợn to hai mắt, cô hoảng hốt nói: “Diệu Diệu có tin không?”

Giáo sư Tề rất tự hào với chỉ số IQ của con gái mình, ông vui mừng nói: “Con gái tôi thông minh là một cô bé rất thông minh, chắc chắn nó tin tưởng tôi hơn là những kẻ xa lạ. Nhưng vì để tránh bị tổn hại, cho nên khi đối mặt với vợ chồng họ Tào con bé mới ngoan ngoãn nghe lời và giả vờ tin vào những lời họ nói. Sau đó Diệu Diệu từng bỏ trốn nhiều lần, nhưng vì không quen chỗ, một cô bé thì có thể đi nhanh thế nào được, biệt thự lại ở giữa sườn núi, cho nên lần nào con bé cũng bị bắt trở về. Con bé cũng lén nhờ người hầu giúp đỡ, nhưng vì vợ chồng họ Tào đã có căn dặn trước với người hầu, nói rằng Diệu Diệu đầu óc không tỉnh táo, mắc chứng hoang tưởng nặng cho nên người hầu mới cho rằng lời nói của con bé là vô nghĩa, đều không có thật.”

Tô Li không tin bèn nói: “Không lẽ nhiều năm trôi qua như vậy đều không có một ai nghi ngờ hay sao?”

Nói đến đây, giáo sư Tề cũng cảm thấy kỳ lạ, ông luôn cảm thấy giấc mơ của mình có hơi quá chân thật, càng nói ông lại càng cảm thấy nó là sự thật.

Ông nói: “Sở dĩ không ai phát hiện ra chuyện là bởi vì diện mạo của Diệu Diệu và bà Tào có đến năm phần giống nhau nên bà ta nói Diệu Diệu là con gái của bà ta thì sẽ không có ai nghi ngờ.”

Tô Li lại hỏi: “Còn bây giờ thì sao? Diệu Diệu đã sống ở đó lâu như vậy và cô ấy đã trưởng thành, nếu muốn chạy trốn thì tỷ lệ thành công cũng sẽ tăng lên rất nhiều, đúng không?”

Giáo sư Tề cười khổ rồi giải thích: “Bởi vì con bé sớm đã từ bỏ việc chạy trốn rồi.”

Tô Li: “Tại sao?”

Giáo sư Tề nắm chặt bàn tay đấm mạnh vào thân cây, ông nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông Tào đã nhận biết được việc Diệu Diệu nói tin tưởng ông ta thật ra chỉ là đang lừa gạt ông ta mà thôi và để tiếp tục thuyết phục Diệu Diệu, ông ta đã nghĩ ra một cách. Ông ta nói với Diệu Diệu rằng lúc đầu tôi thực sự ra sức tìm con bé, nhưng thời gian trôi qua, tôi đã dần dần từ bỏ. Sau này, tôi gặp một người phụ nữ trẻ đẹp, đem lòng yêu cô ấy và càng không quan tâm đến việc tìm kiếm đứa con gái của vợ trước nữa.”

Tô Li vội vàng hỏi: “Diệu Diệu tin sao?”

Giáo sư khe khẽ lắc đầu: “Lúc đầu Diệu Diệu cũng không tin, tôi và mẹ con bé quan hệ rất tốt, con bé cũng biết tôi không thể lại kết hôn và mang người phụ nữ khác về nhà được. Nhưng sau đó, ông ta đã cho con bé xem ảnh chụp tôi và người phụ nữ xinh đẹp tựa vào nhau. Ngày qua ngày rồi lại năm này qua năm khác, ông ta thường xuyên cho con bé xem ảnh chụp giữa tôi và người phụ nữ kia ra vào nhà, còn nói rằng cuối cùng tôi cũng đã từ bỏ việc tìm kiếm con gái và quyết định kết hôn với người phụ nữ kia, sau đó còn sinh được một đứa bé trai nữa. Bức ảnh người phụ nữ kia mặc váy cưới đứng với tôi, thêm bức ảnh tôi ôm một cậu nhóc dễ thương, đã hoàn toàn quật ngã Diệu Diệu. Cuối cùng con bé cũng tin. Vợ chồng họ Tào đối xử rất tốt với con bé, ngoại trừ việc không cho nó ra khỏi cửa phòng thì họ thật sự đã xem con bé như con gái ruột. Đặc biệt người có đầu óc không tỉnh táo như bà Tào, lại vô cùng yêu thương Diệu Diệu. Bọn họ khuyên Diệu Diệu đừng nên làm phiền cuộc sống yên bình và hạnh phúc của tôi, nói rằng con bé là kẻ dư thừa… Kể từ ngày đó, từ tận đáy lòng Diệu Diệu đã từ bỏ ý định bỏ trốn. Cũng kể từ ngày đó, con bé mới trở thành một cô bé trầm lặng, không thích nói chuyện. Diệu Diệu của tôi, Diệu Diệu đáng thương của tôi, cõi lòng con bé đã chết loại cảm giác đau đớn vô cùng, tôi hoàn toàn có thể hiểu được, tôi muốn ôm thật chặt con bé, muốn lớn tiếng nói cho nó nghe rằng ba chưa từng có từ bỏ con, muốn tuyên bố với cả thế giới này, con bé là đứa con yêu quý của tôi, là đứa con yêu quý nhất của tôi…”

Nghe đến đây, Tô Li có chút nghẹn ngào, cô hỏi: “Không lẽ đó là những bức ảnh ghép? Và người phụ nữ đó là ai?”

“Ảnh chụp là thật.” Giáo sư Tề cười bất lực và giải thích: “Cô ấy là trợ lý của tôi, sau khi tôi bị mù, nàng đã chăm sóc tôi một khoảng thời gian, cho nên mới có ảnh chụp cô ấy dìu tôi. Khi cô ấy kết hôn, tôi là chủ hôn, đương nhiên sẽ có ảnh chụp cùng với cô dâu, còn cậu nhóc kia là con trai của cô ấy, tôi cũng thường xuyên bế nó.”

Tô Li hỏi rất nhiều câu, nhưng cô lại không hỏi bất kỳ thông tin quan trọng nào.

Lisa đứng bên sốt ruột, nó đứng lên khỏi đùi của Tô Li, nhào nhào lên người cô rồi vỗ vào ngực, muốn thu hút sự chú ý của giáo sư Tô.

Sao không hỏi cho rõ biệt thự ở đâu! Sao lại không hỏi chứ!

Chuyện cũ lúc nào cũng có thể nghe được mà, sao không hỏi vào chuyện chính trước cơ chứ!

Vẻ mặt chú mèo lộ ra sự tiếc nuối vì lẽ ra giáo sư Tô phải làm tốt hơn thế cho nên nó mới liên lục dùng chân mình cào cào vào người của giáo sư Tô với mong muốn dẫn cô đi đúng hướng.

Tô Li cúi đầu vuốt ve cái đầu mèo đang nôn nóng, nét mặt quan tâm cô bèn hỏi: “Lisa, mày làm sao vậy?”

Nếu không phải việc trừng mắt trắng làm hỏng hình tượng thanh lịch và quyến rũ của mình thì ngay lập tức Lisa đã gườm cô vài cái tỏ ý xem thường rồi.

Vẫn là Lục Khiên mới hiểu được lòng của Lisa, anh trực tiếp hỏi giáo sư Tề: “Trong giấc mơ của ông, có chi tiết nào xác định vị trí cụ thể của biệt thự hay không?”

Lisa thở phào một hơi.

Cũng có người biết hỏi những câu này rồi, đúng là làm nghẹn chết con mèo này mà! Meo!