Chương 45:

Thứ Hai, tại trường cấp III Mộc Anh…

Ánh nắng vô cùng ấm áp chiếu lên từng bóng người đi hối hả, xua tan một phần tâm trạng u ám của Ninh Hề Nhi.

Cô vừa ngồi vào chỗ của mình, Thành Du Nhiên liền đi tới áy náy nói, “Hề Hề… Cung Tu vừa tìm cậu…”

Thật á?

Lời còn chưa dứt, một bóng người cao lớn đã đứng ở bên bàn học, đôi môi đỏ thẫm nhếch lên nụ cười quyến rũ, đôi mắt đào hoa bị tóc mái đen dài che khuất một phần, nhưng vẫn khó mà giấu đi ánh mắt u tối mênh mông đó.

“Hề Nhi, tôi cảm thấy chúng ta nên nói chuyện với nhau.”

Ninh Hề Nhi vô thức nhìn về phía chỗ ngồi của Kỷ Dạ Bạch, hôm nay bọn họ không đến trường cùng nhau, Kỷ Dạ Bạch còn chưa tới, chỗ ngồi vẫn đang còn trống.

“Xin lỗi.” Cô nói lời xin lỗi, “Dù có nguyên nhân gì đi nữa thì thất hẹn là chuyện không đúng, thật lòng xin lỗi cậu.”

Nghe xong, trong mắt Cung Tu lóe lên ánh sáng sắc bén.

Đây không phải là câu mà gã muốn nghe.

Gã muốn cô giải thích, chứ không phải xin lỗi!

Khóe miệng nở nụ cười quyến rũ khiến hàng triệu cô gái đổ rạp, gã lên tiếng, “Hề Nhi, đừng từ chối tôi!”

Đám nữ sinh trong lớp không khỏi hú hét điên cuồng, thật sự là khi cười như vậy, Cung Tu trông quá đẹp trai!

Dường như gã chính là vị hoàng tử tao nhã của gia tộc ma cà rồng trong tòa lâu đài thời Trung cổ, cả sức quyến rũ ma mị lẫn khuôn mặt đẹp trai đều tập trung trên người gã, lại trở thành khí chất làm cho người ta mê đắm.

Ninh Hề Nhi bất đắc dĩ nói: “Hôm đó, có việc rất quan trọng với tôi, vì thế….”

Câu trả lời này không đủ để Cung Tu hài lòng.

Gã xoa cằm rồi liếc mắt nhìn Ninh Hề Nhi, “Tôi muốn được bồi thường.”

“Hả?” Ninh Hề Nhi đột nhiên hiểu ra, “Tiền vé vào cửa tôi sẽ chuyển cho cậu, cậu đưa số tài khoản cho tôi đi…”

“Thứ tôi muốn không phải là tiền.” Cung Tu thấp giọng cắt đứt lời cô.

Gã cúi người xuống, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm nhìn Ninh Hề Nhi không chớp mắt.

Nghĩ tới chuyện trong phòng y tế của trường, Ninh Hề Nhi thật sự muốn khóc.

Đừng nói lại đòi hôn nữa nhé?

Ôi trời ạ, mày đang nghĩ gì vậy hả Ninh Hề Nhi! Cung Tu là hot boy nóng phỏng tay ấy! Mày đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày nữa đi!

Giọng nói đầy quyến rũ vang lên, “Tôi muốn ôm.”

Quào!

Toàn bộ nữ sinh trong lớp đều không thể giữ bình tĩnh được nữa.

Một nhan sắc gây họa nhân gian như thế lại tỉnh queo thốt ra ba chữ “Tôi muốn ôm” như thể không có chuyện gì, chị em đã chảy cạn máu mũi rồi biết không hả!

Ngay cả Ninh Hề Nhi cũng rung động tới mức không thể thốt lên được câu nào.

Thấy cô như vậy, Cung Tu cuối cùng cũng lấy lại được chút tự tin cho mình, cánh tay dài của gã dang ra ôm lấy vai Ninh Hề Nhi, đây là một cái ôm cực kỳ lịch sự và đàn ông.

“Woaaa…” Mọi người trong lớp đều hò hét kinh ngạc.

Bỗng một giọng nói đột ngột vang lên xé rách bầu không khí trong lớp, Diệp Thiển Hạnh ngồi ở hàng đầu nhỏ nhẹ lên tiếng, “Cậu Kỷ, cậu tới rồi.”

Cậu… cậu Kỷ?

Trong đầu Ninh Hề Nhi trở nên trống rỗng, cô mở to mắt nhìn về phía cửa lớp.

Kỷ Dạ Bạch đang mặc bộ đồng phục màu đen, lười biếng đứng tựa vào cánh cửa, khuôn mặt đẹp trai không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt thì…

Giống như muốn gϊếŧ cô ngay lập tức!

« Chương Trước

Trái tim Ninh Hề Nhi bỗng đập lệch một nhịp, tay cô đẩy Cung Tu ra.

Bị đẩy sang một bên, vẻ mặt Cung Tu đầy tức giận.

Tại sao con nhóc luôn lẽo đẽo theo đuôi gã trước đây, giờ lại ba lần bảy lượt đẩy cậu ta đi?

Ánh mắt Cung Tu di chuyển lên người Kỷ Dạ Bạch đang đứng trước cửa.

Hai người đàn ông nhìn thẳng vào mắt nhau, giữa hai người dường như có dòng điện nào đó va chạm đến mức tóe lửa, mùi thuốc súng lan tỏa khắp bầu không khí.

Trái tim bé nhỏ của Ninh Hề Nhi như muốn nhảy ra ngoài, sợ giữa hai người sẽ xảy ra tranh chấp không đáng có, dù sao tính khí của Kỷ Dạ Bạch rất khó chịu.

Không ngờ lần này Kỷ Dạ Bạch lại lặng lẽ quay người rời đi!

Cả lớp xôn xao.

Chẳng lẽ cậu Kỷ thật sự chán ghét Ninh Hề Nhi sao?

Thấy vậy, nụ cười Cung Tu lại càng sâu hơn, gã lập tức ôm Ninh Hề Nhi vào lòng mà không thèm để ý tới sự phản kháng của cô, “Nếu cậu và Kỷ Dạ Bạch đã không có quan hệ gì, thế thì tôi chính thức tuyên bố, Ninh Hề Nhi, bắt đầu từ lúc này, anh sẽ theo đuổi em.”

Ninh Hề Nhi ngây người chưa kịp phản ứng.

Kỷ Dạ Bạch đi rồi, Cung Tu nói theo đuổi mình…

Đây chẳng phải là điều cô luôn mong muốn từ trước tới giờ sao?

Nhưng tại sao… cô lại không hề vui một chút nào thế này?

Trong lòng cô rầu rĩ, cô vùng khỏi cái ôm của Cung Tu, sau đó giữ một khoảng cách nhất định với gã, “Xin lỗi, tôi… giờ tôi hơi rối…”

Cung Tu rất đàn ông nói, “Anh sẽ không ép em, ngoan nào, buổi trưa chúng ta cùng đi ăn cơm nhé, được không?”

Đám nữ sinh trong lớp đều tỏ vẻ ngưỡng mộ, nhưng cũng có rất nhiều người nhìn Ninh Hề Nhi với ánh mắt ganh ghét.

Số con Ninh Hề Nhi đúng sướиɠ! Vừa mới chuyển tới đã trở thành bạn gái của cậu Kỷ, giờ ngay cả hot boy được yêu thích thứ hai của trường cũng theo đuổi nó!

Hừ, đúng là hồ ly tinh!



Thời gian giải lao giữa giờ…

Hai tiết học trước Kỷ Dạ Bạch đều không tới, Ninh Hề Nhi như người mất hồn nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Kỷ Dạ Bạch.

Thành Du Nhiên thấy Ninh Hề Nhi kỳ lạ như thế bèn tìm cách dời sự chú ý của cô, “Đúng rồi, Hề Hề này, hôm nay Hội học sinh tổ chức phỏng vấn đấy, chúng ta tới tham gia đi!”

“Ừ.” Ninh Hề Nhi cảm thấy cứ tiếp tục như thế cô sẽ điên mất.

Hai người dắt tay nhau tới nơi phỏng vấn, trường Mộc Anh chủ trương học sinh tự mình quản lý, Hội học sinh có địa vị vô cùng cao trong trường, quyền lực của Hội trưởng, Hội phó và các Trưởng Câu lạc bộ còn có quyền lực hơn cả Chủ nhiệm lớp nhiều.

Một nam sinh mặc đồng phục đưa cho hai người tờ giấy đăng ký, “Theo quy định, hai người phải điền thông tin vào bảng này, nhớ ghi rõ phương thức liên lạc nhé, sau đó đi lên sân khấu tự giới thiệu một phút, nếu phù hợp điều kiện thì sẽ thông báo phỏng vấn lần hai.”

Nghe có vẻ rất khắt khe.

Thoáng cái hai người đã điền xong rồi nộp giấy đăng ký cho nam sinh nọ.

Nam sinh đưa giấy đăng ký của hai người và vài học sinh trước đó cho người phụ trách.

Vừa nhìn thấy tên của Ninh Hề Nhi, sắc mặt người phụ trách lập tức thay đổi, người đó nói nhỏ gì đó với nam sinh nhận giấy đăng ký, cậu ta liền cau mày rồi đi tới trước mặt Ninh Hề Nhi nói, “Cậu bị loại, ra khỏi đây đi!”