Chương 49:

Chết tiệt!

Giấc mơ cả đêm của hắn sao toàn là hình bóng Ninh Hề Nhi thế này!

Gương mặt hắn lạnh như băng đứng dậy đi tắm, sau đó hắn mặc đồ chỉnh tề, nhưng phòng bên cạnh vẫn im phăng phắc không một tiếng động.

Hắn đi tới gõ cửa phòng Ninh Hề Nhi, không ai trả lời, Kỷ Dạ Bạch bất giác cau mày, liền đưa tay đẩy cửa ra.

Hai chị em một lớn một nhỏ đang nằm trên giường, ngủ say sưa không biết trời đất, nước miếng chảy ra từ khóe miệng họ.

Hắn đi tới bế Miêu Miêu dậy, “Miêu Miêu, tỉnh đi nào, phải tới trường mẫu giáo rồi.”

Khuôn mặt tròn trịa, mũm mĩm của Miêu Miêu cạ cạ l*иg ngực của Kỷ Dạ Bạch, cái miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm, “Sữa, uống sữa…”

“Chờ một lát, để anh gọi con heo lười Ninh Hề Nhi dậy đã.” Kỷ Dạ Bạch xoa đầu cô bé, sau đó quay sang Ninh Hề Nhi quát to, “Dậy đi!”

“Ưm…” Ninh Hề Nhi trở người sang bên kia, “Tôi… Tôi ngủ thêm năm phút nữa nhé…”

Kỷ Dạ Bạch nhìn đồng hồ, giờ vẫn còn sớm, thôi thì bế Miêu Miêu xuống nhà đã.

Kỷ Dạ Bạch cho Miêu Miêu uống hết bình sữa mà vẫn không thấy Ninh Hề Nhi xuống.

Sau khi trao cô bé mũm mĩm trong lòng cho người giúp việc, Kỷ Dạ Bạch liền đi lên tầng, Ninh Hề Nhi vẫn đang ngủ say giấc.

“Cậu là heo à? Ngủ gì mà khϊếp thế!” Kỷ Dạ Bạch hất tung chiếc chăn của cô lên.

Ninh Hề Nhi lạnh đến mức co rúm người lại, tầm mắt Kỷ Dạ Bạch đặt trên người cô bỗng ngẩn ngơ.

Sau một đêm dài, áo ngủ cô đã vô cùng xộc xệch, để lộ cái bụng trắng nõn của cô ra bên ngoài, hơn nữa trước ngực…

Kỷ Dạ Bạch lặng lẽ lấy chăn đắp lại lên người cô.

Thôi bỏ đi, cùng lắm là xin nghỉ phép cho cô ấy thôi.

Bước chân Kỷ Dạ Bạch vội vàng rời khỏi phòng, hai tai hắn đã ửng lên màu đỏ rất đáng nghi.



Sau khi Kỷ Dạ Bạch tao nhã ăn xong bữa sáng, đột nhiên trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân dồn dập.

Ninh Hề Nhi nhảy hai ba bậc thang chạy xuống, “Chào buổi sáng!”

Kỷ Dạ Bạch nhìn đồng hồ trên cổ tay, khóe miệng hơi co giật.

Căn thời gian chuẩn thật đấy.

“Đi thôi.” Hắn quăng cặp sách cho Ninh Hề Nhi, “Giữ cho chắc.”

“Tên khốn nạn…” Ninh Hề Nhi khó chịu lầm bầm.

Trên đường đến trường, Kỷ Dạ Bạch như lơ đãng nhắc tới một chuyện, “Buổi chiều đội bóng rổ của trường có trận đấu đấy.”

“Ừ.”

“Cậu phải đi đấy.”

“Tại sao?” Ninh Hề Nhi khó hiểu.

“Để mang quần áo cho anh đây!” Kỷ Dạ Bạch nói với giọng không cho phép từ chối.

Ninh Hề Nhi trừng mắt nhìn hắn, “Để xem tâm trạng đã.”

Két!

Kỷ Dạ Bạch đột nhiên đạp phanh gấp, sau đó hắn nở nụ cười nhìn về phía Ninh Hề Nhi.

Ninh Hề Nhi run lẩy bẩy mở miệng, “Cậu… cậu làm gì đấy?”

Ôi trời ơi, Kỷ Dạ Bạch như thế này còn đáng sợ hơn lúc lạnh lùng gấp mấy lần!

“Đồ ngốc, tôi cảm thấy cậu nên tự bước đi trên con đường đời của mình. Xuống xe đi! Tự mà đi tới trường!”

Xí!

“Đi thì đi! Tôi đi là được rồi chứ gì!”

Kỷ Dạ Bạch nhún vai, “Đó là cậu tự nói muốn đi bộ nhé, anh đây cho phép rồi đấy!”

Ninh Hề Nhi khóc thầm.



Đảo mắt một ngày sắp trôi qua, đám người Kỷ Dạ Bạch và Tiêu Hi Thần đi tới sân thể dục trước.

Điện thoại Ninh Hề Nhi đột nhiên rung lên, sau khi bắt máy, đầu bên kia bỗng vang lên giọng nói gấp gáp và sốt ruột, “Cô là bạn của anh Kiều phải không? Anh ấy bị thương nặng rồi, giờ đang ở bệnh viện thành phố, cô mau tới đây đi!”

Anh Kiều?

Kiều Nam Thành à?

Ninh Hề Nhi hoảng hốt, không kịp gọi điện cho Kiều Nam Thành xác nhận đã chạy ra khỏi trường học, vẫy tay bắt một chiếc taxi.

“Anh ơi, tới bệnh viện thành phố ạ!”

Tài xế taxi xua tay liên tục tỏ ý từ chối!

Hả? Sao thế? Giờ tài xế taxi giàu có nên không thèm kiếm tiền luôn rồi hả?

Bất giác quay đầu lại, Ninh Hề Nhi bỗng ngẩn người.

Một đám người áo đen đã vây kín xung quanh cô, hèn chi ông tài xế vừa rồi không dám chở cô!

“Các người muốn làm gì? Ưm… Thả tôi ra! Các người muốn đưa tôi đi đâu?”

“Ha ha, Anh Long muốn gặp cô ấy mà! Ninh Hề Nhi, phiền cô theo chúng tôi một chuyến!”

Anh Long…

Đó là cái gã “Anh Long” bị cô đánh gãy hai cây xương sườn thời còn học ở trường Trung học Phổ thông Số 47 sao…

Thế thì gặp hắn làm gì có chuyện tốt lành gì đâu chứ?

Phản ứng đầu tiên của Ninh Hề Nhi chính là: Chạy!

“Tôi còn có việc, lần sau… lần sau nói tiếp nhé…” Cô cười khan hai tiếng rồi quay đầu chạy trốn.

Nhưng đám người áo đen rất đông, bọn họ bắt cô lại rồi kéo thẳng lên xe. Thấy cô liều mạng giãy giụa, tên cầm đầu bọn áo đen mất kiên nhẫn đánh vào gáy cô…



Tại sân bóng rổ…

Sau thời gian làm nóng người, trận đấu được bắt đầu bằng một tiếng còi ra hiệu của trọng tài.

“Anh Kỷ, yêu anh đến trọn đời! Vĩnh viễn không thay lòng!”

“Anh Kỷ, anh tuyệt nhất, anh giỏi nhất!”

“Á á á, cú úp rổ của anh Kỷ siêu ngầu luôn!”

“…”

Lạc Hoan Hoan, Hội trưởng Fan Club Hot Boy dẫn theo một đội đông đúc hò hét cổ vũ cho Kỷ Dạ Bạch.

Trận đấu ngày càng gay cấn, Kỷ Dạ Bạch càng đánh càng hăng, nhưng vẻ mặt hắn u ám tối sầm, tựa như bầu trời mây đen vần vũ.

Ánh mắt hắn thi thoảng lại lướt qua hàng ghế khán giả, cả người hắn toát ra hơi lạnh rét căm căm.

Con nhóc chết tiệt! Quả nhiên ban sáng cô ấy chỉ nói thế cho có lệ với mình thôi!

Đã nói là tới xem hắn chơi bóng rổ, giờ lại mất tích không thấy bóng dáng đâu? Đúng là khinh thường không để mình vào mắt mà?

Hắn kéo vạt áo thi đấu bóng rổ đang mặc lên để lau mồ hôi, để lộ cơ bụng tám múi và đường v-cut săn chắc thần thánh, tiếng la hét chói tai lập tức bùng nổ cả sân thi đấu!

Thời gian giải lao giữa giờ…

Một đám con gái vây kín Kỷ Dạ Bạch, kẻ đưa nước, người đưa khăn, còn có người chủ động giúp hắn xoa bóp thư giãn…

“Anh Kỷ, em từng học mát-xa với thầy dạy chuyên nghiệp ấy, em giúp anh xoa bóp thư giãn nhé.” Mộc Y Tinh nở nụ cười rực rỡ đến chói mắt, miệng hỏi Kỷ Dạ Bạch.

Cô ta chính là cô cả nhà họ Mộc, đám con gái tầm thường xung quanh sao có thể so sánh được chứ!

Kỷ Dạ Bạch liếc nhìn cô ta, đôi môi mỏng khẽ nói, “Tránh ra chỗ khác.”

Soạt!

Khuôn mặt Mộc Y Tinh đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Bên ngoài vòng vây của đám con gái, Thành Du Nhiên sốt ruột muốn chết rồi mà mãi vẫn không chen vào nổi.

Ninh Hề Nhi biến mất rồi!

Điện thoại không gọi được, nhắn tin cũng không trả lời, liên lạc kiểu gì cũng không được.

Lỡ mà xảy ra chuyện nguy hiểm gì… Thành Du Nhiên sợ đến run lẩy bẩy.

Thấy cô ấy sốt sắng như vậy, trong lòng Tiêu Hi Thần bỗng cảm thấy khó chịu, thế là cậu ta nhẹ nhàng vỗ lên vai cô ấy, “Cậu từ bỏ đi thôi, đám nữ sinh theo đuổi anh Kỷ đông thế này thì cậu chẳng thể nào chen vào nổi đâu.”

“Ai thèm theo đuổi cậu ta chứ!” Thành Du Nhiên vừa nôn nóng vừa khó chịu.

Đúng vào lúc này, đám con gái bỗng nhiên tản ra để Kỷ Dạ Bạch đi ra ngoài, Thành Du Nhiên vội lao lên trước, “Kỷ Dạ Bạch, Ninh Hề Nhi …”

Vừa nhào lên cô đã bị ai đó ngáng chân ngã xuống đất, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, mặt mày nhăn nhúm.

Ở bên cạnh cô, Mộc Y Tinh lặng lẽ rút chân về.

Hừ, muốn nhân cơ hội tiếp cận Kỷ Dạ Bạch à? Không có cửa đâu!

Thành Du Nhiên cắn môi, lúc này cũng không thèm tính toán là ai ngáng chân cô nữa, ánh mắt cô sốt ruột nhìn về phía Kỷ Dạ Bạch, bỗng nhiên hắn lạnh lùng nhếch khóe miệng, một giọng nói rét lạnh vang lên, “Đừng để tôi nghe thấy tên cô ta một lần nữa!”

Thành Du Nhiên sững sờ nhìn hắn, bóng lưng hắn kiêu ngạo mà thẳng tắp, hắn vẫn là một Kỷ Dạ Bạch bá đạo kiêu căng như xưa.

“Kỷ Dạ Bạch! Cậu sẽ phải hối hận!” Thành Du Nhiên chật vật từ mặt đất bò dậy, sau đó cố chịu cơn đau nhức nhối ở chân chạy về phía lớp S.

May mà Cung Tu vẫn đang ở trong lớp đọc truyện tranh, Thành Du Nhiên thở hồng hộc chạy tới hét lên, “Cung Tu, Ninh Hề Nhi mất tích rồi!”

“Cái gì?”

Ào!

Ninh Hề Nhi bị một xô nước lạnh ngắt dội tỉnh, người cô co rúm lại, từ từ mở mắt.