Chương 6: Chuyện cũ ²

Tô Hoàn trở về xong lập tức lên kế hoạch trừ khử Tỉnh Miểu. Tay bà run rẩy cầm điện thoại nhưng trong lòng lại rất bình tĩnh.

Thật ra bà biết rõ vấn đề từ đâu mà ra, nhưng bà lại không nỡ đổ hết mọi tội ác lên đầu con trai mình.

Bà bèn phái người đến chung cư canh chừng, kiên trì nửa tháng cuối cùng cũng chớp được cơ hội Tịch Tư Ngôn không ở nhà, đám người trực tiếp trói Tỉnh Miểu lại.

Đôi lúc Tô Hoàn nhớ lại khung cảnh ấy, ngoại trừ hối hận còn có không cam lòng.

Kế hoạch của bà là bắt được Tỉnh Miểu rồi sẽ đưa cậu ta đến thẳng Italy, nhưng trước khi cậu đi, bà muốn tâm sự vài câu với cậu. Chuyện xảy ra chưa được mấy ngày, bà hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ rõ ràng, nhiều lúc nghĩ mình không nên nói gì với Tỉnh Miểu mà phải nhanh chóng tống cậu đi, nhưng làm vậy có gây ra thêm nhiều chuyện hơn không? Mà phần lớn thời gian bà đều dùng để tự trách.

Một năm rồi, Tỉnh Miểu chỉ gọi bà là cô.

Bà dạy Tỉnh Miểu gọi mẹ nuôi, nhưng mà Tỉnh Miểu cố chấp bảo bà là mẹ của anh trai, phải gọi cô mới đúng.

Bà đã lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, tích lũy được nhiều kinh nghiệm, muốn đưa cậu đi cũng phải quang minh chính đại mà làm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến quyền thế của Tịch Ngọc Thành. Cho nên bà đến chợ đen thuê vài người. Đám người kia chẳng thèm nhẹ nhàng với Tỉnh Miểu, khi bà gặp được cậu, cổ tay cổ chân cậu đỏ bừng do bị dây thừng trói chặt, mặt mày đẫm nước mắt.

Tô Hoàn nghĩ, khoảng thời gian trước bà vẫn rất thích Tỉnh Miểu.

Ân nhân cứu con trai nhà mình, tuy chỉ còn trí thông minh năm bảy tuổi nhưng lại rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, mặt mũi sáng sủa, dù chật vật thế nào vẫn rất đẹp. Có lẽ người khác thấy còn phải ghen tỵ khen bà sao lại nuôi được hai đứa con tài giỏi đẹp trai như vậy.

Thế nhưng số phận trêu ngươi, đều do bà, nếu ban đầu bà không bắt ép Tịch Tư Ngôn phải đảm đương trách nhiệm này, nếu người gánh vác cậu ta là bà thì có phải chuyện này sẽ chẳng xảy ra...

Bà sẽ không mất đi con trai khoẻ mạnh bình thường, nếu có cảm tình thì còn có thêm đứa con trai xinh đẹp.

“Tôi sẽ nuôi dưỡng cậu cả đời, cậu buông tha con tôi đi.”

Tỉnh Miểu khóc lóc kêu lên: “Anh ơi! Anh ơi cứu em!”

Bà bỗng chốc mất lý trí hung hăng tát cậu một cái, khiến khoé miệng Tỉnh Miểu rỉ máu.

Cậu đau lắm, cả khuôn mặt như vừa bị tiêm thuốc tê vậy, Tỉnh Miểu đè lại sự sợ hãi: “Cầu xin cô, cô trả anh trai cho con đi, Miểu Miểu ngoan mà, con sẽ không lén ăn kẹo nữa đâu, cầu xin cô!”

“Anh trai cậu không cần cậu nữa rồi, đừng gọi nó nữa!” Bà lạnh nhạt đáp lại, Tỉnh Miểu vẫn khóc nức nở cầu xin bà.

Bà vốn không hận cậu đến vậy, nhưng vẫn đem hết tất cả sự bực tức trong lòng nén vào bàn tay, giáng xuống người cậu.

Năm cái? Hay sáu cái?

Tô Hoàn không nhớ rõ, bà nhìn khuôn mặt Tỉnh Miểu bị bà đánh đến biến dạng mới lấy lại được chút bình tĩnh. Khi đó bà ác độc nghĩ, là do gương mặt này, tất cả là do gương mặt này gây ra, chỉ cần bà tàn phá nó thì Tịch Tư Ngôn sẽ tỉnh ngộ.

Tỉnh Miểu bị nhốt trong một căn phòng ở tầng hầm, chờ đến tối sẽ đưa cậu lên máy bay.

Ngay lúc này, Tô Hoàn nhận được cuộc gọi của Tịch Ngọc Thành, báo rằng con muốn tự sát.

Nghe một đoạn toàn mấy chữ xa lạ, Tịch Tư Ngôn đang đòi tự sát.

Đầu óc Tô Hoàn bỗng chốc trở nên hỗn độn, vội vàng trở về nhà họ Tịch, bà lập tức nhìn thấy con trai đang cầm con dao quân dụng Thụy Sĩ rạch một nhát lên đùi.

Bà hoảng đến mức hét lớn.

Tịch Tư Ngôn cố ý mặc một cái quần dài trắng, máu chảy ra thấm đỏ cả mảng rợn người.

Hắn xuống tay quá nhanh, không hề cho cha mẹ thời gian khuyên nhủ.

“Mẹ, trả Tỉnh Miểu lại cho con.” Sắc mặt hắn trắng bệch, bình tĩnh cất giọng.

Tô Hoàn cầu xin hắn đi băng bó đi, xin hắn tỉnh táo lại.

Tịch Tư Ngôn không dao động lặp lại: “Trả Tỉnh Miểu lại cho con.”

Hắn không hỏi bà giấu người ở đâu, cũng không hỏi tại sao bà lại làm vậy, hắn chỉ muốn Tô Hoàn đưa cậu tới trước mặt hắn.

Tịch Ngọc Thành rơi nước mắt gọi cho Vương Tùng và một người bạn khác có quan hệ khá tốt với Tịch Tư Ngôn là Cam Tự Sâm, ông không biết phải làm sao mới có thể khiến Tịch Tư Ngôn bình tĩnh lại nên đành đi tìm bạn hắn nhờ giúp đỡ.

“Tiểu Ngôn! Miểu Miểu không có ở đây, ba thật sự không biết, con đi băng bó trước được không?”

Tịch Tư Ngôn nghe xong chỉ mỉm cười: “Con biết ba không biết, cho nên con vẫn đang đợi mẹ.”

Căn phòng của bọn họ được lắp rất nhiều camera, về nhà không thấy Tỉnh Miểu đâu, Tịch Tư Ngôn vội vã đi tra. Ngẫm lại nửa tháng trước Tô Hoàn đến đấy trông thấy hai bọn họ thân mật, không khó đoán ra ai là người đứng sau.

Trái tim Tô Hoàn như ngừng đập, Tịch Ngọc Thành khó hiểu nhìn vợ.

“Mẹ, mẹ muốn thế nào mới chịu trả em cho con?”

Vương Tùng và Cam Tự Sâm sống khá gần Tịch gia, chạy vội tới đây cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian, cảnh tượng trước mặt như đập nát tam quan hai người.

Chân trái Tịch Tư Ngôn chảy máu, một tay cầm dao kề cổ mình, hành động điên cuồng nhưng vẻ mặt lại cực kỳ bình thản.

Khỏi nói cũng biết cảnh tượng này quái lạ cỡ nào.

“Mẹ không cần đưa em ấy đi đâu, phiền phức lắm. Một cô nhi không còn mối quan hệ nào trên thế gian, dù em chết cũng chẳng có ai quan tâm.” Tịch Tư Ngôn cười nhạt, “Mẹ, con rất mệt, ngày qua ngày mệt mỏi chồng chất, nhưng nghĩ đến mẹ chỉ đưa em tới nơi khác thôi nên con đi tìm hết chỗ này đến chỗ khác, tìm mãi, con mệt đến nỗi không muốn sống nữa.”

Hắn nói những lời này trong tư thái thản nhiên như chỉ đang than vãn hôm nay đi học mệt quá.

“Nhưng mà em ấy còn sống, con không thể chết được. Mẹ đừng tra tấn con như vậy, thà mẹ gϊếŧ em rồi đưa đến trước mặt con, như vậy chẳng phải nhanh hơn sao.”

Tô Hoàn nuôi con 26 năm, người này thành hình trong bụng bà, trên người chảy dòng máu của bà, được bà nuôi lớn.

Bây giờ nó đang bảo với bà rằng nó không muốn sống nữa, muốn chết cùng Tỉnh Miểu.

“Mẹ, người thương xót con chút đi.”

Cho tới khi cổ hắn bắt đầu rướm máu, Tô Hoàn mới chịu thoả hiệp.

Bà khóc lóc gọi điện thoại bảo người dẫn Tỉnh Miểu đến, chỉ mới qua mười phút mà trông bà như già đi tận mười tuổi.

Nhà Cam Tự Sâm học y bao đời, anh nhìn mảng máu trên đùi Tịch Tư Ngôn rồi nhanh chóng gọi người trong nhà đem hộp sơ cứu qua. Tô Hoàn đáp ứng, Tịch Tư Ngôn cũng buông dao.

Cam Tự Sâm và Vương Tùng sợ hãi nói không nên lời, yên lặng đi lên kéo hắn xuống xử lý vết thương cho hắn.

Cắt ống quần hắn ra, Cam Tự Sâm thầm thở dài nhẹ nhõm, còn ổn, Tịch Tư Ngôn không tự tìm đường chết, không gây tổn thương đến động mạch chủ, anh khó khăn sắp xếp từ ngữ an ủi Tịch Tư Ngôn: “Không sao, không sao cả, không sâu, nhìn hơi đáng sợ... “

Tịch Tư Ngôn thoải mái nở nụ cười: “Tôi biết, tôi không dùng sức mà.”

Hắn còn muốn dùng sức? Muốn cắt sâu hơn nữa hả? Cam Tự Sâm quả thực muốn cho cái tên trước mặt một đấm để hắn tỉnh ra.

Chờ anh sơ cứu xong, chiếc xe taxi chở Tỉnh Miểu cũng tới nơi, bọn họ lại được chứng kiến lần thứ hai Tịch Tư Ngôn mất khống chế. Đám côn đồ kia thấy chủ thuê đánh Tỉnh Miểu nên tưởng cậu chỉ là hạng tôm tép. Thấy khuôn mặt cậu sưng đỏ nhưng vẫn không che lấp được vẻ ngoài xinh đẹp, thậm chí trông còn có sức hấp dẫn hơn lúc trước.

Khóe miệng rỉ máu khiến làn da vốn trắng lại càng trắng hơn, xương quai xanh như được điêu khắc tinh xảo mê người, đôi chân vừa thẳng vừa dài, eo nhỏ mông vểnh, nhìn kiểu gì cũng là một mỹ nhân khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.

Bọn gã chay mặn không kỵ, nam nữ đều ăn, lập tức có ác ý.

Tuy trí óc Tỉnh Miểu chỉ như đứa trẻ bảy tuổi nhưng cũng biết thế nào là nguy hiểm.

Cậu liều mạng phản kháng, vỗi vã chạy trốn rồi lại té xuống cầu thang, kết quả là ngã gãy chân.

Gã vừa cười vừa sỉ nhục cậu, trong sự đau đớn tột cùng do gãy xương gây nên, Tỉnh Miểu chỉ biết gọi anh trai.

Bỗng dưng Tô Hoàn gọi tới bảo bọn gã mau dẫn người đến, cho nên gã vẫn chưa kịp thực hiện hành vi xấu xa kia.

Tất nhiên là mấy gã không thể xuất hiện công khai trong căn biệt thự toàn là những người có địa vị cao ấy, bèn gọi một chiếc taxi, ném cho tài xế một số tiền lớn rồi tùy tiện vứt Tỉnh Miểu nửa tỉnh nửa mê lên xe về nhà họ Tịch.

Tài xế vốn định đỡ cậu vào, nhưng Tỉnh Miểu lại la hét không cho chú chạm vào người. Cậu tự mình vào trong, xuống xe, bò từng tấc đến trước mặt mọi người.

Một chân cậu bị gãy xương, không thể đứng thẳng, quần áo tả tơi khóc lóc gọi Tịch Tư Ngôn.

Tô Hoàn bị Tỉnh Miểu chật vật rách rưới làm cho sững sờ, rõ ràng bà chỉ đánh cậu vài cái thôi, tại sao lại như vậy chứ?

Tịch Tư Ngôn bất chấp vết thương của mình mà xông lên, cởϊ áσ ngoài khoác lên người cậu, hắn ôm cậu, hỏi han cậu trong làn nước mắt.

“Đau chân… đau, anh ơi, chân em đau lắm, anh đừng bỏ Miểu Miểu mà.”

Cam Tự Sâm chạy tới, anh xoa xương bánh chè của Tỉnh Miểu xong lập tức đổi sắc: “Hình như gãy xương rồi. Nhanh lên! Gọi cấp cứu!”

Tịch Tư Ngôn sửng sốt, hắn bình tĩnh nhìn Cam Tự Sâm bế Tỉnh Miểu đã hôn mê lên xe cứu thương, đột nhiên chộp lấy con dao quân dụng Thụy Sĩ.

Tịch Ngọc Thành nheo mắt kéo Tô Hoàn ra sau lưng mình: “Tịch Tư Ngôn! Có phải con điên rồi hay không!”

Vương Tùng vội đến kéo hắn nhưng hắn chỉ đứng đó, chỉa mũi dao vào Tô Hoàn, vào mẹ ruột hắn.

“Nợ mẹ con trả vốn là chuyện đương nhiên, tội lỗi của mẹ, để con gánh.” Nói rồi hắn phát điên giơ tay lên muốn cắt thêm một vết lên đùi mình.

“Tư Ngôn!” Tô Hoàn với Tịch Ngọc Thành sợ tới mức không màng tính mạng nhào lên can ngăn, Vương Tùng phản ứng nhanh kéo tay hắn quật qua vai, dao văng ra, Tịch Tư Ngôn cũng bất tỉnh.

Tô Hoàn khuỵu xuống khóc nức nở, lẩm bẩm tự hỏi tại sao lại như vậy?

Con trai bà vì một thằng ngốc, vì người đàn ông khác mà không cần cha mẹ, cũng chẳng cần bản thân.

Mà bà đã làm gì vậy chứ, hại một đứa nhỏ vốn yếu ớt gãy chân.