Chương 46: công viên giải trí - đợi chờ.. (7)

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTheo chân mấy tên kia vào sau cánh cửa sắt là cả một trụ sở dưới lòng đất, có cả thang máy chuyên dụng lẫn thang máy dân thường để lên xuống các tầng.

Tên áo đen đưa cô đến một căn phòng nhỏ, có tên địa ngục trần gian - nơi tra tấn các phạm nhân không chịu khai ra thông tin tuyệt mật "Oa nơi này thật rộng nha! Mà chúng ta tới đây làm gì? không phải tra tấn tôi chứ? Ai làm gì nhà mấy người?" Cô ra vẻ run sợ trước mấy tên áo đen "......................" Tên vừa nãy tiến đến cạnh cô, nói nhỏ tai cô "Không ai làm gì cô đâu mà sợ! Phối hợp chút rồi tôi sẽ thả cô ra!" - "......" Hú hồn hú vía à!

Ơ.. Thừa Trung? Sao anh ta lại quay lại rồi? Chẳng lẽ.. anh ta mắc nợ mấy người này? Ầu nếu thế chơi chết anh ta đi! Dám bỏ mặc tôi ở lại, còn bảo không thích tôi, tôi cũng không nhân từ với anh nữa! "Được! Yên tâm đi anh đẹp trai! Tôi sẽ phối hợp!" - "Tôi có tên, gọi tôi là Mạc Kha!"

----------

Trái lại, không khí trong căn phòng trung tâm điều khiển, một người đàn ông trung niên mặc bộ vest bóng loáng, trên ngực trái có gắn huy hiệu hình đóa tường vi màu đỏ hồng, tay cầm điếu xì gà thỉnh thoảng lại dụi dụi vào gạt tàn, rơi ra những lốm đốm đỏ tạo ra một khung cảnh vô cùng ma mị. Căn phòng ấy im ắng tới nỗi chỉ nghe loáng thoáng tiếng rơi của tàn thuốc và tiếng con người thở.

Một tên mặc vest chỉnh tề, thái độ cúi chào nghiêm trang, đầy kính trọng, hắn nói " Mr. Mac, all things were prepared carefully, my (female) master also arrived! We only wait your command!"

(Thưa ngài Mạc, mọi chuyện đã được sắp xếp xong, nữ chủ nhân cũng đã được dẫn đến rồi ạ! Chỉ chờ mệnh lệnh của ngài!) [vì Hạ Thư bị dẫn đến một cách mơ hồ nên mình vẫn để chủ động nha <3]

Người đàn ông ấy dùng ánh mắt màu hổ phách băng lãnh nhìn vào con người quen thuộc trên màn hình, tay dụi những phần cuối cùng nhất của điếu thuốc vào gạt tàn, chậm rãi "Start!".

---------------------------------------

Hạ Thư bị trói vào một cái ghế gỗ đầy mọt, như thể đã bị lãng quên ở nơi ẩm ướt hàng nghìn năm, nhìn là phát ghê! "Ọe, sao mấy người lại có thể cho con người ngồi vào cái kinh khủng này chứ, tôi sắp ngất rồi! Thả tôi ra!"

Mạc Kha nhìn con người không an phận, đang giãy dụa, thì tiến đến, bóp cằm cô, thoáng chút áy náy, nhưng vẫn dõng dạc "Cô im miệng và ngoan ngoãn cho tôi!" - "Vì sao? Tôi có thù oán gì? Tôi phối hợp để cho các người trói, nhưng không phải ở nơi kinh tởm như thế này! Tôi hối hận, tôi muốn về! "

Cô nhìn thoáng qua Mạc Kha, anh ta đang áy náy sao? Vì làm điều này với mình? Anh ta rốt cuộc là ai? Sao mình lại không có chút cảnh giác? Kể cả với những con người vừa nãy, thậm chí ở nơi như thế này?

"Muộn rồi!" - "Khi nào cậu ta đến đây "chịu tội", cô sẽ được trở về!" Mạc Kha thì thầm vào tai cô, thân mật ám muội làm con người bám theo đằng sau bóng tối không khỏi giận dữ, muốn diệt trừ, anh nắm chặt bàn tay, gân xanh nổi lên, nhưng rồi lại thôi..

"Không có chuyện đấy đâu, anh ta sẽ không quay lại !" - "Tại sao tôi phải tin lời nói của cô?"

Kết quả tốt đẹp nhất của yêu thầm là người bạn thích vừa vặn cũng thích bạn, kết quả bi kịch nhất là người bạn thích không thích bạn, hơn nữa còn không hề biết tình cảm của bạn, đó thật là một sự hi sinh uổng công vô ích.

Hạ Thư nhìn thoáng qua con người đằng sau Mạc Kha, trong lòng dâng lên ý định muốn thử, cho dù là lần cuối cùng, cho dù lần này có thất bại, vì thời thanh xuân chỉ có một lần, cô vẫn muốn đánh cược với bản thân mình, cô muốn biết, thực sự, trong lòng anh, trong trái tim băng lãnh của anh, cô rốt cuộc chiếm được bao nhiêu phần trăm, cô.. rốt cuộc có "địa vị" như thế nào?

Cô nhắm mắt, trái tim vẫn đang đập thình thình, có lẽ.. vì hồi hộp, vì..lo sợ.. thậm chí buồn man mác, vì một khi đã đánh cược nói ra, thì không còn đường lui nữa rồi! Một là thành công, còn hai.. là không thể quay về như lúc ban đầu..

Mẹ đã từng nói với cô, thích một người không thích mình, chính là dù mình có cố gắng đến mức nào, trong mắt họ mình vẫn chỉ là một mối quan tâm vô cùng mờ nhạt. Có bên cạnh thì vui, nhưng không có cũng chẳng buồn.

Yêu đơn phương một người không phải là điều đáng sợ, cái đáng sợ là bởi vì yêu người ấy đến tự tin cũng không còn. Cái đáng sợ không phải là không có trái tim, mà là trái tim người ấy không đặt lên bản thân mình. Cô thực rất sợ, kết cục ấy cuối cùng lại xảy ra trên người mình..

"Con người như tôi không sắc đẹp, không dáng vóc, gia cảnh lại bình thường, thì có gì để thích? Trái lại anh ấy hoàn hảo biết bao nhiêu, từ lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, rất lâu rất lâu, đã thực ưu tú rồi!" - "Anh nói xem, sao anh ta có thể quay lại vì một người không quan trọng, thậm chí có thể vì một người con gái như tôi mà để bản thân rơi vào hiểm cảnh, có đáng hay không?"