Chương 4

Sau khi dùng xong bữa ăn, Cận Ngộ đi thanh toán.

Lâm Mộ Lý dựa vào tường bên cạnh, cô nhìn người đàn ông lấy một tấm thẻ vàng từ trong ví ra, ngón tay thon dài kẹp lấy, đưa cho nhân viên thu tiền.

Lâm Mộ Lý híp mắt.

Quả nhiên, nam nhân lớn lên đẹp, làm cái gì cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

Nhân viên thu tiền nhìn Lâm Mộ Lý bên cạnh hiểu ý cười.

"Tiên sinh, ánh mắt của bạn gái ngài sắp dính vào người ngài rồi".

Cận Ngộ môi mỏng nhếch lên một đường cong nhàn nhạt, "Cô ấy không phải”.

Dứt lời, đuôi lông mày Lâm Mộ Lý không nâng lên hay hạ xuống, cô vẫn đang cười.

Bãi đậu xe ngầm, dãy cuối, bốn chiếc ô tô đỗ ngay ngắn.

Hai màu trắng, hai màu đen.

Hai màu trắng là BMW của Trần Tĩnh, Audi của Cố Phiếm.

Hai màu đen là Lâm Mộ Lí Maserati, Cận Ngộ Porsche Cayenne.

Lâm Mộ Lý đúng lúc nháy mắt với Cố Phiếm, Cố Phiếm hiểu ngay.

"Cái đó ... Trần lão sư, tôi đã uống rượu, không thể lái xe, em đưa tôi về được không?”

Trần Tĩnh trực tiếp lên xe của mình, “Anh tìm lái xe thay thế, tôi còn phải đến trường học một chuyến”.

Cố Phàm phản ứng cũng nhanh, một giây hắn lên xe Trần Tĩnh, lập tức mở cửa ghế phụ, đặt mông ngồi vào.

Lâm Mộ Lý thiếu chút nữa vươn ngón tay cái về phía Cố Phiếm khen ngợi.

Trần Tĩnh bất mãn nhìn hắn nhưng Cố Phiếm da mặt dày.

"Trần lão sư, em đến vừa vặn tiện đường".

Sau khi xe của Trần Tĩnh rời đi.

Xung quanh an tĩnh.

Cận Ngộ cất bước đi về phía xe của mình, lấy chìa khóa xe ra ấn một cái, mở cửa xe ngồi vào.

Lâm Mộ Lý cũng học Cố Phiếm bất quá cô chậm một bước, người đàn ông đã khóa cửa xe.

Cận Ngộ chậm rãi hạ xuống cửa sổ xe, "Tìm tài xế riêng".

Lâm Mộ Lý nhíu mày, cô cất bước vòng qua đầu xe, đi về phía vị trí Cận Ngộ.

Đôi chân mảnh khảnh của Lâm Mộ Lý đứng trước cửa sổ xe, cô đưa tay về phía Cận Ngộ.

Cận Ngộ nhíu mày, nhưng vẫn nghiêng đầu qua.

Chiếc xe này thân xe rất cao, Lâm Mộ Lý không thể không kiễng mũi chân.

Mặt cô tiến vào, đôi môi đỏ mọng đột nhiên tiến về phía gương mặt gần trong gang tấc kia.

Cận Ngộ trong nháy mắt ngửa đầu ra sau, nụ hôn trực tiếp rơi vào cổ áo sơ mi của hắn.

Lâm Mộ Lý khẽ nhìn dấu son môi kia, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Cận Ngộ".

Âm thanh như một con mèo kêu cào lòng người.

Đôi mắt cô mê ly như mã não nhìn hắn nói “Anh phải giặt áo..."

Cuối cùng, vẫn để cho Lâm Mộ Lý thực hiện được, cô thành công lên xe.

Chẳng qua, Cận Ngộ lại để cho cô ngồi ở hàng ghế sau.

Bên trong xe...

Lâm Mộ Lý dựa vào ghế sau, hai chân bắt chéo, tư thế ngồi không mấy tao nhã, thậm chí còn có chút ngông cuồng.

Nhưng lúc này, cũng không ai chú ý đến tư thế ngồi của cô.

Dù sao từ sau khi cô lên xe, Cận Ngộ căn bản chưa từng nhìn cô.

Mí mắt Lâm Mộ Lý lười nhác nhấc lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cận Ngộ, toàn là khinh thường.

Lưng hơi rộng và dày.

Chắc hẳn đã phải luyện tập rất nhiều, chiếc áo sơ mi trắng hơi xuyên thấu khoe ra tấm lưng thẳng tắp của hắn.

Lâm Mộ Lý liếʍ liếʍ môi.

Cô suy nghĩ một hồi, chủ động khơi mào một đề tài.

"Chuyện tôi nói trên bàn cơm, anh có cân nhắc hay không?"

Người đàn ông không trả lời. Lâm Mộ Lý nhíu mày, giống như là sớm đã đoán trước được hắn sẽ không trả lời.

Đôi môi xinh đẹp của cô mím lại một độ cong rất nhỏ, mê người vô tận mơ tưởng, khóe miệng mang theo phong cách đặc biệt, âm cuối vang lên.

“Cận Ngộ, ngủ một đêm?"

Người đàn ông nhẹ nhàng đạp phanh, tốc độ giảm xuống còn 100.

Trong đôi mắt sáng ngời của Lâm Mộ Lý hiện lên ý cười, cô ý vị thâm trường nói một câu.

"Ý thức đạo đức quá cao chính là trói buộc chính mình"

Cận Ngộ tầm mắt nhìn về phía trước, ngữ điệu bình thản "Đèn giao thông tiếp theo rẽ trái?"

Lâm Mộ Lý hơi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng cong lên lộ ra một chút nghiền ngẫm.

"Rẽ phải cũng được, tôi không ngại anh dẫn tôi đi vòng một vòng".

"Nhưng tôi ngại".

Ba chữ nhẹ nhàng khiến Lâm Mộ Lý nghẹn.

Lâm Mộ Lý từ phía sau nhìn chăm chú vào đôi mắt bình tĩnh của hắn, bình tĩnh như thể trong mắt hắn mọi thứ đều là không khí.

“Cận Ngộ".

Lâm Mộ Lý từ ghế sau nghiêng người dậy, cô thu hai chân lại, chậm rãi hướng tới gần hắn một chút.

“Anh và vị trong nhà anh làm thoải mái sao?"

Cận Ngộ mặt mày không nhúc nhích.

Lâm Mộ Lý dựa vào nửa người trên, "Tôi cảm thấy anh không thoải mái”.

Cô đưa tay, vuốt ve sống lưng hắn, giọng nói hơi khàn khàn "Cho nên, anh có muốn cùng tôi thử hay không?".

Người đàn ông bình ổn hô hấp.

Xe thoáng chốc dừng lại bên cạnh, Cận Ngộ nghiêng đầu, đối mặt với đôi mắt khẽ nhíu của Lâm Mộ Lý.

"Đến rồi!"

Lâm Mộ Lý không xuống xe, tiếp tục duy trì tư thế áp sát hắn.

Cận Ngộ ngồi xuống phía trước, "Xuống xe”

Lâm Mộ Lý tiến lên, cô lấy tay khẽ chọc vào cánh tay Cận Ngộ.

“Anh còn chưa trả lời tôi đâu" Lâm Mộ Lý nhìn nhìn đôi lông mày rậm của hắn, rất nhẹ nhàng cười.

"Có làm hay không?"

Thẳng thắn, không che giấu.

Cận Ngộ quay đầu lại nhìn lại, tầm mắt dừng lại một giây. Hắn không trả lời làm, cũng không trả lời không làm.

“Cô không cảm thấy hoang đường?"

Dứt lời, ý cười bên môi Lâm Mộ Lý càng thêm sâu.

Lại là đạo đức, lại là hoang đường.

Lâm Mộ Lý đương nhiên rõ ràng trêu người phải có mức độ.

Đặc biệt là loại đàn ông đã có gia đình này.

"Vậy lần sau".

Lâm Mộ Lý rõ ràng chậm rãi nói một câu “Anh có thể tìm tôi bất cứ lúc nào”.

Trong chớp mắt lông mày Cận Ngộ thoáng nhíu lại.

Lâm Mộ Lý lưu loát xuống xe, một chút cũng không dây dưa.

Cận ngộ cũng vậy, nhanh chóng chờ sau khi Lâm Mộ Lý xuống xe, chiếc Cayenne kia rất nhanh nghênh ngang rời đi.

Lâm Mộ Lý quay đầu nhìn bóng xe biến mất, cô cúi đầu từ trong túi lấy ra một tấm danh thϊếp, trong đôi mắt ẩn chứa chút giảo hoạt.

Nhìn dãy số trên danh thϊếp, Lâm Mộ Lý quyết đoán lưu danh bạ, thêm wechat.

Người đàn ông wechat có ảnh đại diện là logo của công ty luật Minh Tín, tên là Cận Luật.

“Cận Luật?"

Lâm Mộ Lý bắt đầu hiểu ra.

Biệt danh này... Thật là lấy mạng.

Có chút kiêu ngạo.

Cận Luật, tương đương muốn mạng.

——

Lái xe đến nhà công vụ, Cận Ngộ dừng xe trên bãi.

Tầm mắt liếc mắt nhìn phần bít tết đóng gói trên ghế lái phụ, hắn tiện tay cầm lấy, xuống xe.

Đèn đường chiếu rọi, Cận Ngộ mở điện thoại lướt một chút là thông báo xác minh bạn bè từ Lâm Mộ Lý “Nữ nhân muốn ngủ với anh".

Đầu wechat của Lâm Mộ Lý giống như một đôi giày múa trên mũi chân.

Tên wechat là Thiên nga đen.

Chữ ký X là chúng nhảy từ đứt gãy này sang đứt gãy khác, rất ít liên quan giữa chúng.

Cận Ngộ chỉ nhàn nhạt quét mắt, liền xoá đi tin xác nhận, dọn sạch.

Ấn qua thùng rác bên cạnh hắn giơ tay lên, ném hộp bít tết vào.