Chương 9: Một ít tiền mà thôi

"Cậu nói cái gì? Cậu đến đây để mua xe?" Giọng nói của Sùng Cương trở nên sắc bén vì kinh ngạc.

Sau một giây. "Phut phut!"

Sùng Cương và những nhân viên bán hàng bên cạnh cũng không nhịn được phi cười.

Những người đến nơi này của bọn họ để mua xe đều không phủ thì quý, làm gì có ai giống như một thằng nhóc mặc đồ via hè thế này? "Lâm Thiên, cửa hàng của chúng tôi ở đây là Lamborghini 4S, xe chúng tôi bán đều là xe sang trọng, không phải nơi bán xe đạp rẻ tiền đầu. Sùng Cương vừa nén cười vừa nói.

Lâm Thiên nhường mày: "Đương nhiên tôi biết ở đây là cửa hàng Lamborghini 4S, tôi đến đây đúng là để mua xe, sao vậy? Không được hoan nghênh sao?

Lâm Thiên có thể cảm nhận được Sùng Cương dang coi thường mình. "Tất nhiên là chúng tôi rất hoan nghênh rồi, có điều... câu chắc chắn rằng mình có thể mua được xe đây chứ?" Sùng Cương nở một nụ cười khinh thường trên mặt.

Một số nhân viên bán hàng xung quanh cũng bắt đầu nhao nhao mở miệng hùa theo "Nhóc con, cậu có biết rằng xe của chúng tôi ở đây đều có giá hơn ba tỷ một chiếc không?" "Đúng vậy, với loại người như cậu mà có thể mua được Lamborghini sao? Đùa chắc"

Bọn họ thà tin rằng trên đời này có ma quỷ còn hơn tin một thằng nhóc mặc quần áo vĩa hè lại có thể mua được Lamborghini, "Một đám chó có mắt nhìn người thấp kém." Lâm Thiên ghét nhất là loại người như thế này, kỳ thị người nghèo. "Nhóc con, mày đang nói cái gì đấy."

Sau khi nghe được những lời nói của Lâm Thiên thì mấy nhân viên bán hàng bên cạnh lập tức không vui, trước mặt những người giàu có kia thì bọn họ đều tỏ vẻ đáng thương nhưng ở trước mặt một thằng nhóc mặc quần áo vĩa hè, bọn họ cũng không cần phải sợ hãi, 303 “Các anh em, đây là bạn học cũ thời tiểu học của tôi, để tôi tiếp đón cậu ấy cho." Sùng Cường khoát khoát tay nói với mấy người bán hàng. “Sùng Cương, thắng nhóc này xem ra không có khả năng mua được Lamborghini đâu, anh có chắc là muốn lăng phí thời gian tiếp đãi nó không?" Mấy người bán hàng này đều thắc mắc chất vấn.

Sùng Cương vừa cười vừa bước đến trước mặt mấy nhân viên bán hàng, hạ giọng nói nhỏ: "Không phải nó đang đóng giả làm người giàu sao? Vậy tôi sẽ khiến nó không thể giả vờ được nữa, để xem lát nữa kết cục của nó như thế nào."

Dựa theo suy đoán của Sùng Cương thì Lâm Thiên chắc chắn đến đây để xin bán hàng nhưng có điều sau khi nhìn thấy bạn học cũ là anh ta thi Lâm Thiên mới giả vờ làm người đến mua xe để khỏi mất mặt.

Nếu đã như vậy thì Sùng Cương sẽ thuận nước đẩy thuyền, không phải mày đã nói rằng máy đến đây để mua xe sao? Vậy thì tạo sẽ đưa mày đi ngắm xe, rồi xem máy lấy tiền ở đâu ra mua, đến lúc đó tạo xem máy còn giả vờ tiếp được nữa không

Đợi đến khi Lâm Thiên không còn giả vờ được nữa, Súng Cương sẽ bắt đầu chế nhạo và châm chọc lại câu. Ngay sau đó, Sùng Cương vừa cười vừa nhìn và phía Lâm Thiên rồi hỏi: "Lâm Thiên, câu nói đi, câu muốn xem xe nào" "Lamborghini Aventador" Lâm Thiên nói thẳng không cần suy nghĩ. "Cái gì?"

Đám người kia giật mình rồi sau đó lại che miệng cười trộm.

Aventador là siêu xe thể thao hàng đầu của Lamborghini, chiếc xe có giá hai mươi ba đến hai mươi sâu tỷ đồng, những người có đủ khả năng mua được chiếc xe này chắc chắn đều là kẻ giàu có bậc nhất,

Sau khi Sùng Cương bật cười thì anh ta nói: "Được, vậy tôi đưa cậu đi xem xe

Sau khi nói xong, Sùng Cương đưa Lâm Thiên đến phòng triển lãm, một số nhân viên bán hàng ở đây cũng đi theo, chuẩn bị xem trò cười của Lâm Thiên.

Dưới sự chỉ đường của Sùng Cương thì Lâm Thiên đã đi tới trước mặt một chiếc Lamborghini Aventador màu cam.

Vẻ ngoài này, màu sắc này, muốn bao nhiêu phong cách thì có bấy nhiều phong cách "Đúng là rất tuyệt!" Lâm Thiên nhìn chằm chằm chiếc Aventador này, hài lòng gật đầu.

Chiếc siêu xe mà mình từng mong muốn, bây giờ lại ở ngay trước mặt và ở ngay trong tầm tay. "Giá cụ thể của chiếc xe này là bao nhiều?" Lâm Thiên nhìn về phía Sùng Cương hỏi. "Giả một chiếc xe này là hai mươi lăm tỷ!"

Sau khi Sùng Cương vừa bảo giá xong, anh ta khoanh tay lại chuẩn bị nhìn trò cười của Lâm Thiên.



Anh ta có thể tưởng tượng được Lâm Thiên chắc chắn sẽ bị giá tiền này dọa sợ chết đứng. "Hai mươi lăm tỷ sao? Cũng được, không đắt lắm." Lâm Thiên hồ hững khoát tay, như không để một chút tiền ấy vào mắt. "Cũng được? Không đắt? Phụt" Mấy nhân viên bán hàng ở bên cạnh lại tiếp tục che miệng cười trộm. Sùng Cường cũng cười nhạo nói: "Lâm Thiên, rốt cuộc cậu có nghe rõ không mà nói hai mươi lăm tỷ không phải là con số lớn?" "Tất nhiên là tôi nghe rõ rồi, một ít tiền thôi mà. Lâm Thiên coi thường nói "Cái gì? Một ít tiền? Ha ha!"

Máy nhân viên bán hàng đang xem kịch ở bên cạnh cũng giống như Sùng Cường, rốt cuộc cũng không nhịn được mà bật cười ha hả.

Một tháng nhóc mặc quần áo vỉa hè, lại nói hai mười lăm tỷ là một ít tiền? Bọn họ cảm thấy đây quả thực là một trò đùa lớn.

Sùng Cương cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa. "Lâm Thiên, tôi nói này, cậu giả và cũng rất giỏi đó? Cậu nói là một ít tiền đúng không? Được, có bản lĩnh thì cậu lấy tiền ra đi, nếu cậu có thể tiêu nhiều tiên như vậy thì Sùng Cương tôi đây sẽ lập tức ăn một tấn phân"

Trong lòng Sùng Cương cười thầm nói, tạo xem mày còn có thể giả vờ thể nào nữa "Đúng vậy, có bản lĩnh thì lấy tiền ra đi!" Những nhân viên bán hàng khác cũng nhao nhao phụ hoạ.

Làm sao Lâm Thiên có thể không biết suy nghĩ trong lòng Sùng Cương được? "Các người có thể quẹt thẻ của tôi."

Lâm Thiên trực tiếp lấy thẻ ngân hàng trong túi ra. "Đây là thẻ kim cương của ngân hàng sao?"

Sau khi Lâm Thiên lấy thẻ ra, mấy nhân viên bản hàng ở đây cũng không nhịn được mà hết lên kinh ngạc Bởi vì bọn họ nhận ra rõ ràng thẻ ở trong tay Làm Thiên là thẻ kim cương, là thẻ VIP cao cấp nhất do ngân hàng phát hành cho khách quỷ, ít nhất phải nạp vào thẻ hơn năm mươi tỷ thì mới có thể được cảm tám thẻ trong tay này

Loại thẻ này đều được các vị khách quý trước đây sử dụng để mua xe.

Sau khi Sùng Cương nhìn thấy tấm thẻ này thì cả người choáng váng, anh ta chỉ cảm thấy có một châu nước lạnh hung hăng hắt lên người mình, từ đầu đến chân, toàn thân đều chết lặng.

Có thể cầm trên tay tấm thẻ này đã đủ để chứng minh Lâm Thiên nhất định không phải là một tháng nhóc nghèo mà là một kẻ có tiền "Hai mươi lăm tỷ, quẹt thẻ đi, tôi sẽ không mặc cả cũng không trả thiếu một đồng nào đâu." Lâm Thiên đưa thẻ cho Sùng Cương. "Cậu cậu "

Sùng Cương trợn to hai mắt nhìn Lâm Thiên như nhìn một quái vật, anh ta nằm mơ cũng không ngờ rằng Lâm Thiên có thể lấy ra thẻ kim cương. "Còn thất thần làm gì vậy? Cẩm thẻ đi." Lâm Thiên nhíu mày nói. "Vàng vàng"

Sùng Cương vội vàng vươn đôi tay run rẩy ra nhận lấy tấm thẻ kim cương nặng nề này, sắc mặt anh ta hơi tái nhợt,

Giờ phút này, làm sao anh ta dám tỏ vẻ bắt kinh với Lâm Thiên nữa chứ?

Ngay sau đó, Sùng Cương vội vàng cắm thẻ ngân hàng đi đến phòng quản lý.

Lâm Thiên lại đưa mắt liếc nhìn những nhân viên bán hàng bên cạnh.

Những nhân viên này sự đến mức sắc mặt trắng bệch, lập tức cúi đầu xuống không dám đối mặt với Lâm Thiên, dù sao thì trước đó bọn họ cũng từng cười nhạo cậu.

Bọn họ không thể tưởng tượng được, nếu một người có trong tay thẻ kim cương của ngân hàng mà muốn tính số với mình thì bọn họ sẽ ra sao?

Một phút sau,

Một người đàn ông trung niên bụng phê chạy nhanh đến trước mặt Lâm Thiên. "Xin chào anh Lâm, tôi là quản lý của cửa hàng 45 này, chào mừng anh đến với cửa hàng của chúng tôi." Người đàn ông trung niên mỉm cười "Chào mừng? Ha ha, đến tận bay giờ không có một ai mời tôi ngồi xuống, cũng không có ai rồi cho tôi một ly nước. Hơn nữa, ngay từ khi tôi bắt đầu bước vào của hàng, nhân viên bán hàng của các người cũng luôn châm chọc cười nhạo tôi, đây là sự hoan nghênh chào đón trong của mấy người sao?" Lâm Thiên lắc dầu cười lạnh.



Quản lý nghe xong, sắc mặt ngay lập tức trở nên ám. "Các người làm việc kiểu gì vậy? Lại dám thở ở với khách quý, ngay lập tức xin lỗi cậu ấy cho tôi." Quản lý nghiêm mặt quát những nhân viên bán hàng xung quanh. "Anh Lâm, chúng tôi xin lỗi, thực sự rất xin lỗi anh!"

Những nhân viên bán hàng này vội vàng xin lỗi

Lâm Thiên.

Người quản lý kia lại tiếp tục mắng họ. "Tất cả tiền thưởng năm nay của các người đều bị trừ hết, còn ngơ ngác đứng đấy làm gì? Mau đi rót một tách cà phê cho khách quý đi." “Vâng, vâng." Đám nhân viên gật gật đầu, nhanh chóng xoay người chạy đi

Lúc này, Sùng Cương mới cảm thẻ ngân hàng quay lại, nhưng trên khuôn mặt của anh ta đã tràn đầy và khó coi, thấp thỏm lo lắng. "Sủng Cương, thẻ có quẹt được không?" Lâm Thiên lạnh lùng hội Sùng Cường. "Quẹt quẹt được, hai mươi lăm tỷ đồng, thanh toán thành công"

Sùng Cương cúi đầu, hai tay đưa thẻ ngân hàng trả lại cho Lâm Thiên.

Lúc này, trong lòng Sùng Cương vẫn đang ngồn ngang sóng to gió lớn, không ngờ rằng một người bạn học cũ vốn rất mờ nhạt như Lâm Thiên lại trở thành một người giàu có quyền lực như vậy.

Cho dù anh ta không thể tin Lâm Thiên làm sao có thể làm được như vậy nhưng đây là một sự thật không the choi căi.

Đương nhiên, trong lòng anh ta không chỉ lo lắng mà còn sợ hãi, thật sự rất sợ hãi.

Lâm Thiên nhận lấy thẻ rồi nói: "Sùng Cương, nếu tôi nhớ không lầm thì khi này anh vừa mới nói một câu nếu tôi có thể lấy ra hai mươi lăm tỷ đồng, anh sẽ ăn một tấn phân đúng không?"

Cơ mặt của Sùng Cương đột nhiên có giật, trong lòng anh ta thầm nghĩ chẳng lẽ Lâm Thiên thật sự định bet anh ta thực hiện lời hứa đó sao? "Lâm. Lâm Thiên, tôi chỉ nói đùa thôi mà. Súng cương có năn ra một nụ cười khó coi. "Thật sao? Vậy trước đó anh vô tình hoặc cố ý chế nhạo tôi, thậm chỉ còn chế cưới nữa, đó là ý gì? Không phải anh định nói đó cũng là đùa đấy chứ? Tôi có phải là đồ ngu đầu." Lâm Thiên cười lạnh nói.

Sau khi nghe những lời này, Sùng Cương bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, anh ta biết rằng nếu như Lâm Thiện có thể mua được một chiếc xe như thế này thì điều đó có nghĩa là cậu ta đã thăng chức rất nhanh, làm sao anh ta có thể chọc vào được chức

Hơn nữa, Lâm Thiên còn vừa mua một chiếc Lamborghini ở cửa hàng này thì có thể làm thẻ hội viên, Lâm Thiên có thể khiến anh ta bị đuổi việc chỉ bằng một câu nói. "Lâm Thiên, tôi... tôi sai rồi. Tôi xin lỗi câu, nể tinh chúng ta từng là bạn học, cậu tha cho tôi đi"

Sùng Cương hoảng sợ cầu xin Lâm Thiên tha thứ hết lần này đến lần khác. "Xin lỗi, khi chúng ta học cùng lớp, tôi với cậu cũng chẳng thân quen, vì vậy đừng nhắc đến hai chữ nể tình với tôi." Lâm Thiên cười lạnh nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên nhìn người quản lý: "Quản lý tài không bao giờ muốn người này xuất hiện trước mặt tôi nữa. "Không thành vấn đề" Quản lý mim cười gật đầu.

Sau đó, người quản lý quay đầu lại quát vào mặt Sùng Cương: "Sùng Cương, tôi tuyên bố rằng anh đã chính thức bị sa thải, cút ra ngoài ngay lập tức cho tôi!" "Sa... thai?"

Khi Sùng Cương nghe được hai chữ này, trái tim như rơi xuống vực sâu thăm thẳm

Sùng Cương khó khăn lắm mới tìm được một công việc tốt như thế này, vậy mà giờ lại bị sa thải?

Lúc này, Sùng Cương đã thật sự hối hận, anh ta nghĩ rằng nếu như ngay từ đầu mình không chậm chọc, chế nhạo Lâm Thiên mà đối xử nhiệt tình thì mọi chuyện đầu đến nông nỗi này

Người quản lý trực tiếp gọi nhân viên bảo vệ đứng cách đó không xa đuổi Sùng Cương ra ngoài.

Trong cửa hàng. "Tôi đã thanh toán tiền rồi, chiếc xe này tôi có thể lại đi đúng không?" Lâm Thiên nói với quản lý. "Anh Lâm, vẫn còn một số thủ tục cần làm với chiếc xe này, chúng tôi sẽ sắp xếp. Đợi hoàn thành xong thủ tục, anh mới có thể lái xe đi, thời gian làm thủ tục mất khoảng một ngày sẽ xong." Người quản lý cười nói. "Được rồi, bao giờ xong thì trực tiếp thông báo cho tôi, tôi có việc bận phải đi trước." Lâm Thiên thần nhiên nói. "Không thành vấn đề. Anh Lâm, để tôi tiễn anh." Quản lý nở một nụ cười tươi rồi trên mặt, tiền Lâm Thiên đi ra ngoài.