Chương 35: Bắt cóc cô (2)

Nghe đến năm chữ "Hôn lễ của chúng ta" thì Vũ Dạ Uyển lại chợt mỉm cười, cô cũng không biết tại sao, nhưng mà kể từ giây phút anh nói "Anh không quan tâm", chính là không quan tâm đến thân thế của mình, cũng không muốn tìm kiếm cha mẹ thân sinh của mình nữa, nhưng mà đến cả gốc gác của mình mà anh còn chối bỏ, thì thử hỏi nếu như sau này có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ quay lại tìm cô chứ?

Anh tìm kiếm gia đình của mình hơn hai mươi năm, đã nhiều năm như thế nhưng đến khi gần tìm được thì anh lại từ bỏ, cuối cùng thì nội tâm của Đường Phục Sinh, cô vẫn không tài nào nhìn thấu được, đến cả chuyện nắm bắt anh, cô cũng không tự tin hoàn toàn.

Vũ Dạ Uyển liền xoay đầu định rời đi, nhưng anh đã nắm chặt lấy tay cô, nói:

- Vũ Dạ Uyển, em thật sự không còn chút tình cảm gì với anh hay sao?

- Không còn.

- Một chút cũng không còn sao?

- Một chút cũng không!

Đường Phục Sinh cười nhạt, mặc dù là trong lòng của anh rất khó chịu, nhưng anh vẫn không thể hiện ra, sau đó thì anh liền kéo tay cô đi vào căn phòng ở phía đối diện, trong căn phòng này là một màu xám u uất, không những thế mà bên ngoài cửa sổ là những cây gai sắt nhọn, chỉ cần cô dám trèo cửa sổ hay nhảy lầu thì không chết cũng tàn phế.

Anh đã dự liệu hết chuyện này rồi, nhưng với sự ngang bướng của Vũ Dạ Uyển thì anh thật sự lo sợ cô sẽ nhảy thật đấy!

Đẩy Vũ Dạ Uyển lên giường, Đường Phục Sinh giữ chặt lấy hai tay của cô, hung bạo hôn xuống. Nhưng cô lại nhanh chóng né tránh được nụ hôn của cô, tuy nhiên thì sức lực của một người con gái làm sao có thể sánh bằng nam nhân được chứ? Cô liền bị anh chế ngự, bờ môi nhỏ cũng bị anh hôn cho sưng đỏ lên.

Vũ Dạ Uyển hoàn toàn bất lực, cô cứ nằm đó mặc kệ cho anh dày vò, nhưng khi Đường Phục Sinh nhìn thấy sắc mặt của cô thì anh cũng không còn hứng thú nữa, leo khỏi người cô, chỉnh trang lại quần áo. Nói:

- Từ nay về sau em cứ ở đây. Anh đã nói với Thẩm Trác Tân rồi, những cảnh quay có em sẽ được đẩy lùi thêm một tuần nữa, đợi khi cha mẹ em về thì anh sẽ bàn chuyện cưới hỏi.

- Ai muốn gả cho chú chứ? Chú đã hỏi ý tôi chưa?

Nhưng Đường Phục Sinh chỉ cười không đáp, sau đó thì anh cũng nhắc nhở cô đừng phí sức mà chạy trốn, xung quanh đây là biển và rừng, nếu cô không ngoan ngoãn ở lại đây thì một là chết đuối, hai là bị thú dữ ăn thịt, còn không thì cô có thể nhảy xuống từ cửa sổ, có thể không chết, nhưng cũng không chắc là sống toàn vẹn.



Sau đó thì anh liền lập tức đi khỏi phòng, lúc này Vũ Dạ Uyển liền nhanh chóng mở cửa sổ ra xem, thật sự như những gì Đường Phục Sinh đã nói, bên dưới toàn là gai sắt, nhọn hoắt, tựa như chỉ cần trượt chân ngã xuống là sẽ bị xiên xỏ khắp người, nghĩ đến đây thì Vũ Dạ Uyển hoàn toàn rùng mình. Dù được sống với ông bác, lớn lên trong Tuyệt Ảnh Quân, nhưng cô không phải hiệp khách giang hồ mà có khinh công bay nhảy như chim, hơn nữa cô là người phàm mắt thịt, chỉ có một cái mạng, nếu chết nhảy xuống mà xui rủi chết thì...

Nghĩ đến đây thì cô hoàn toàn từ bỏ cái chuyện chạy trốn. Nhìn quanh phòng một lượt, nó không treo tranh hay ảnh hì cả, đến một vật nhọn để cậy khóa cửa cũng không có. Cô thật sự bất lực rồi.

Lúc này Đường Phục Sinh lại mở cửa đi vào, trên tay anh là một khay thức ăn nhỏ, anh đặt nhẹ nhàng lên bàn, nói:

- Hôm nay quá gấp gáp nên anh không có nấu gì cho em. Tối nay anh sẽ đi mua thêm nguyên liệu, một tuần này em nên ngoan ngoãn ở lại đây với anh đi

- Này Đường Phục Sinh, chú đang giam giữ người trái phép đấy! Tôi có quyền công dân! Chú làm như vậy tôi sẽ kiện chú!

Nhưng vốn dĩ Đường Phục Sinh không sợ, anh còn thổi nhẹ vào cháo trắng của cô, rồi đưa cho cô. Nhưng ánh mắt kiên định của Vũ Dạ Uyển vẫn không dịch dời dù chỉ một chút, anh đành bất lực thở dài, nói:

- Nếu em không ăn thì sẽ không có sức để kiện anh đâu.

- Chú đang uy hϊếp tôi?

- Không có, anh cũng không có rảnh mà uy hϊếp em. Bây giờ có ăn hay không là sự lựa chọn của em, anh cũng chẳng quan tâm đến.

Nghe những lời khích bác này thì Vũ Dạ Uyển hiển nhiên không thể nào bỏ qua được, cô liền cầm bát cháo lên ăn một chút, nhưng vừa ăn muỗng đầu tiên thì cô đã bĩu môi, chê bai đầy thậm tệ, nhưng trước mắt thì Đường Phục Sinh vẫn chọn nhẫn nhịn, đợi tối nay thì anh sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ.

Ăn xong bát cháo, Vũ Dạ Uyển vẫn ném lại trả cho Đường Phục Sinh, anh đi xuống nhưng lần này không khóa cửa, cô liền lén lút đi ra ngoài.

Nhưng chỉ vừa đi đến cửa thì đã bị Đường Phục Sinh túm lại, bế cô đặt lên ghế sofa, nhíu mày nói:

- Vũ Dạ Uyển, em không ngoan. Phải phạt!